• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 46

Vân Thành.

Hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời mùa thu cao vời vợi trong vắt, giống như một viên pha lê màu lam treo trên cao.

Lộc Phương Thư chuẩn bị xong xuôi thì đi chợ mua thức ăn, lúc mua đồ thì đều theo bản năng mà chọn những món Lộc Kỳ thích, bỏ vào trong xe đẩy, đi đến cửa chợ, bánh xe bị vấp vào một cục đá trên đường, chiếc xe bị xóc nảy rồi lật ngang, bắp cải non và bí ngô Bối Bối lăn xuống dính bùn đất.

Bà ngơ ngác nhìn hai loại rau củ kia, đột nhiên cảm thấy trống vắng, dù bà nấu cơm ngon thế nào thì con bà cũng không trở về ăn.

"Phương Thư?"

Có người gọi tên bà, Lộc Phương Thư hơi hoảng hốt mà ngẩng đầu lên, là dì Tô lần trước muốn giới thiệu bạn gái cho Lộc Kỳ, lần hẹn gặp mặt trước đó lại thành ra như thế, bà thật sự không có mặt mũi nào gặp mặt người bạn đồng nghiệp cũ này, đã mấy tháng rồi bọn họ không có liên lạc với nhau.

Bà vô thức muốn tránh né nhưng dì Tô đã đi tới, giúp bà nhặt đồ rơi trên đất lên, lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ? Mấy hôm nay em gọi điện cho chị mà chị không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, sao đột nhiên lại không liên lạc được với chị rồi?"

"Chị....." Lộc Phương Thư nói: "Chị không có mặt mũi nào mà gặp em cả."

" Chuyện này thì có gì đâu chứ, cái loại xem mắt như thế này vốn dĩ phải xem vận khí mà, chuyện của con cháu thì liên quan gì tới mối quan hệ chị em chúng ta chứ?" Dì Tô thân mật mà ôm lấy cánh tay của bà, "Nhưng mà Tiểu Kỳ ấy, chị với cháu nó cãi nhau sao? Em đã nói với chị rồi, không thể ép bọn nhỏ kết hôn được đâu, chị mà giục thì chúng nó sẽ sinh ra tính phản nghịch đấy......"

Bà còn nói thêm cái gì đó nhưng Lộc Phương Thư đã không nghe rõ được nữa, chỉ nghĩ đến những lời nói mà tối hôm qua Lâm Xuân Hòa đã nói với bà.

"Em nghĩ lại xem, Tiểu Kỳ là một đứa con trai, em đều yêu thương che chở như vậy rồi, nếu như nó là con gái, vậy không phải cả nhà này đều sẽ xem nó như trứng mỏng mà cưng nựng sao, con gái nhà ai mà không được nuông chiều chứ, em có nỡ để con gái trên đầu quả tim của mình cưới một người căn bản không yêu nó không? Đặt mình vào vấn đề của con đi Phương Phương......"

Bà suy nghĩ cả đêm, đến nỗi tim như thắt lại.

Nghe thấy dì Tô nói lần sau muốn giới thiệu một cô gái khác cho Lộc Kỳ, đột nhiên bà thở dài một hơi.

Như thể đã trút đi được một gánh nặng nào đấy ra ngoài, Lộc Phương Thư nói: "Em không cần phải giới thiệu cho Lộc Kỳ nữa đâu."

"Hả?" Dì Tô sửng sốt, " Sao đột nhiên chị lại nói như vậy?"

Giống như đã đi qua một con đường thật dài, Lộc Phương Thư kiệt sức giương mắt lên nhìn về phía người bạn của mình, "Lộc Kỳ..... nó thích đàn ông."

Dì Tô: ".....Hả?"

Mất một lúc lâu bà mới phản ứng lại được, ngạc nhiên mở to hai mắt hỏi: "Đây.....Đàn ông sao thích đàn ông được chứ? Đây.... Đây không phải là biến thái sao?"

Biến thái, bệnh tâm thần, không bình thường......

Lộc Phương Thư sợ nhất những từ này bị gán lên trên người Tiểu Kỳ của bà, nhưng thật ra tới lúc này, dường như bà phát hiện ra cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng của bà lắm, thậm chí bà còn không tự chủ được mà nghĩ: Có phải ở bên ngoài, Lộc Kỳ cũng đã nghe qua những lời nói khó nghe như thế này không?

Con trai của bà bị uất ức, bà còn muốn đứng cùng một phía với những người chỉ trích con trai của mình sao?

Trong thân thể của bà như sinh ra một cổ sức mạnh, những câu nói bênh vực trong lòng bà như đã được diễn tập không biết bao nhiêu lần, thế cho nên lúc bà buột miệng thốt ra lại không có một chút do dự nào.

"Con trai tôi không phải là biến thái." Lộc Phương Thư nói: "Những kẻ xâm hại trẻ em, giết người phanh thây, trả thù xã hội mới gọi là biến thái, con trai của tôi đường đường chính chính làm người, thích đàn ông chả ảnh hưởng tới ai cả."

Dì Tô ngơ ngác nhìn bà một lát mới hoàn hồn lại, xấu hổ nói: "Chị.... chị nói ai vậy chứ? Vừa rồi em dùng từ không đúng, em không có nói Tiểu Kỳ, là....ý của em là...."

Lộc Phương Thư xoay người bỏ đi, dì Tô đứng tại chỗ, hối hận vỗ đùi một cái.

"Ây da, vừa rồi mình nói cái gì vậy chứ....."

Hôm nay, hàng hóa trong siêu thị nhập về có xảy ra chút vấn đề, Lâm Xuân Hòa đi xử lý, giữa trưa không có trở về ăn cơm, Lộc Phương Thư ngồi một mình ở trên sô pha, mở điện thoại ra nhìn.

Tin nhắn đầu tiên là một tấm ảnh, nhưng bà không có ấn vào, sau khi ấn vào mới biết đó là một mảnh hoa sơn trà nở rộ, Lộc Kỳ nói rằng cậu dọn nhà rồi.

Hình đại diện của Lộc Kỳ cũng đã thay đổi, sau khi phóng lớn lên nhìn một lúc bà mới nhận ra là hình một con nai con màu trắng được vẽ theo phong cách hoạt hình, nó đang mỉm cười tươi tắn, đeo một chiếc khăn quàng cổ, còn có một con hồ ly bằng bông được móc vào khăn.

Bà nhìn ra được tâm tình gần đây của con trai rất vui vẻ, Lộc Phương Thư cũng vô thức mà giãn đôi chân mày đang nhíu chặt lại, nhưng khi chú ý thấy động tác của nai con, nụ cười của bà lại cứng đờ.

Nai con đang làm biểu tượng trái tim, một nửa trái tim còn lại là của một con vật màu nâu đỏ với bộ móng vuốt sắc bén.

.....

Mộ Xuyên Bách phát hiện Mộ Nam Kiều thay đổi hình đại diện, ông ấn vào xem thử, là một con hồ ly to màu đỏ được vẻ bằng phong cách hoạt hình, mỉm cười vừa xấu xa vừa kiêu căng, đeo khăn quàng cổ màu trắng, bên dưới khăn quàng trắng là một chú nai con bằng bông.

Móng vuốt màu đỏ đang làm biểu tượng trái tim với một cái móng vuốt màu trắng.

Mộ Xuyên Bách vừa thấy chua đến ê răng, vừa quay đầu nói với Talia ngồi ở bên cạnh: "Vợ ơi, anh cũng muốn dùng hình đại điện đôi với em."

Yêu cầu nhỏ này không có gì khó mà không làm được cả, vì thế Talia gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

Lộc Kỳ và Mộ Nam Kiều ở trên lầu, Talia nói một lúc nữa tới đoạn phỏng vấn về người nhà, cần một số tư liệu sống khi còn nhỏ của Mộ Nam Kiều, vì thế hắn mang theo Lộc Kỳ đi lên lầu tìm ảnh chụp.

Lúc này Lộc Kỳ đang nằm trên đùi của Mộ Nam Kiều, hai người ở trên giường, cậu lật từng tấm ảnh chụp khi còn nhỏ của Mộ Nam Kiều ra xem.

Đứa bé ngủ trong nôi, quấn trong chiếc chăn hoa màu xanh lam, đứa bé nhỏ nhắn này có chiếc mũi rất đẹp, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ chu lên, tóc đen bóng mượt.

"Đáng yêu quá....." Lộc Kỳ lấy điện thoại ra chụp rồi tiếp tục lật xem.

Đứa bé lớn lên thành một cậu bé tuấn tú, được Mộ Xuyên Bách cõng trên vai đi tới sở thú chơi, hắn cười tới nỗi hai mắt híp lại chỉ còn một cái khe nhỏ, hàng mi dài cong vút, trông hệt như một búp bê xinh đẹp.

Dễ thương tới nỗi Lộc Kỳ phải kêu rên liên tục, cậu lại chụp một tấm ảnh.

Mộ Nam Kiều xoa đầu cậu, buồn cười nói: "Bảo bối à, em xem ảnh của anh rồi, sau này em cũng phải cho anh xem ảnh của em nhé."

"Xem ảnh thì dễ rồi....." Nghĩ tới thái độ phản đối của mẹ, Lộc Kỳ thở dài, "Nhưng chúng ta phải chờ thôi, hoặc là anh chờ vài ngày nữa em về nhà, lén lút lấy hai tấm cho anh xem."

"Lén lút lấy ra?" Mộ Nam Kiều nhướng mày: "Đó chính là tổn thất tài sản rất lớn đó, lỡ như dì báo cảnh sát thì làm sao bây giờ?"

"Báo cảnh sát thì đành phải đưa xe cho ba của em thôi." Lộc Kỳ lắc lắc chân, lại lật qua một trang.

Cậu nhóc dần dần không còn dáng vẻ trẻ con mũm mĩm nữa, đường nét trên khuôn mặt trở nên có chiều sâu và đẹp hơn, dáng người cũng từ một đứa nhỏ thấp lè tè trở thành một người cao ráo mảnh khảnh.

Nụ cười của Lộc Kỳ dần tắt, cậu nhẹ nhàng sờ lên tấm ảnh cuối cùng của album.

Chắc có lẽ đây là tấm ảnh mà Mộ Nam Kiều đã chụp trước khi tới nhà họ Mộ, thiếu niên đội mũ lưỡi trai ngược, mặc chiếc quần đùi cùng áo thun ngắn tay, trong tay cầm một cái ống nước tưới cây, không biết là chơi nghịch nước với ai, quần áo của cậu đều bị ướt vài chỗ, nụ cười trên mặt tỏa sáng đến chói mắt.

Đường nét khuôn mặt của hắn khi đó cũng không khác mấy với bây giờ, chỉ là nhìn dịu dàng, ngây ngô hơn một ít, đôi mắt hồ ly không có tối tăm cùng lạnh nhạt, giống như một nhóc hồ ly nhỏ đang vui đùa trên cỏ.

Nhất thời, Lộc Kỳ không thể đem cậu thiếu niên trong ảnh này liên hệ với cậu thiếu niên bị thương chồng chất ở trong nhà kho cũ đó, lồng ngực cậu hơi đau.

Một chiếc điện thoại xuất hiện trước mặt cậu, những ngón tay thon dài cầm chiếc điện thoại, trên màn hình là một tấm ảnh, cảnh tượng phía sau là những con bồ câu trắng bay qua ngọn tháp nhà thờ, người cầm điện thoại mỉm cười nhìn vào ống kính, còn Mộ Nam Kiều thì hôn lên mặt cậu.

Tấm ảnh được chụp rất đẹp, có thể nhìn thấy được ý cười thỏa mãn và hạnh phúc trên khóe mắt đuôi mày của hắn.

"Một thằng ngốc chỉ biết nghịch nước thì có gì mà đẹp." Mộ Nam Kiều quơ quơ màn hình, "Em thấy không? Đây mới là sức hút của đàn ông trưởng thành."

Lộc Kỳ:.....

Người này mà ghen rồi thì ngay cả dấm của bản thân cũng muốn ăn.

Mộ Nam Kiều tùy tiện lấy ra hai tấm ảnh, gập quyển album lại, rồi nhẹ nhàng ném đến cuối giường, sau đó hắn túm sau cổ của Lộc Kỳ, đem người kéo lên ôm vào trong lòng ngực.

"Vừa rồi em đang đau lòng cho anh hả?" Hắn khẽ hôn lên vành tai của Lộc Kỳ: "Nếu đau lòng cho anh thì không phải nên hành động tỏ vẻ một chút sao?"

Nói xong, hắn chạm nhẹ vào môi mình như ám chỉ, đôi mắt hồ ly hẹp dài nhấp nháy ý cười, nối ruồi son chỉ lớn bằng hạt gạo càng nổi bật rõ ràng hơn.

Vốn là hắn cũng chỉ muốn chọc cười Lộc Kỳ thôi, không ngờ cậu lại nghiêm túc nghiêng người tới gần, nắm cổ áo hắn rồi ngẩng đầu lên, đôi môi lành lạnh của cậu chạm vào môi hắn.

"Em đặc biệt thích bộ dáng tươi cười của anh." Lộc Kỳ nghiêm túc nói: "Mộ Nam Kiều, về sau em thương anh, anh phải cười nhiều lên một chút nha."

"Được rồi." Mộ Nam Kiều hôn "chụt" một cái lên môi cậu, sau đó rũ mắt còn muốn hôn tiếp.

Lộc Kỳ che miệng hắn lại, tiếp tục nói: "Thật ra, em vẫn thích anh mặc quần áo hàng ngày hơn, chờ sau khi dì quay hình xong, chúng ta đi mua quần áo nhé?"

Mộ Nam Kiều nhướng mày, lộ ra một nụ cười hiểu rõ, đồng ý nói: "Đều nghe em."

Lộc Kỳ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, cậu khẽ nói: "Ánh mắt này của anh là sao đấy.... em chỉ cảm thấy anh mặc quần áo hằng ngày cũng rất đẹp rồi, anh có nhớ không, lúc đó anh chẳng giải thích gì, quay đầu liền chạy mất, sau đó lại tới tìm em thẳng thắn thành khẩn, lúc đó em tha thứ cho anh, có một phần là nhờ vào bộ quần áo đấy!"

Mộ Nam Kiều nhớ lại một chút, ngày hôm đó hắn từ câu lạc bộ quyền anh ra, tay còn bị rách da, quần áo trên người cũng không thèm thay, giống như một con chó hoang, chật vật vô cùng.

Hắn không thể cứ như vậy mà đi gặp Lộc Kỳ được, cho nên hắn tắm rửa thay quần áo ở câu lạc bộ, thu thập bản thân thật tốt, quần áo là hắn mua ở một cửa hàng chuyên bán đồ thể thao vận động, chủ yếu phục vụ thanh thiếu niên.

Bộ quần áo kia đến giờ vẫn còn treo ở trong phòng để quần áo, nhưng Mộ Nam Kiều không còn mặc lại lần nào nữa.

"Thì ra, bảo bối thích phong cách này...." Mộ Nam Kiều giả vờ thở dài: "Em thích trẻ tuổi, sau này nếu nhan sắc của anh phai tàn thì biết làm sao bây giờ?"

Tiếc là Lộc Kỳ đã biết mánh khóe của hắn, thấy hắn diễn nhiều rồi, không còn mắc bẫy nữa, chẳng những cậu không an ủi hắn, mà cậu còn hừ một tiếng đúng lý hợp tình, kiêu căng nói: "Em thích trẻ tuổi thì làm sao? Em chỉ mắc cái lỗi mà đàn ông trong thiên hạ đều mắc phải thôi!"

Mộ Nam Kiều bật cười: "Xem ra mặt dày cũng sẽ lây, bây giờ em đã học được bí kíp của anh rồi."

Hắn ghé sát lại, chóp mũi cọ lên má của Lộc Kỳ, "Để anh cắn một cái, xem da mặt của em dày bao nhiêu nào."

"Không được!" Lộc Kỳ muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, "Anh để lại dấu vết, chút nữa để dì và chú nhìn thấy thì làm sao được...."

Cậu bị hắn nắm từ đằng sau kéo lại, nhưng cậu mặc một cái quần dài thoải mái, bị kéo như vậy suýt thì quần bị tụt ra, cậu nhanh chóng dùng một tay kéo quần lại.

Hai người như hai đứa nhỏ náo loạn trong chốc lát, cuối cùng Lộc Kỳ vì sợ nhột nên bại trận, bị Mộ Nam Kiều đè xuống gối đầu hôn hôn.

Thật ra, lý do cậu muốn mua quần áo rất đơn giản.

Lộc Kỳ chớp mắt.

Cậu chỉ muốn nhìn Mộ Nam Kiều mặc bộ quần áo như thời thiếu niên, cứ như vậy, cậu giống như có thể ôm lấy thiếu niên nở nụ cười tươi rói kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK