Chương 327:
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lạnh nhạt nhưng cũng nể vì thấy dáng vẻ thân thiết vừa rồi của cậu ta và Lạc Hiếu Nhã, khóe miệng vẫn cưỡng ép nặn ra một nụ cười châm biếm: “Chào anh”
Nhìn hai người giống như hai người kinh doanh gặp nhau vậy. Lạc Hiếu Nhã khóc không ra nước mắt, vội vàng kéo Hoắc Tùng Quân ngồi xuống: “Không cần phải cẩn trọng vậy đâu”
Lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc Tùng Quân ôm lấy bả vai, bày ra một dáng vẻ chiếm hữu vô cùng bức người.
Sau khi Hoắc Tùng Quân ôm cô, rồi dường như nhìn Quý Tiêu Châu bằng một ánh mắt khiêu khích.
Quý Tiêu Châu có thể ở trong giới giải trí lâu như vậy, tất nhiên là chỉ số cảm xúc của cậu ta cũng cạo rồi. Trong nháy mắt cũng có thể hiểu được dung ý hành động của anh, biểu cảm hơi ngưng trệ, ngay sau đó cúi đầu khẽ cười.
Không nghĩ rằng tổng giám đốc Hoắc mà ai nhắc đến cũng sợ, lại có dáng vẻ như vậy.
Lạc Hiếu Nhã thấy Quý Tiêu Châu cười nhẹ, bên tại hơi ửng đỏ, nhéo một cái vào bên hông nội Hoắc Tùng Quân, để ra hiệu cho anh mau thu lại dáng vẻ của mình đi.
“Hoắc Tùng Quân, để em giới thiệu cho anh biết qua. Anh ấy là Quý Tiêu Châu, một ký giả nổi tiếng của giới giải trí”.
Quý Tiêu Châu nói thêm một câu ở phía sau: “Trước kia, tôi là học sinh được bố của Lạc Hiếu Nhã tài trợ”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này, biểu cảm trên mặt lập tức thả lỏng. Lần này mới thực sự thật lòng chào hỏi cậu ta: “Chào anh”
Thấy bầu không khí giữa hai người đã khôi phục lại bình thường, Lạc Hiếu Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người bạn trai của cô đã ghen tuông quá mức rồi. Nhiều lúc cô cũng hoài nghi liệu Hoắc Tùng Quân phải là một bình dấm chuyển thể không?
“Sao anh lại tới đây? Lại có chuyện gì sao?” Lạc Hiếu Nhã tò mò hỏi.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ ra chuyện chính: “Anh nghe Trần Thanh Minh nói người nhà họ Lạc đến gây phiền phức cho em nên anh mới tới đây tìm em”
Lúc anh đi qua phòng trà, liếc mắt thấy Lạc Hiếu Nhã đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, trong lòng lập tức nổi máu ghen tuông nên mau chóng đi tới để đánh dấu chủ quyền.
“Anh cũng biết chuyện này rồi à?”
Không nghĩ là Trần Thanh Minh lại báo lại nhanh như vậy.
Hoắc Tùng Quân gật đầu, nghĩ đến đám người kia, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn: “Em có muốn anh trực tiếp ra mặt lấy lại di sản và nhà cửa giúp em không?”
“Tuyệt đối không thể được” Lạc Hiếu Nhã vội vàng lên tiếng cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt cô vô cùng không muốn, Hoắc Tùng Quân cau mày lại, cô tự mình tìm cái người Quý Tiêu Châu ở trước mặt đây để giúp cô tra chuyện nhưng lại không nguyện ý để anh giúp cô giải quyết luôn chuyện cho cô.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa đủ tin tưởng anh sao, không muốn để anh nhúng tay vào chuyện này?
Tâm trạng Hoắc Tùng Quân lập tức trầm xuống, buồn rầu, cảm thấy rất không thoải mái.
Anh luôn cảm giác rằng sau khi Hiếu Nhã quay trở về với anh một lần nữa, cô dường như không còn sự thẳng thắn và mạnh mẽ như trước đây nữa, mà cô luôn có sự dè dặt với anh.
Nhưng chuyện này cũng là tại anh mà thôi. Cho dù Hoắc Tùng Quân biết rằng bản thân không thể làm gì, chỉ có thể tận lực đối xử với cô tốt hơn nữa, để cho cô cảm thấy có sự tin tưởng hơn với anh.
Sự trầm tĩnh trên người anh thể hiện rất rõ ràng, Quý Tiêu Châu cảm thấy hơi không được tự nhiên, vừa đúng lúc đã nói xong chuyện, cậu ta cũng phải rời đi.
“Hiếu Nhã, tôi có chuyện nên đi trước đây. Sau khi trở về, tôi lập tức sắp xếp người đi điều tra. Cô yên tâm, chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp.
Nếu như phát hiện được ra điều gì sẽ lập tức báo lại cho cô”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu rồi đứng dậy: “Để tôi tiễn anh ra ngoài”
Cô nói xong rồi quay ra nhìn Hoắc Tùng Quân, giọng nói dịu dàng: “Anh đợi em một lát, em tiễn anh Quý ra ngoài trước đã”
Hoắc Tùng Quân gật đầu đồng ý, nhìn Lạc Hiếu Nhã và Quý Tiêu Châu rời đi, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một mình anh ngồi ở chỗ đó, vì vẻ ngoài vô cùng có sức hút nên nhân viên phục vụ tranh nhau tới muốn giúp anh gọi thức ăn. Cuối cùng người chiến thắng là một nhân viên phục vụ có vẻ ngoài khá xinh đẹp.
Cô ta cố ý sửa sang lại quần áo, đi tới đưa thực đơn cho anh, giọng nói vui vẻ: “Chào anh, anh có muốn uống thứ gì không ạ?”.