Đỡ ông nội Hoắc lên xe xong bể Hoắc nắm lấy tay mẹ Hoắc, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng thì em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, anh còn tưởng rằng em vẫn chưa nghĩ thông.”
Mẹ Hoắc nhìn ông ấy một cái rồi đỏ mặt, xấu hổ nói: “Đừng nhắc lại những chuyện trước đây nữa, chẳng qua là lúc đó em bị An Bích Hà kia lừa thôi. Làm sao em có thể biết được cô ta diễn tốt như thế, ở trước mặt em thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau lưng lại độc ác, thâm hiểm như vậy”
Càng nói đến phần cuối, trong giọng bà ấy còn có chút chột dạ. Thật ra trước đây bà ấy cũng đã cảm nhận được rằng tất cả chỉ là do An Bích Hà giả bộ mà thôi, nhưng bởi vì gia thế và ơn cứu mạng của cô ta nên bà ấy vẫn giả vờ như không biết gì hết.
Bà ấy thừa nhận là bà ấy sai rồi, nhưng nếu muốn bà ấy phải nói lời xin lỗi thì cho dù có ngâm nửa ngày cũng không thể thốt ra thành tiếng được.
Bố Hoắc hiểu rõ tính cách của mẹ Hoắc, thấy bà ấy như vậy thì chỉ cười vỗ vỗ tay của bà ấy, nói: “Anh biết rồi, em cũng đừng để tâm đến những chuyện vụn vặt ấy nữa. Mọi chuyện đều đã qua rồi, về sau em chỉ cần hưởng thụ sự hiếu thuận của con cái là được, ngày ngày dạo phố, đánh mạt chược, làm đẹp, mua quần áo, cứ làm gì mình thích là được. Nếu như không đủ tiền thì cứ quẹt thẻ của anh.”
Cảm nhận được sự quan tâm của bố Hoắc, mẹ Hoắc cảm thấy vô cùng thoải mái, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận vẫn luôn nở nụ cười: “Vậy thì tốt quá, đúng lúc em đang muốn mua một ít đá quý..”
“Vậy thì mua thôi!” Mẹ Hoắc còn chưa nói hết câu thì bố Hoắc đã lên tiếng.
Gả vào nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, đương nhiên là mẹ Hoắc không thiếu tiền, nhưng bà ấy thích nhất là thái độ này của bố Hoắc. Sau khi nghe ông ấy nói vậy, bà ấy vô cùng vui vẻ, khoác tay ông ấy đi về nhà.
Những lời ông nội Hoắc nói đều là thật, cả đêm hôm qua bọn họ chưa được ngủ một tí nào cả, vì vậy giờ cần phải về ngủ bù để còn lấy lại sức, thưởng thức dáng vẻ nói xin lỗi của Ngô Thành Nam.
Trong bệnh viện.
Lạc Hiểu Nhã đã ngủ được một giấc, cô từ từ mở mắt, đôi mắt có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau mới dần dần lấy lại được ý thức, định đi xuống giường.
Bây giờ cô mới phát hiện rằng mình đang ngủ ở trên giường bệnh của Hoắc Tùng Quân, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía giường bệnh của mình, không có ai hết.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra như tắm, cô theo bản năng định chạm đôi chân trần xuống nền đất lạnh lẽo thì phía cửa truyền một giọng nói, ngăn động tác của cô lại.
“Hiểu Nhã, em đi giày vào rồi hãng xuống giường, nền đất lạnh lắm”
Mặc dù bây giờ tiết trời đang ấm dần lên, nhưng sáng sớm trời vẫn có chút lạnh, nếu chạm chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo thì rất dễ bị bệnh.
Tối hôm qua Hoắc Tùng Quân vừa tự mình trải qua một trận sốt, toàn thân còn có chút bản rủn, cảm giác không dễ chịu một chút nào hết, anh không muốn cô cũng bị bệnh, trải qua những cảm giác này.
“Anh hết sốt rồi hả? Em đúng là vô dụng mà, sao tự dưng đang chăm bệnh lại lăn ra ngủ mất!
Có phải là anh lại chạy ra ngoài làm loạn rồi không? Anh mới khỏi bệnh thôi mà, không thể yên một chỗ dưỡng bệnh được sao!”
Lạc Hiểu Nhã ngoan ngoãn đi giày vào rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Hoắc Tùng Quân, kéo tay anh lôi đi, nhưng cô vẫn nhớ rằng dưới chân của anh vẫn còn bị thương nên không dám đi quả nhanh, vì vậy nên cô đỡ anh ngồi xuống giường.
Lúc Lạc Hiểu Nhã chuẩn bị ngồi xổm xuống để cởi giày cho Hoắc Tùng Quân thì bị anh vội vã ngăn lại: “Đừng, em không cần phải làm chuyện này, để anh tự làm là được.”
Anh biết Lạc Hiểu Nhã đang lo lắng cho mình nên cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cô, lại nằm xuống giường, cười cười giải thích: “Sau khi bôi thuốc xong thì vết thương của anh đã đỡ hơn nhiều rồi, đi lại cũng không khó khăn như trước nữa, anh cũng hết sốt rồi, sức khỏe đang hồi phục dần dần, em đừng lo lắng”.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy dáng vẻ không cần phải quá lo lắng của Hoắc Tùng Quân thì không nhịn được nhéo nhéo mặt anh: “Sao anh lại có thể coi thường sức khỏe của mình vậy chứ? Có phải là anh quá ỷ lại vào sức đề kháng của mình không hả? Anh không biết là dáng vẻ tối hôm qua lúc bị sốt của anh như thế nào đâu, nếu như em phát hiện trễ một chút nữa thì sợ là anh bị sốt đến mức ngốc luôn rồi”
Cô nhìn anh, nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười quyến rũ: “Nếu như anh thật sự biến thành kẻ ngốc thì em sẽ gả cho người khác. Đến lúc đó sẽ mời anh đến dự tiệc cưới, còn cho anh ngồi ở hàng đầu tiên nữa, để cho anh được tận mắt nhìn em và người khác kết hôn”
“Em đừng có mà mơ!” Hoắc Tùng Quân vừa nghĩ tới hình ảnh đó thì vô cùng kích động.