Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 43
Tầng cao nhất chỉ có một căn nhà, ra khỏi thang máy chính là cửa nhà mình, mặc dù đã biết rõ chuyện này ở trong lòng, nhưng khi bị Mộ Nam Kiều ấn lên tường mà hôn môi, Lộc Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cậu nắm lấy cà vạt của Mộ Nam Kiều, nhỏ giọng phản kháng: "Vào.... Vào nhà rồi lại hôn."
Mộ Nam Kiều trả lời bằng cách đem người ôm lên, vừa hôn vừa quét vân tay.
Tiểu Tam Hoa ngồi xổm ở cửa chào đón quan hót phân mắt to của mình, không ngờ lại thấy hai tên quan hót phân cùng vào một lúc, suýt thì nó bị dẫm phải đuôi, nó tức giận kêu meow một tiếng rồi nhảy lên khung leo trèo, ngồi lên ngai vàng nhìn xuống hai con thú hai chân với ánh mắt cao ngạo, nghi ngờ nghiêng đầu.
Mộ Nam Kiều căn bản không có tâm tư để ý tới con oan gia lắm lông kia, đêm nay Lộc Kỳ dịu ngoan một cách kỳ lạ, có cảm giác như hắn thích thì hắn muốn làm gì cũng được vậy, cậu đáp trả lại nụ hôn của hắn một cách ngây ngô, thậm chí khi hắn khẽ dời môi đi, cậu sẽ giống như chú mèo con đuổi theo liếm liếm hắn như chưa đã thèm.
Ngày thường khi Mộ Nam Kiều một mình tự biên tự diễn còn có thể vui sướng nửa ngày, huống chi hôm nay còn được đáp lại, hắn lập tức thở dồn dập, khẽ siết chặt eo Lộc Kỳ, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của hắn khiến Lộc Kỳ khẽ run lên dù đã cách một lớp áo.
Cậu có chút thở không nổi, may mà Mộ Nam Kiều đã đổi nụ hôn sâu sắc thành những nụ hôn nhỏ vụn, dần dần trượt xuống cằm và cổ của Lộc Kỳ, ngậm lấy yết hầu của cậu rồi dịu dàng liếm mút.
Lộc Kỳ túm lấy áo sơ mi của Mộ Nam Kiều, không chỉ không cự tuyệt mà còn kéo hắn lại gần mình hơn, đôi mắt ướt nước nổi lên tình ý triền miên, cậu giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ hai đôi mắt tròn xoe sáng ngời trong bóng tối.
Nhóc heo đen cùng với Tiểu Tam Hoa đều đang ở trên khung leo trèo, chúng nằm úp sấp nhàn nhã mà nhìn hai tên nhân loại dính sát vào nhau, Tiểu Tam Hoa còn tốt, ít nhất còn có thể thấy được bộ dáng, còn nhóc heo đen mà nhắm mắt lại, thì có thể trực tiếp hòa thành một thể với bóng đêm luôn.
Rõ ràng hai nhóc mèo này đã sinh bốn đứa con rồi mà đôi mắt của chúng vẫn còn ngây thơ, trong sáng, bị chúng nó nhìn chăm chú như vậy, Lộc Kỳ biết là chúng không hiểu gì nhưng cậu vẫn vô thức cuộn ngón chân lại, túm lấy tóc của Mộ Nam Kiều rồi đẩy cái đầu đang dụi vào người mình ra xa.
"A...." Trên môi Mộ Nam Kiều cũng ướt át, tròng mắt của hắn đen kịt vì cảm xúc nóng rực kia, khi bị cậu đẩy ra, hắn còn hơi ấm ức, nếu hắn có đôi tai hồ ly thì chắc bây giờ nó đã cụp xuống rồi.
" Cục cưng à...." Hắn nói: "Lần sau em có thể đổi nơi nắm được không? Anh không muốn bị hói đầu đâu."
Giọng của hắn trầm thấp lại khàn khàn, chứa đầy tình dục.
Lộc Kỳ nghe thấy mà tê cả lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Đi lên lầu đi....A! Đừng...."
Eo của cậu dễ bị nhột, mà ngón tay của Mộ Nam Kiều lại cứ nấn ná dưới vạt áo của cậu như đang chơi đàn, cậu giật mình vô thức nhúc nhích eo một cái.
Mộ Nam Kiều rên lên trầm thấp, hắn nhíu mày.
Lộc Kỳ chớp mắt, cậu không dám cử động bừa bãi nữa, chân cậu cứng đờ một cách mất tự nhiên.
"Vút!"
Một chiếc gối ôm bay tới, hai chú mèo mập bị hoảng sợ, chúng tự bỏ chạy tán loạn, Mộ Nam Kiều cúi đầu mút lấy vành tai của Lộc Kỳ.
Chỉ là, cái loại gãi không đúng chỗ ngứa như này, những chỗ được đụng chạm không mấy quan trọng này, đã nhanh chóng biến thành một loại dày vò, hầu kết của Mộ Nam Kiều khẽ lăn lộn, hắn nhịn không được mà ghé vào tai của Lộc Kỳ, nhỏ giọng nói gì đó.
Ngón tay thon dài hữu lực như ám chỉ mà xẹt qua cẳng chân đang cứng đờ của Lộc Kỳ.
Sự kìm nén sau lời thỉnh cầu kia nghe có hơi tội nghiệp, Lộc Kỳ ngơ ngác nghĩ ngợi, hình như có thể làm như thế thật......
Tuy là cậu có nhiều kiến thức về phương diện này, nhưng dù sao những yêu cầu như thế trong mắt những vị kim chủ ba ba kia rõ ràng là quá mức hàm súc, bọn họ bỏ tiền ra nên không có lý do gì lại "làm đúng từng bước", thế nên nhất thời Lộc Kỳ không nhớ ra được.
Mộ Nam Kiều khẽ hôn lên gò má của Lộc Kỳ, hơi thở dồn dập nóng hổi phả lên da thịt cậu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, nhỏ nhẹ hỏi: "Được không? Детка....."
Lộc Kỳ hơi hơi quay đầu đi, né tránh tầm mắt của Mộ Nam Kiều, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
"Ừm."
.......
Cuối cùng bọn họ ầm ĩ tới đêm khuya, Lộc Kỳ hoàn toàn không nhớ được làm sao mà mình về tới phòng ngủ, cậu chỉ nhớ khi Mộ Nam Kiều bế cậu đi tắm, con hồ ly lớn đã dằn vặt cậu suốt cả buổi này cứ dịu dàng dỗ dành cậu, hỏi cậu những chỗ bị cọ tới mức đỏ ửng lên có đau hay không.
Sao có thể đau được.....
Lộc Kỳ mơ màng mà nghĩ, tuy rằng có chút lớn, nhưng lại không phải là lang nha bổng, cũng không bị cọ tới trầy da, chỉ là lúc chạm vào nước sẽ có cảm giác nóng bỏng vô cùng, khiến cậu hơi khó chịu.
Nhưng Mộ Nam Kiều rất cẩn thận, động tác rất chậm, làm ướt, xoa nắn như thể cậu là một món đồ dễ vỡ, thỉnh thoảng hắn sẽ hôn cậu vài cái, cuối cùng Lộc Kỳ mất kiên nhẫn, cứ thế mà cậu nhắm mắt ngủ khi đầu vẫn còn bọt xà phòng, lúc này Mộ Nam Kiều mới nhanh chóng lau khô người cậu, nhét cậu vào trong chăn.
Lộc Kỳ nằm trong chăn thử nhúc nhích đôi chân bủn rủn của mình, cậu ôm chăn cuộn thành một cục, lập tức ngủ ngay, sau khi Mộ Nam Kiều tắm xong bước ra ngoài, hắn còn nghe thấy tiếng ngáy đều đều nho nhỏ.
Hình như mèo con rất mệt rồi, Mộ Nam Kiều vừa lau tóc vừa đứng bên giường rũ mắt nhìn cậu, hắn vô thức nhếch môi lên.
Hắn chỉ mới lau tóc được một nửa, thì đã vứt khăn đi, cúi người vuốt ve mái tóc mềm mại của Lộc Kỳ, Tóc của cậu đã được hong khô, chỉ là do sốt ruột nên tóc bị sấy lung tung rối loạn, cậu giữ nguyên mái tóc rối đó, hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống, nửa gương mặt chìm trong chiếc gối mềm mại, nhìn không khác gì một động vật nhỏ ngoan ngoãn mềm nhũn nào đó.
Làm cho người ta chỉ muốn vuốt ve cái bụng mềm.
Chờ đến khi người đã ngủ say, Mộ Nam Kiều xốc chăn lên.
Đầu gối mịn màng bị ma xát đỏ ửng một mảng, trông rất tội nghiệp, ngón tay của hắn vuốt ve hai cái, rồi nắm lấy khớp gối nâng chân cậu lên, có thể thấy được những vết đỏ nhỏ trên mép quần lót tứ giác.
Mộ Nam Kiều thở dài, cảm thấy sầu đến hoảng, bảo bối mềm mại chạm một cái là rơi nước mắt, chạm một cái là in hằn những dấu vết sâu sắc như thế này, sau này hắn nên che chở cậu bằng cách nào mới ổn đấy? Hắn rất muốn may một cái túi giấu cậu vào, ngày nào cũng đem theo bên mình.
Điện thoại khẽ rung lên, Mộ Nam Kiều cầm lên xem, đó là tin nhắn từ bác sĩ của ba hắn.
[ Nghe cậu miêu tả thì đó không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần vệ sinh sạch sẽ và giữ khô ráo là được, nếu cậu lo lắng thì có thể bôi một ít thuốc mỡ oxit kẽm lên.]
Mộ Nam Kiều cảm ơn bác sĩ, lại gửi thêm một bao lì xì.
[ Nếu cậu không hỏi thì sáng mai cũng không còn vết đỏ đâu.]
Tin nhắn này chỉ hiển thị một lát, sau khi Mộ Nam Kiều chuyển khoản xong thì nó lập tức bị thu hồi lại, đổi thành một câu vô cùng đơn giản: [ Ngài khách sáo quá (mỉm cười)]
Mộ Nam Kiều:......
.....
Hôm sau, Lộc Kỳ thức dậy đã là 8 giờ rưỡi rồi, cậu không ngủ trong phòng của mình, vì vừa mới tỉnh lại nên đại não của cậu vẫn còn đang chậm rãi vận hành, sau một lúc mới nhớ ra, tối hôm qua cậu vẫn còn nằm trên giường của chính mình, nhưng ga trải giường bị vấy bẩn đến không nỡ nhìn, chắc là bởi vì cái này nên Mộ Nam Kiều mới thay đổi phòng ngủ.
Lúc này, ở trên giường chỉ có một mình cậu, Lộc Kỳ chậm rì rì lăn một vòng, sau đó nằm bò ra phì phì hai tiếng ----- trên giường có lông mèo, là ngày hôm qua cậu ôm Tiểu Tam Hoa lăn mấy vòng trên này, kết quả bây giờ cậu là người bị dính đầy miệng.
Lúc Mộ Nam Kiều trở về còn mặc một bộ quần áo vận động thoải mái, lên lầu thấy Lộc Kỳ đã tỉnh còn có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Bảo bối, sao không ngủ thêm chút nữa? Sáng nay em muốn ăn cái gì?"
Lộc Kỳ với cái đầu lông xù mềm mại nhìn hắn, ánh mắt dần dần trở nên bực tức.
Sao lại như vậy chứ?
Dựa vào cái gì mà sau khi kết thúc mọi chuyện, cậu là người cảm thấy mơ màng buồn ngủ, cả người bủn rủn? Nhìn Mộ Nam Kiều xem, thần thái sáng láng, khuôn mặt tuấn mỹ, khóe mắt đuôi lông mày đều là xuân phong đắc ý.
Quả thật chính là bộ dáng một con hồ ly lớn lông mượt thơm tho sau khi ăn uống no nê.
Chắc không phải anh ấy đúng là hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của người khác thật đó chứ?
Lộc Kỳ nhìn hắn với vẻ cảnh giác, cậu kiên quyết không muốn thừa nhận thân thể của mình hơi.... yếu.....
Mộ Nam Kiều bị nhìn mà không hiểu gì cả, hắn cúi người giơ mua bàn tay dán lên trán Lộc Kỳ, nhíu mày khó hiểu, "Em sao thế? Anh chưa vào mà em cũng bị sốt nữa hả?"
Lộc Kỳ:.......
Cậu đánh bay cái tay của Mộ Nam Kiều ra, ánh mắt kiên định nói: "Mộ Nam Kiều, em muốn rèn luyện với anh!"
Sau này mà tới bước cuối cùng kia thật, nếu mà cậu ngất ngay trên giường thì cũng thật sự quá mất mặt rồi!
Chuyện này liên quan tới vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, nên cậu phải đề phòng chu đáo!
Trong mắt Mộ Nam Kiều xẹt qua ý hiểu rõ, hắn kìm nén nụ cười lại, giơ nắm tay che môi khẽ ho một cái: "Cục cưng à, thật ra em chỉ cần ngoan ngoãn ngủ sớm dậy sớm là được rồi, anh sẽ giám sát em...."
Đôi mắt nai con tràn đầy kiên định: "Em muốn rèn luyện!"
Mộ Nam Kiều: "....Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, em theo anh chạy bộ buổi sáng đi."
......
Cứ như vậy qua hơn một tháng, thời tiết dần dần chuyển lạnh, mắt thấy đã tới cuối thu, lúc ra ngoài buổi sớm đều có thể thở ra khói trắng, rốt cuộc Lộc Kỳ cũng khôi phục lại bản tính thích ngủ nướng của cậu, cậu vỗ cái eo nhỏ của mình, mỉm cười hài lòng rồi ôm chăn tiếp tục ngủ.
Mộ Nam Kiều thầm nghĩ, cũng không thể trách Lộc Kỳ lười được, tối qua bọn họ "đánh cờ" với nhau tới rạng sáng, ban đầu hắn chỉ định làm một chút mà thôi, nhưng Lộc Kỳ lại nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ đắc ý, còn cất giọng nũng nịu mơ hồ: "Có phải anh nhanh hơn lúc trước rồi không? Hôm nay em không hề thấy mệt tí nào, ưm, anh nói xem, chân em sẽ không bị ma sát ra vết chai luôn đó chứ....."
Sự săn sóc của hắn bị xuyên tạc ra thành như thế, tất nhiên là hắn phải đòi lại rồi, thế nên tối qua Lộc Kỳ lại khóc lóc bù lu bù loa, sau khi lau nước mắt lại nhận rõ được hiện thực là gì.
"Hôm nay em ngủ nhiều thêm một lát nữa đi." Mộ Nam Kiều xoa đầu cậu, "Anh không nấu bữa sáng, lát nữa anh chạy bộ xong sẽ tới công ty luôn, anh đặt hoành thánh ở quán mà em thích, lát nữa em nhớ dậy ăn nhé."
"Vâng...." Lộc Kỳ mơ màng cọ cọ lên tay hắn, đôi mắt còn không mở nổi, liền nở nụ cười, " Mộ Nam Kiều.....hóa ra anh là bạn trai hệ cha, em rất thích......"
Lại là một từ không thể hiểu nổi, chỉ là cậu đã nói thích, như vậy dù từ này có nghĩa tốt hay là xấu, thì đối với Mộ Nam Kiều đều là lời khen ngợi.
Hắn cúi người hôn lên trán Lộc Kỳ một cái, nhỏ giọng dặn dò: "Buổi chiều nếu như em tự luyện quyền anh, thì phải chú ý dùng lực, không được để mình bị thương, biết không?"
Lộc Kỳ lầm bầm đồng ý.
Đúng vậy, ngoại trừ chạy bộ theo Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ còn học quyền anh với hắn.
Môn quyền anh này đã từng là một nơi để phát tiết cảm xúc đối với Mộ Nam Kiều, sự tàn bạo trong lòng không nơi giải tỏa khiến hắn như một con thú hoang có khả năng thoát ra khỏi xiềng xích bất cứ lúc nào, hắn luôn dồn hết sức trong mỗi đòn đánh, để tạm thời trấn an nó, nhưng rồi cơn bạo tàn tiếp theo lại càng dữ dội hơn.
Huấn luận viên của hắn đã từng cảnh báo với hắn rằng, cách hắn dùng sức như vậy là không đúng, sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng đối với thân thể, nếu cứ đánh như vậy thêm mấy năm nữa thì hắn không thể luyện quyền anh được nữa.
Lúc đó hắn không thèm nghe, chỉ có tiếng những bản tin liên tục phát đi phát lại bên tai.
Nhưng hiện tại, hắn đi ngang qua phòng tập gym, cửa đang mở, hắn vô tình nhìn thoáng qua bên trong đó.
Bao cát được treo ở giữa được vẽ một đôi mắt to chảy nước mắt ào ào theo phong cách phóng đại, hai cặp găng tay quyền anh một đen một đỏ treo trên tường, bên dưới là sô pha nhỏ thuộc về Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ chân dài, khi ngồi ở đó cũng không khác gì ngồi trên mặt đất, cậu thường hay ngồi ở đây ăn uống, vẽ tranh.
Chỗ này lưu lại rất nhiều dấu vết của nai con, giống như ánh mặt trời dày đặc rơi xuống những vết thương chưa lành, hôm nay, hắn giật mình phát hiện miệng vết thương đã đóng vảy từ lâu.
Mộ Nam Kiều mỉm cười, hắn mở điện thoại gọi cho Lộc Kỳ một phần hoành thánh gạch cua, kèm ghi chú không cho hành.
***
Chương 43
Tầng cao nhất chỉ có một căn nhà, ra khỏi thang máy chính là cửa nhà mình, mặc dù đã biết rõ chuyện này ở trong lòng, nhưng khi bị Mộ Nam Kiều ấn lên tường mà hôn môi, Lộc Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cậu nắm lấy cà vạt của Mộ Nam Kiều, nhỏ giọng phản kháng: "Vào.... Vào nhà rồi lại hôn."
Mộ Nam Kiều trả lời bằng cách đem người ôm lên, vừa hôn vừa quét vân tay.
Tiểu Tam Hoa ngồi xổm ở cửa chào đón quan hót phân mắt to của mình, không ngờ lại thấy hai tên quan hót phân cùng vào một lúc, suýt thì nó bị dẫm phải đuôi, nó tức giận kêu meow một tiếng rồi nhảy lên khung leo trèo, ngồi lên ngai vàng nhìn xuống hai con thú hai chân với ánh mắt cao ngạo, nghi ngờ nghiêng đầu.
Mộ Nam Kiều căn bản không có tâm tư để ý tới con oan gia lắm lông kia, đêm nay Lộc Kỳ dịu ngoan một cách kỳ lạ, có cảm giác như hắn thích thì hắn muốn làm gì cũng được vậy, cậu đáp trả lại nụ hôn của hắn một cách ngây ngô, thậm chí khi hắn khẽ dời môi đi, cậu sẽ giống như chú mèo con đuổi theo liếm liếm hắn như chưa đã thèm.
Ngày thường khi Mộ Nam Kiều một mình tự biên tự diễn còn có thể vui sướng nửa ngày, huống chi hôm nay còn được đáp lại, hắn lập tức thở dồn dập, khẽ siết chặt eo Lộc Kỳ, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của hắn khiến Lộc Kỳ khẽ run lên dù đã cách một lớp áo.
Cậu có chút thở không nổi, may mà Mộ Nam Kiều đã đổi nụ hôn sâu sắc thành những nụ hôn nhỏ vụn, dần dần trượt xuống cằm và cổ của Lộc Kỳ, ngậm lấy yết hầu của cậu rồi dịu dàng liếm mút.
Lộc Kỳ túm lấy áo sơ mi của Mộ Nam Kiều, không chỉ không cự tuyệt mà còn kéo hắn lại gần mình hơn, đôi mắt ướt nước nổi lên tình ý triền miên, cậu giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ hai đôi mắt tròn xoe sáng ngời trong bóng tối.
Nhóc heo đen cùng với Tiểu Tam Hoa đều đang ở trên khung leo trèo, chúng nằm úp sấp nhàn nhã mà nhìn hai tên nhân loại dính sát vào nhau, Tiểu Tam Hoa còn tốt, ít nhất còn có thể thấy được bộ dáng, còn nhóc heo đen mà nhắm mắt lại, thì có thể trực tiếp hòa thành một thể với bóng đêm luôn.
Rõ ràng hai nhóc mèo này đã sinh bốn đứa con rồi mà đôi mắt của chúng vẫn còn ngây thơ, trong sáng, bị chúng nó nhìn chăm chú như vậy, Lộc Kỳ biết là chúng không hiểu gì nhưng cậu vẫn vô thức cuộn ngón chân lại, túm lấy tóc của Mộ Nam Kiều rồi đẩy cái đầu đang dụi vào người mình ra xa.
"A...." Trên môi Mộ Nam Kiều cũng ướt át, tròng mắt của hắn đen kịt vì cảm xúc nóng rực kia, khi bị cậu đẩy ra, hắn còn hơi ấm ức, nếu hắn có đôi tai hồ ly thì chắc bây giờ nó đã cụp xuống rồi.
" Cục cưng à...." Hắn nói: "Lần sau em có thể đổi nơi nắm được không? Anh không muốn bị hói đầu đâu."
Giọng của hắn trầm thấp lại khàn khàn, chứa đầy tình dục.
Lộc Kỳ nghe thấy mà tê cả lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Đi lên lầu đi....A! Đừng...."
Eo của cậu dễ bị nhột, mà ngón tay của Mộ Nam Kiều lại cứ nấn ná dưới vạt áo của cậu như đang chơi đàn, cậu giật mình vô thức nhúc nhích eo một cái.
Mộ Nam Kiều rên lên trầm thấp, hắn nhíu mày.
Lộc Kỳ chớp mắt, cậu không dám cử động bừa bãi nữa, chân cậu cứng đờ một cách mất tự nhiên.
"Vút!"
Một chiếc gối ôm bay tới, hai chú mèo mập bị hoảng sợ, chúng tự bỏ chạy tán loạn, Mộ Nam Kiều cúi đầu mút lấy vành tai của Lộc Kỳ.
Chỉ là, cái loại gãi không đúng chỗ ngứa như này, những chỗ được đụng chạm không mấy quan trọng này, đã nhanh chóng biến thành một loại dày vò, hầu kết của Mộ Nam Kiều khẽ lăn lộn, hắn nhịn không được mà ghé vào tai của Lộc Kỳ, nhỏ giọng nói gì đó.
Ngón tay thon dài hữu lực như ám chỉ mà xẹt qua cẳng chân đang cứng đờ của Lộc Kỳ.
Sự kìm nén sau lời thỉnh cầu kia nghe có hơi tội nghiệp, Lộc Kỳ ngơ ngác nghĩ ngợi, hình như có thể làm như thế thật......
Tuy là cậu có nhiều kiến thức về phương diện này, nhưng dù sao những yêu cầu như thế trong mắt những vị kim chủ ba ba kia rõ ràng là quá mức hàm súc, bọn họ bỏ tiền ra nên không có lý do gì lại "làm đúng từng bước", thế nên nhất thời Lộc Kỳ không nhớ ra được.
Mộ Nam Kiều khẽ hôn lên gò má của Lộc Kỳ, hơi thở dồn dập nóng hổi phả lên da thịt cậu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, nhỏ nhẹ hỏi: "Được không? Детка....."
Lộc Kỳ hơi hơi quay đầu đi, né tránh tầm mắt của Mộ Nam Kiều, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
"Ừm."
.......
Cuối cùng bọn họ ầm ĩ tới đêm khuya, Lộc Kỳ hoàn toàn không nhớ được làm sao mà mình về tới phòng ngủ, cậu chỉ nhớ khi Mộ Nam Kiều bế cậu đi tắm, con hồ ly lớn đã dằn vặt cậu suốt cả buổi này cứ dịu dàng dỗ dành cậu, hỏi cậu những chỗ bị cọ tới mức đỏ ửng lên có đau hay không.
Sao có thể đau được.....
Lộc Kỳ mơ màng mà nghĩ, tuy rằng có chút lớn, nhưng lại không phải là lang nha bổng, cũng không bị cọ tới trầy da, chỉ là lúc chạm vào nước sẽ có cảm giác nóng bỏng vô cùng, khiến cậu hơi khó chịu.
Nhưng Mộ Nam Kiều rất cẩn thận, động tác rất chậm, làm ướt, xoa nắn như thể cậu là một món đồ dễ vỡ, thỉnh thoảng hắn sẽ hôn cậu vài cái, cuối cùng Lộc Kỳ mất kiên nhẫn, cứ thế mà cậu nhắm mắt ngủ khi đầu vẫn còn bọt xà phòng, lúc này Mộ Nam Kiều mới nhanh chóng lau khô người cậu, nhét cậu vào trong chăn.
Lộc Kỳ nằm trong chăn thử nhúc nhích đôi chân bủn rủn của mình, cậu ôm chăn cuộn thành một cục, lập tức ngủ ngay, sau khi Mộ Nam Kiều tắm xong bước ra ngoài, hắn còn nghe thấy tiếng ngáy đều đều nho nhỏ.
Hình như mèo con rất mệt rồi, Mộ Nam Kiều vừa lau tóc vừa đứng bên giường rũ mắt nhìn cậu, hắn vô thức nhếch môi lên.
Hắn chỉ mới lau tóc được một nửa, thì đã vứt khăn đi, cúi người vuốt ve mái tóc mềm mại của Lộc Kỳ, Tóc của cậu đã được hong khô, chỉ là do sốt ruột nên tóc bị sấy lung tung rối loạn, cậu giữ nguyên mái tóc rối đó, hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống, nửa gương mặt chìm trong chiếc gối mềm mại, nhìn không khác gì một động vật nhỏ ngoan ngoãn mềm nhũn nào đó.
Làm cho người ta chỉ muốn vuốt ve cái bụng mềm.
Chờ đến khi người đã ngủ say, Mộ Nam Kiều xốc chăn lên.
Đầu gối mịn màng bị ma xát đỏ ửng một mảng, trông rất tội nghiệp, ngón tay của hắn vuốt ve hai cái, rồi nắm lấy khớp gối nâng chân cậu lên, có thể thấy được những vết đỏ nhỏ trên mép quần lót tứ giác.
Mộ Nam Kiều thở dài, cảm thấy sầu đến hoảng, bảo bối mềm mại chạm một cái là rơi nước mắt, chạm một cái là in hằn những dấu vết sâu sắc như thế này, sau này hắn nên che chở cậu bằng cách nào mới ổn đấy? Hắn rất muốn may một cái túi giấu cậu vào, ngày nào cũng đem theo bên mình.
Điện thoại khẽ rung lên, Mộ Nam Kiều cầm lên xem, đó là tin nhắn từ bác sĩ của ba hắn.
[ Nghe cậu miêu tả thì đó không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần vệ sinh sạch sẽ và giữ khô ráo là được, nếu cậu lo lắng thì có thể bôi một ít thuốc mỡ oxit kẽm lên.]
Mộ Nam Kiều cảm ơn bác sĩ, lại gửi thêm một bao lì xì.
[ Nếu cậu không hỏi thì sáng mai cũng không còn vết đỏ đâu.]
Tin nhắn này chỉ hiển thị một lát, sau khi Mộ Nam Kiều chuyển khoản xong thì nó lập tức bị thu hồi lại, đổi thành một câu vô cùng đơn giản: [ Ngài khách sáo quá (mỉm cười)]
Mộ Nam Kiều:......
.....
Hôm sau, Lộc Kỳ thức dậy đã là 8 giờ rưỡi rồi, cậu không ngủ trong phòng của mình, vì vừa mới tỉnh lại nên đại não của cậu vẫn còn đang chậm rãi vận hành, sau một lúc mới nhớ ra, tối hôm qua cậu vẫn còn nằm trên giường của chính mình, nhưng ga trải giường bị vấy bẩn đến không nỡ nhìn, chắc là bởi vì cái này nên Mộ Nam Kiều mới thay đổi phòng ngủ.
Lúc này, ở trên giường chỉ có một mình cậu, Lộc Kỳ chậm rì rì lăn một vòng, sau đó nằm bò ra phì phì hai tiếng ----- trên giường có lông mèo, là ngày hôm qua cậu ôm Tiểu Tam Hoa lăn mấy vòng trên này, kết quả bây giờ cậu là người bị dính đầy miệng.
Lúc Mộ Nam Kiều trở về còn mặc một bộ quần áo vận động thoải mái, lên lầu thấy Lộc Kỳ đã tỉnh còn có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Bảo bối, sao không ngủ thêm chút nữa? Sáng nay em muốn ăn cái gì?"
Lộc Kỳ với cái đầu lông xù mềm mại nhìn hắn, ánh mắt dần dần trở nên bực tức.
Sao lại như vậy chứ?
Dựa vào cái gì mà sau khi kết thúc mọi chuyện, cậu là người cảm thấy mơ màng buồn ngủ, cả người bủn rủn? Nhìn Mộ Nam Kiều xem, thần thái sáng láng, khuôn mặt tuấn mỹ, khóe mắt đuôi lông mày đều là xuân phong đắc ý.
Quả thật chính là bộ dáng một con hồ ly lớn lông mượt thơm tho sau khi ăn uống no nê.
Chắc không phải anh ấy đúng là hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của người khác thật đó chứ?
Lộc Kỳ nhìn hắn với vẻ cảnh giác, cậu kiên quyết không muốn thừa nhận thân thể của mình hơi.... yếu.....
Mộ Nam Kiều bị nhìn mà không hiểu gì cả, hắn cúi người giơ mua bàn tay dán lên trán Lộc Kỳ, nhíu mày khó hiểu, "Em sao thế? Anh chưa vào mà em cũng bị sốt nữa hả?"
Lộc Kỳ:.......
Cậu đánh bay cái tay của Mộ Nam Kiều ra, ánh mắt kiên định nói: "Mộ Nam Kiều, em muốn rèn luyện với anh!"
Sau này mà tới bước cuối cùng kia thật, nếu mà cậu ngất ngay trên giường thì cũng thật sự quá mất mặt rồi!
Chuyện này liên quan tới vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, nên cậu phải đề phòng chu đáo!
Trong mắt Mộ Nam Kiều xẹt qua ý hiểu rõ, hắn kìm nén nụ cười lại, giơ nắm tay che môi khẽ ho một cái: "Cục cưng à, thật ra em chỉ cần ngoan ngoãn ngủ sớm dậy sớm là được rồi, anh sẽ giám sát em...."
Đôi mắt nai con tràn đầy kiên định: "Em muốn rèn luyện!"
Mộ Nam Kiều: "....Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, em theo anh chạy bộ buổi sáng đi."
......
Cứ như vậy qua hơn một tháng, thời tiết dần dần chuyển lạnh, mắt thấy đã tới cuối thu, lúc ra ngoài buổi sớm đều có thể thở ra khói trắng, rốt cuộc Lộc Kỳ cũng khôi phục lại bản tính thích ngủ nướng của cậu, cậu vỗ cái eo nhỏ của mình, mỉm cười hài lòng rồi ôm chăn tiếp tục ngủ.
Mộ Nam Kiều thầm nghĩ, cũng không thể trách Lộc Kỳ lười được, tối qua bọn họ "đánh cờ" với nhau tới rạng sáng, ban đầu hắn chỉ định làm một chút mà thôi, nhưng Lộc Kỳ lại nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ đắc ý, còn cất giọng nũng nịu mơ hồ: "Có phải anh nhanh hơn lúc trước rồi không? Hôm nay em không hề thấy mệt tí nào, ưm, anh nói xem, chân em sẽ không bị ma sát ra vết chai luôn đó chứ....."
Sự săn sóc của hắn bị xuyên tạc ra thành như thế, tất nhiên là hắn phải đòi lại rồi, thế nên tối qua Lộc Kỳ lại khóc lóc bù lu bù loa, sau khi lau nước mắt lại nhận rõ được hiện thực là gì.
"Hôm nay em ngủ nhiều thêm một lát nữa đi." Mộ Nam Kiều xoa đầu cậu, "Anh không nấu bữa sáng, lát nữa anh chạy bộ xong sẽ tới công ty luôn, anh đặt hoành thánh ở quán mà em thích, lát nữa em nhớ dậy ăn nhé."
"Vâng...." Lộc Kỳ mơ màng cọ cọ lên tay hắn, đôi mắt còn không mở nổi, liền nở nụ cười, " Mộ Nam Kiều.....hóa ra anh là bạn trai hệ cha, em rất thích......"
Lại là một từ không thể hiểu nổi, chỉ là cậu đã nói thích, như vậy dù từ này có nghĩa tốt hay là xấu, thì đối với Mộ Nam Kiều đều là lời khen ngợi.
Hắn cúi người hôn lên trán Lộc Kỳ một cái, nhỏ giọng dặn dò: "Buổi chiều nếu như em tự luyện quyền anh, thì phải chú ý dùng lực, không được để mình bị thương, biết không?"
Lộc Kỳ lầm bầm đồng ý.
Đúng vậy, ngoại trừ chạy bộ theo Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ còn học quyền anh với hắn.
Môn quyền anh này đã từng là một nơi để phát tiết cảm xúc đối với Mộ Nam Kiều, sự tàn bạo trong lòng không nơi giải tỏa khiến hắn như một con thú hoang có khả năng thoát ra khỏi xiềng xích bất cứ lúc nào, hắn luôn dồn hết sức trong mỗi đòn đánh, để tạm thời trấn an nó, nhưng rồi cơn bạo tàn tiếp theo lại càng dữ dội hơn.
Huấn luận viên của hắn đã từng cảnh báo với hắn rằng, cách hắn dùng sức như vậy là không đúng, sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng đối với thân thể, nếu cứ đánh như vậy thêm mấy năm nữa thì hắn không thể luyện quyền anh được nữa.
Lúc đó hắn không thèm nghe, chỉ có tiếng những bản tin liên tục phát đi phát lại bên tai.
Nhưng hiện tại, hắn đi ngang qua phòng tập gym, cửa đang mở, hắn vô tình nhìn thoáng qua bên trong đó.
Bao cát được treo ở giữa được vẽ một đôi mắt to chảy nước mắt ào ào theo phong cách phóng đại, hai cặp găng tay quyền anh một đen một đỏ treo trên tường, bên dưới là sô pha nhỏ thuộc về Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ chân dài, khi ngồi ở đó cũng không khác gì ngồi trên mặt đất, cậu thường hay ngồi ở đây ăn uống, vẽ tranh.
Chỗ này lưu lại rất nhiều dấu vết của nai con, giống như ánh mặt trời dày đặc rơi xuống những vết thương chưa lành, hôm nay, hắn giật mình phát hiện miệng vết thương đã đóng vảy từ lâu.
Mộ Nam Kiều mỉm cười, hắn mở điện thoại gọi cho Lộc Kỳ một phần hoành thánh gạch cua, kèm ghi chú không cho hành.