***
Chương 11
[ Tôi là người quản lý tài khoản @MeomeoGâugâu Hằng Kim, cũng là người phụ trách trung tâm cứu trợ chó mèo, đồng thời, tôi cũng là bạn tốt của @LU Lộc, trong hai năm trước đó, cậu ấy đã dùng tài khoản @LU Lộc này quyên góp cho trung tâm cứu trợ mấy lần, số tiền quyên góp tổng cộng lên tới mười vạn ba ngàn tệ.]
[ Mà cậu ấy tham gia cứu trợ không chi có hai năm này, thậm chí có thể nói, cậu ấy cũng là một thành viên của trung tâm cứu trợ, lúc học cấp 3 vẫn còn chưa có kinh tế, cậu ấy cũng đã bắt đầu tham gia vào việc cứu trợ chó mèo hoang rồi. ]
[ Tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng, một người có thể vì những động vật nhỏ mà xông vào chỗ nguy hiểm, một người có linh hồn ấm áp nguyện ý cứu trợ những động vật nhỏ lưu lạc, thì không phải là một tên biến thái quấy rối người khác.]
[ Chắc là có người sẽ hỏi, vì sao chuyện này làm sáng tỏ rồi, tôi mới vì người bạn này mà lên tiếng, thật ra khi sự việc của @LU Lộc mới vừa phát sịnh, cậu ấy đã nhắn tin cho tôi nói tôi đừng nên xen vào chuyện này. Đừng làm ảnh hưởng tới việc công tác cứu hộ của mấy bạn nhỏ, cậu ấy hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng tới càng nhiều người hơn.]
[ Mà hiện tại tôi lại lên tiếng, là bởi vì tôi muốn cho một số bạn nhỏ còn chưa lớn, chưa đủ lý trí biết được rằng, người mà các bạn đang làm tổn thương có một linh hồn tốt đẹp cỡ nào, nếu các bạn vì sai lầm này của mình mà cảm thấy hỗ thẹn, vậy chúc mừng bạn, bạn vẫn còn có thể cứu chữa được, lần sau đừng để bị dư luận lôi kéo nữa, hãy tỉnh táo lên đi, còn đối với những người không hề cảm thấy hỗ thẹn một chút nào, vậy tôi cũng chỉ có thể nói:...]
[ Trên đời này, người với người đều không giống nhau, sự khác biệt này còn lớn hơn khi so với chó nữa, nếu so sánh các người với chó thì giống như đang sỉ nhục chúng vậy [ mỉm cười.] ]
Bên dưới văn bản dài này còn có một số hình ảnh, gồm biên lai quyên góp cùng với nơi số tiền được sử dụng tới, có hình ảnh đối lập trước và sau khi chó mèo được cứu trợ, còn có rất nhiều bức ảnh chụp chung của chàng trai với chó mèo, mặc dù đã che mờ nhưng vẫn có thể thấy được thân hình đang dần dần cao lớn của chàng trai đó, từ một thiếu niên gầy gò trở thành một thanh niên cao lớn.
Ở khu bình luận, bình luận có lượt like cao nhất đứng ở đầu.
[ Cậu ấy chắc là thiên sứ do hành tinh mèo với hành tinh chó phái tới phải không? ]
[ Trời ơi, rất nhiều lần tôi đều thấy anh trai nhỏ này ở trong video cứu trợ, chỉ là luôn làm mờ khuôn mặt, hóa ra gần đây cậu ấy gặp chuyện như thế, thật đau lòng.]
[ @LU Lộc cố lên, mấy bé mèo đều đang đợi anh trở về đó ~]
Nhưng sau đó, bình luận lại chuyển sang một hướng khác:
[Ấy! Chỉ có mình tôi chú ý tới điểm này thôi sao: Chân của cậu ấy thật dài nha! Cái tấm hình phía dưới cậu ấy đang vớt mèo rơi xuống sông ấy! Chân vừa dài vừa thẳng!]
[ Cười chết, ai có thể nghĩ ra được, thế mà tôi lại nơi này thấy được vợ của tôi trông như thế nào chứ! Vợ ơi! Tôi là chó của em đây!]
[ Tuy không thấy được mặt của vợ, nhưng gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu ( tiến lên) ( chạy như bay) ( giạng chân tại chỗ thể hiện quyết tâm) (đầu chó ngậm hoa hồng) ( vẫy đuôi) ( vẫy đuôi) (ức hiếp con chó nhỏ khác) (mặt mũi bầm dập vẫy đuôi) ]
Lộc Kỳ:......
Đây là tác phong chó con nổi điên, cậu hiểu mà.
Nhưng mà lần nào nhìn thấy cậu cũng chấn động cả.
"Đang xem gì đó?" Đằng sau truyền đến thanh âm sâu xa của Mộ Nam Kiều, "Hàng xóm này, cậu nói chúng ta cùng nhau quét vôi tường, kết quả tôi thì quét, còn cậu lại ngồi ở chỗ này mà lười biếng sao? Này hình như có chút không được hiền hậu lắm đâu?"
Lộc Kỳ nhanh chóng từ bậc thang đứng lên, giống như một con chó nhỏ mà chạy tới bên cạnh Mộ Nam Kiều, " Thầy Mộ, anh có khát không? Tôi giúp anh mát xa bả vai nhé thầy Mộ!"
Không phải là cậu muốn lười biếng, cậu cầm cây lăn quét được một chỗ nhỏ trên tường, kết quả quét lại không đều, chỗ đậm chỗ nhạt, còn không thể sửa lại được, nhưng Mộ Nam Kiều thì quét rất đẹp, hơn nữa động tác cũng rất nhanh.
Cậu thật sự không nghĩ tới là, cậu quét xong một lớp, Mộ Nam Kiều còn phải đi theo cậu quét thêm một lần nữa, thế là cậu lẳng lặng rúc luôn vào góc tường. Tất nhiên là cậu cũng không thể để thợ quét vôi họ Mộ phải làm không công, cậu đã định là trưa nay sẽ nấu một bữa cơm khao người ta rồi.
Nghĩ thế, Lộc Kỳ chột dạ cọ cọ tay lên mũi, khiến chóp mũi dính một chút vôi trắng, cậu ngửa đầu hỏi Mộ Nam Kiều: "Vậy....anh quét vôi đi, tôi nấu đồ ăn ngon cho anh được không? Anh có kiêng ăn cái gì không?"
Mộ Nam Kiều cúi đầu nhìn cậu.
Trên đầu của cậu đội một cái mũ nhỏ được làm bằng giấy báo, tóc đều được giấu bên trong chiếc mũ, lộ ra cái trán trơn bóng. Không có tóc mái che chắn, chiếc mũi cao thẳng cùng gương mặt xinh đẹp tuấn tú trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng trong hành lang dừng lại trên khuôn mặt cậu, nụ cười tươi sáng xinh đẹp.
Vì thế ý cười cũng muốn lan tràn qua cả đáy mắt của Mộ Nam Kiều, hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã đồng ý với đề nghị của Lộc Kỳ, lại nói: "Tôi không có kiêng ăn cái gì, đều được cả."
" Vậy thì tốt rồi!" Lộc Kỳ vỗ rớt vôi trên tay, xoay người đi vào trong phòng, "Vậy tôi đi vào trong chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, anh quét xong tường thì chúng ta liền có thể ăn trưa rồi."
Cậu nhớ tới cái gì, lại quay người chạy về, nhón chân gỡ mũ giấy trên đầu Mộ Nam Kiều xuống, lấy cái của mình thay vào.
" Cái này của anh sắp hỏng rồi, anh đội của tôi đi."
Mái tóc xoăn bị vành nón đè xuống, Lộc Kỳ phải cố gắng kiễng chân để sửa lại, Mộ Nam Kiều không nhịn được mà bật cười, sau đó hắn cúi đầu xuống để tiện cho cậu làm.
Có một chùm tóc xoăn vô cùng quật cường, nhét kiểu nào cũng từ vành nón lộ ra, Lộc Kỳ dùng ngón tay chọt chọt, cuối cùng dứt khoát từ trong túi lấy ra một cái kẹp nhỏ hình quả dâu tây, đem chùm tóc kia kẹp lên.
Mộ Nam Kiều:.....
Cậu lấy cái thứ vừa kỳ quái vừa đáng yêu này ở đâu ra thế?
Như là thấy được thắc mắc của hắn, Lộc Kỳ khụ một tiếng: "Đây là món quà nhỏ dùng điểm tích lũy ở siêu thị để đổi á, tôi cảm thấy rất dễ thương, à, con trai kẹp cái này có phải có chút...."
" Sẽ không." Mộ Nam Kiều cười khẽ, "Đáng yêu không phân biệt giới tính."
Lộc Kỳ cười cong cả mắt, lúm đồng tiền nhỏ lại xuất hiện, " Đúng không, đặc biệt dễ thương luôn, lúc tôi rửa mặt luôn dùng nó để kẹp tóc mái lên đó, dùng rất tốt."
Mộ Nam Kiều nghĩ tới hình ảnh khuôn mặt của cậu ướt đẫm, kẹp tóc hình trái dâu tây, hầu kết của hắn khẽ trượt.
Có chút muốn nhìn.
Suy nghĩ này chợt nhảy ra, khi Mộ Nam Kiều hoàn hồn lại thì Lộc Kỳ đã quay người đi vào trong phòng 501 rồi, tiếng nói vẫn còn vang vọng ở ngoài hành lang.
"Tôi đi nấu cơm, anh cố lên nha!"
Thật ra, quét vôi tường không khó, nắm giữ được một chút kỹ xảo là có thể quét rất nhanh, vừa lúc, Mộ Nam Kiều là một người quen tay, khi nghỉ hè năm cấp 3 hắn có làm thêm công việc này.
Cho nên sau khi hắn quét xong hoàn hảo rồi, cơm trưa cũng vừa nấu xong.
Hắn lại lần nữa ngồi trong căn phòng nhỏ của Lộc Kỳ, phòng nhỏ như vậy tất nhiên là không có phòng ăn, nên cậu đặt một cái bàn nhỏ ở trong phòng bếp. Lộc Kỳ mở máy hút dầu, nên cũng không có mùi khói dầu nồng nặc gì cả. Tủ treo tường màu trắng cùng với tủ bát được Lộc Kỳ lau dọn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, còn phản quang dưới ánh nắng mặt trời.
Mộ Nam Kiều về nhà tắm rửa, rửa sạch vôi cùng mùi hương trên người, tóc ướt đẫm ngồi chờ bên bàn ăn.
Không phải hắn không muốn hỗ trợ, mà vì không gian quá nhỏ, hai người đàn ông chân dài tay dài cùng chui vào, ngược lại càng thêm phiền Lộc Kỳ hơn.
Hắn chống cằm, nhìn bóng dáng của Lộc Kỳ, tạp dề màu xanh được buộc một cái nơ con bướm ở sau lưng, eo rất nhỏ.
Khi thiếu niên Mộ Nam Kiều đã biết được tính hướng của mình, nhưng mà lúc đó hắn đang vội cố gắng tìm kẽ hở để mà sống sót nên không có tâm tư mà suy nghĩ những chuyện này, sau đó hắn được ba mẹ đón đi, ra nước ngoài học đại học, cũng có vài nam sinh tỏ tình với hắn, nhưng lúc đó hắn vừa vội việc học, vừa phải điều trị tâm lý, cho nên đối với những lời tỏ tình đó hắn chỉ cảm thấy không thú vị cùng phiền chán.
Cho tới hiện tại, ngay căn phòng bếp nhỏ này, hắn mới rõ ràng cảm nhận được cái lực hấp dẫn khiến người ta tim đập nhanh như thế.
Hắn thu hồi ánh mắt, khẽ bấu lên ngón tay thon dài của mình.
" Có phải anh đói bụng rồi không?" Lộc Kỳ đi tới, đặt đĩa lên tấm lót cách nhiệt hình con mèo, nghiêng đầu nhìn, "Ánh mắt vừa rồi anh nhìn tôi, giống như rất đói bụng."
Mộ Nam Kiều nghĩ thầm, sau đầu của bạn nhỏ này có mắt sao?
Nhưng vừa rồi hắn cũng không nhìn cái nồi.
Hắn đối mặt với một đám lão già giảo hoạt của Mộ thị vẫn có thể bình tĩnh được, hiện tại nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời kia, hắn lại hơi ngơ ngẩn, chỉ có thể giấu giếm mà cười cười, ừ một tiếng.
Rau trộn khoai tây lát, bắp cải luộc, sườn xào chua ngọt, đầu cá hầm đậu phụ.
" Không đủ thời gian để nấu canh." Lộc Kỳ cởi tạp dề ra, ngồi đối diện với Mộ Nam Kiều, "Anh thật là lợi hại, quét nhanh như vậy, trước kia anh đã từng tự trang trí nhà của mình rồi sao?"
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, là thật sự cảm thấy hắn làm được chuyện này là rất ghê gớm.
Mộ Nam Kiều lấy cơm cho cậu, lại phát hiện Lộc Kỳ vẫn lấy ra hai cái chén sứ màu xanh da trời kia, xem ra cậu thật sự thích nó.
Hắn không chút để ý mà nói: "Nghĩ hè rảnh rỗi nên tìm việc làm, lúc đầu cũng quét không tốt lắm, bị trừ tiền mấy lần, sau đó thì tiến bộ thần tốc."
Lộc Kỳ chớp chớp mắt, giọng nói vui vẻ cũng hạ xuống một chút, thật cẩn thận hỏi: "Tôi nghe nói khi đó anh đang ở tại Mộ gia...."
Mộ gia có tiền như vậy, có thể nói là hào môn thế gia, nuôi một đứa trẻ thôi thì có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?
Mộ Nam Kiều hiểu được lời mà cậu chưa nói hết.
Hắn rất ít cùng người khác nhắc tới chuyện trước kia, không ai có thể đồng cảm với người khác khi mà bản thân chưa từng trải qua, tổng tài tuổi trẻ tài cao của Mộ thị, ra ngoài có vô số người vội vàng chạy theo sau lấy lòng hắn, nhưng khi nhắc lại chuyện cũ thời thiếu niên đầy u ám kia, giống như luôn có một sự nghi ngờ giả tạo vậy.
Dường như chỉ có một câu, "Đều đã qua rồi." mới có thể chứng tỏ được sự lạnh nhạt ung dung tương xứng với thân phận của hắn.
Chỉ có bản thân Mộ Nam Kiều mới biết được, hắn là kẻ có thù tất báo, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.
Khi Mộ Nam Kiều im lặng, Lộc Kỳ ngồi đối diện thấp thỏm đứng ngồi không yên, rối rắm mà cào cào ngón tay lên bàn, thiếu chút nữa đã trói chính mình lại luôn rồi.
" Chúng ta ăn cơm đi." Cậu cứng ngắc mà nói sang chuyện khác, mắt trông mong mà nhìn Mộ Nam Kiều, trong đôi mắt kia đều là sự áy náy xin lỗi.
Giống như mèo con khi đang đùa nghịch thì lỡ làm đổ ly nước ra bàn, mũi dính vôi còn chưa có rửa đi, vẫn là một con mèo hoa nhỏ,
Mộ Nam Kiều bật cười, hắn lấy một tờ khăn ướt đưa cho Lộc Kỳ, đôi mắt hồ ly cười cong cong, " Cậu lau mũi trước đi đã."
" À, à." Lộc Kỳ nhanh chóng nhận tờ khăn giấy, như một con mèo nhỏ rửa mặt mà lau lung tung.
Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mẹ của tôi là người Nga, năm đó ba tôi cùng bà ở bên nhau, ông nội của tôi không đồng ý, ông cho rằng con lai đều là tạp chủng, cho nên một đứa tạp chủng như tôi ở trong nhà, lúc nào cũng làm phiền đến mắt của ông, đương nhiên sẽ không cho tôi nhiều phí sinh hoạt, chỉ là cũng không đến mức phải chịu đói, dù sao nếu tôi xanh xao vàng vọt mà đi ra ngoài gặp người khác, mất mặt vẫn là người Mộ gia....."
Hắn còn chưa có nói xong, nhóc hàng xóm đối diện đã nhanh chóng gắp thật nhiều đồ ăn cho hắn, trong chén đều đã đầy ụ lên ngọn, một miếng sườn ở trên cùng còn muốn rớt xuống dưới.
Mộ Nam Kiều:......
Hắn tay mắt lanh lẹ mà gắp lấy cục sườn kia.
Lộc Kỳ chọc chọc chén cơm của mình, nhỏ giọng nói: "Nhiều, ăn nhiều một chút, bồi bổ lại."
Nghĩ nghĩ, cậu lại nói: "Về sau sẽ không bao giờ nhờ anh quét vôi tường nữa."
Mộ Nam Kiều:......
Khuỷu tay của hắn chống lên bàn, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Chân tay của Lộc Kỳ càng luống cuống hơn, mặt cậu đỏ lên, mềm mại mà nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết an ủi người khác....."
" Tôi cảm thấy hiệu quả rất tốt." Mộ Nam Kiều ngừng cười, nhưng đôi mắt hồ ly xinh đẹp vẫn cong lên, ngón tay thon dài vén tóc mái ướt đẫm ở trán lên trên, dùng cái kẹp tóc hình quả dâu tây của Lộc Kỳ mà kẹp lại, hắn gắp miếng sườn chua ngọt kia, cho vào miệng.
" Ăn cơm đi, cậu nói rất đúng, trước kia ăn ngọt quá ít, về sau nên bù lại thật tốt mới được."
Lộc Kỳ gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Ừ ừ ừ......"
Cậu lại gắp thêm đồ ăn cho Mộ Nam Kiều, rốt cuộc núi nhỏ trong chén cũng không chịu nổi được gánh nặng mà sụp đổ.