***
Chương 3
Có vài người nhìn thì cao lớn rắn chắc, nhưng thật ra chỉ là cái da giòn thôi.
Lâm Uyên ăn một chân của Lộc Kỳ, sau đó liền được đưa vào bệnh viện, Lộc Kỳ trở lại chỗ ở của hai người, đợi một đêm, cũng không chờ được cảnh sát mời tới đồn hay là điện thoại của luật sư.
Một đêm này cậu ngủ cũng không ngon, giữa trưa mới rời giường, đầu óc choáng váng đi từ trên lầu xuống dưới nhà, được mấy bước thì tạm dừng lại, cậu nhìn một vòng cách bài trí trong phòng khách.
Lúc cậu mới dọn lại đây, nơi này giống như một căn nhà kiểu mẫu, mỗi một thứ được bày biện đều lộ ra giá trị xa xỉ của nó, nhưng lại không có chút sinh khí nào, hiện tại phòng khách đã thay đổi hình dạng, mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ sát đất, dừng trên tấm thảm nhung trên sô pha dài, trên chiếc bàn trà chạm khắc bằng đá là một bộ trà cụ có họa tiết nhân vật hoạt hình cùng với một hộp giấy hình chó con, gần cửa sổ sát đất có một cái hoa viên nhỏ, nơi đó vẫn còn đặt cái máy tính bảng mà cậu hay dùng để vẽ tranh.
Căn nhà này là của Lâm Uyên, lúc thấy được chỗ ở của hắn, Lộc Kỳ đã biết Lâm Uyên không chỉ gia cảnh giàu có bình thường, ở Thân Thành tấc đất tấc vàng như thế này, hắn có thể ở con đường hoàng kim mà mua một căn biệt thư đơn lập như vậy, có thể thấy tài lực hùng hậu cỡ nào.
Lộc Kỳ xoa xoa đầu tóc rối bời của mình, nhịn không được mà nghĩ, nếu cậu có thật nhiều tiền thì tốt rồi, như vậy dù bên ngoài Lâm Uyên có ngoại tình sinh ra một đội bóng đá, thì cậu đều có thể cười vui vẻ làm trọng tài cho hắn.
Nhưng cậu cười không nổi.
Phản ứng của cậu luôn luôn chậm hơn người khác một chút, bạn bè luôn nói cậu giống một con ốc sên nhỏ, dùng gậy gỗ chọt một cái thì mấy sợi râu trên người mới nhúc nhích một chút.
Xác thật là như vậy, ngày hôm qua cậu còn có thể tươi cười mà đi tìm Lâm Uyên để ngả bài, nhưng lúc này đây cậu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu ôm đầu gối ngồi ở cầu thang phát ngốc một lát, sau đó mới chậm rì rì mà xuống lầu, từ phòng chứa đồ lấy ra cái va ly mà lúc trước cậu mang tới, bắt đầu thu thập đồ vật của mình.
Cậu cùng Lâm Uyên ở hai phòng ngủ riêng biệt, xài chung một phòng để quần áo, so với một bộ tây trang có thể lên tới bốn chữ số của Lâm Uyên, quần áo của Lộc Kỳ đều rất bình thường, mềm mại thoải mái, màu sắc thiên sáng, treo cùng nhau thấy được ranh giới rất rõ ràng, tựa như tam quan của hai người bọn họ vậy.
Cậu nhìn bức tranh mình đặt ở phòng để quần áo kia.....là tự cậu vẽ, làm quà sinh nhật cho Lâm Uyên.
Cậu xé giấy bọc không thấm nước, một thành phố lớn mộng ảo xuất hiện ở ngay trước mắt cậu.
Hiệu ứng in ấn của bức tranh rất tốt, dưới bầu trời màu xám tro, những tòa nhà được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, những chiếc xe bay lơ lửng trên không trung kéo ánh sáng cầu vòng xuyên qua khe hở. Hình ảnh một con phượng hoàng bằng kỹ sảo thực tế ảo xuất hiện, lông đuôi phát sáng rũ xuống.
Những giọt nước trên đường phản xạ lại màu sắc của cầu vồng, dưới ánh sáng hỗn loạn quá mức là con người với muôn màu muôn vẻ, như một người bán hàng kéo cái chân bằng máy móc cũ nát của mình, hay lính đánh thuê trang bị pháo ống trên cánh tay, hay trong đôi mắt của một thiếu nữ xinh đẹp phản chiếu dữ liệu mà xanh lam....
Chỉ có hai người đàn ông bình thường đang nắm tay nhau đi ngược lại, trong ngực của người mặc đồ tây trang, là một bó hoa hướng dương nở rộ, là màu sắc sạch sẽ duy nhất trong bức họa này.
Tính cách của Lộc Kỳ chính là như vậy, có rất nhiều lời cậu không thể nói ra, đều sẽ vẽ vào tranh như một lời tỏ tình mập mờ.
Mà hiện tại, vệt màu sáng kia lại cực kỳ chói mắt.
Đang nghĩ xem nên xử lý bức tranh như thế nào, chợt có tiếng chuông cửa vang lên.
Lộc Kỳ mang dép, lạch bạch lạch bạch mà đi xuống lầu mở cửa.
Gió buổi sớm cuốn theo hương nước hoa nhàn nhạt, một người phụ nữ đứng ngoài cửa, cách đó không xa còn đỗ một chiếc xe mui trần sang trọng, cô mang kính râm, che khuất một nửa khuôn mặt, nhưng không khó để nhận ra dung mạo xinh đẹp của cô, dáng người cũng rất tốt.
Chỉ là ánh mắt của cô quá không khách khí, như lưỡi dao lạnh lùng thấu xương, cô khoanh tay đánh giá Lộc Kỳ từ trên xuống dưới, trong đôi mắt kia lộ ra vẻ cao cao tại thương hơn người.
Không khác gì so với Lâm Uyên.
Lộc Kỳ cảm thấy không quá thoải mái, nhưng mà tính tình của cậu luôn rất tốt, cậu cúi đầu ngoan ngoãn hỏi một câu: "Chị gái, chị tìm Lâm Uyên sao?"
Rõ ràng người phụ nữ sửng sốt một chút.
Lâm Hiểu Sương đến đây để gây sự, nhưng được gọi một tiếng " chị gái" ngoan ngoãn như vậy, cô hậm hực hừ cười một tiếng: "Miệng thật sự ngọt, xem ra cậu dùng cái này để dỗ dành Lâm Uyên phải không? Tôi biết hiện tại nó đang nằm viện, tới nơi này tìm nhất định sẽ không gặp nó, tôi tới tìm cậu."
Cô tháo kính râm xuống khẽ nâng cằm lên: "Nói chuyện chút đi."
Lộc Kỳ nhìn gương mặt của cô có vài phần giống với Lâm Uyên, trong lòng như có suy đoán, nhưng vẫn hỏi lại: "Chị là?"
Lâm Hiểu Sương gật đầu: "Tôi là cô út của nó."
"À." Lộc Kỳ nghiêng người, để người phụ nữ tiến vào, lúc cô đang đánh giá căn nhà, cậu khom lưng lấy dép đưa qua cho cô.
Thấy thế, Lâm Hiểu Sương cười nhạo một tiếng, " Cậu không cần phải lấy lòng tôi, dù có như thế nào, Lâm gia chúng tôi cũng không có khả năng đồng ý cho hai người ở bên nhau."
Lộc Kỳ kỳ quái nhìn cô một cái, lại nhìn xuống đôi giày cao gót trên chân cô.
" Tôi không có lấy lòng chị." Cậu không thể hiểu được mà hỏi: "Tôi chỉ hỗ trợ lấy dép cho khách tới nhà mà thôi, hơn nữa chị mang giày này sẽ rất mỏi chân, đổi qua dép lê đi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."
Lâm Hiểu Sương:........
Sự chân thành chết tiệt này!
Tối hôm qua cô đã phải xem phim mẹ chồng ác độc của tổng tài suốt đêm, mới có thể nhớ kỹ vài câu thoại như vậy, hiện tại nhìn vào đôi mắt sạch sẽ kia, cô thiếu chút nữa liền quên hết.
Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, đôi mắt to tròn trong sáng như vậy, sao tuổi còn trẻ mà đã đui mù, coi trọng cái tên súc sinh Lâm Uyên kia chứ.
Nhưng Lâm Hiểu Sương vẫn phải làm theo lời dặn dò của anh trai cô, kìm nén ý cười, tỏ ra cao quý lãnh diễm, dáng người lay động đi tới sô pha.
Lộc Kỳ lấy cho cô một ly nước ấm.
Cách một làn hơi nước lượn lờ, Lâm Hiểu Sương sâu kín mà mở miệng: " Xem ra cậu cũng rất trong sáng sạch sẽ, không giống với suy nghĩ của chúng tôi, tôi còn tưởng rằng Lâm Uyên ở bên ngoài bao dưỡng một đứa nào không đứng đắn nữa chứ."
Lộc Kỳ:.....
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy phong cách của vị chị gái này hơi kỳ lạ, giống như đang diễn bộ phim truyền hình nào đó, kỹ thuật diễn còn không được tốt lắm.
Nhưng lời nói ra xác thật làm cậu có cảm giác bị xúc phạm, cậu có chút tức giận, nhưng vẫn khắc chế mà phản bác: "Vật họp theo loài, thì ra trong mắt chị, Lâm Uyên chỉ xứng cùng một người như vậy yêu đương thôi sao, chị cũng thừa nhận rằng Lâm Uyên là một người không đứng đắn phải không?"
Lâm Hiểu Sương bị nghẹn, sau một lúc lâu mới cười lạnh, " Cậu cảm thấy các cậu là đang yêu đương sao? Cậu ở trong nhà của nó, ăn của nó, dùng của nó..."
Cô cao ngạo mà nâng cằm lên: "Nó ngủ với cậu một lần thì cho cậu bao nhiêu tiền."
Vẻ mặt của Lộc Kỳ càng kỳ lạ hơn, cậu vươn hai ngón tay ra quơ quơ.
" Hai vạn*?" Lâm Hiểu Sương càng thêm đắc ý, cô cầm ly nước uống một ngụm, nắm chắc thắng lợi mà nhìn Lộc Kỳ ở đối diện, "Cậu cũng chỉ có như thế thôi sao..."
*Hai vạn tệ = 20 000 tệ = 68.410.071,84 Đồng ( tiền VN) ~ 69tr
" Hai ngàn tệ*, suốt năm tháng rồi." Lộc Kỳ nói: "Hơn nữa là tôi đưa cho hắn....."
*Hai ngàn tệ = 2000 tệ = 6.789.432,71 Đồng ( tiền VN) ~ 6.8tr
Cậu còn chưa nói xong là tiền thuê nhà, Lâm Hiểu Sương ngồi ở đối diện đã ho khan mãnh liệt, cậu rút một tờ khăn giấy ra đưa qua cho cô, nghĩ nghĩ lại nói: "Đồ ăn là tôi mua, đồ dùng sinh hoạt phần lớn đều do tôi thêm, tôi cũng không đụng vào đồ của hắn."
Cậu nói xong còn vỗ vỗ hộp khăn giấy trên bàn, nhỏ giọng bổ sung: "Của tôi."
Lâm Hiểu Sương:.....
Có chút không dám cầm tờ khăn giấy này nữa rồi.
Cái tên súc sinh Lâm Uyên kia thật sự là quá mất mặt.
Tối qua, tiểu súc sinh đó bị nứt xương sườn phải vào bệnh viện, vốn dĩ cũng không cần phải nằm viện, chị dâu của cô một hai khóc trời kêu đất nói con trai bảo bối phải ở lại viện để quan sát thêm, anh trai của cô hỏi Lâm Uyên làm sao lại bị thương, Lâm Uyên cũng không nói gì, chỉ nói cha của hắn không cần phải lo lắng.
Nhưng anh trai cô sao có thể mặc kệ được, trên eo của Lâm Uyên có dấu giày vô cùng rõ ràng, một chân này không phải đá vào thận của tên súc sinh đó mà còn đá vào cái mặt già của anh trai cô!
Anh trai của cô rất nhanh đã điều tra ra được anh bạn nhỏ này, sau đó tống cổ cô qua đây để giải quyết vấn đề.
Lâm Hiểu Sương nhéo nhéo mi tâm, từ trong túi xách móc ra một tấm chi phiếu, hai ngón tay trắng nõn kẹp tờ giấy mỏng manh đẩy đến giữa bàn trà, "Đây là hai trăm vạn*, cầm tiền rồi cút đi."
*Hai trăm vạn=2 000 000 tệ ~ 6.789.621.940,00 Đồng (tiền VN) ~6.8 tỷ
Lộc Kỳ:......
Cậu hơi hơi há miệng, biểu tình có chút giật mình, ánh mắt nhìn Lâm Hiểu Sương giống như đang xem một vở kịch nói vậy.
Lộc Kỳ thật sự không nghĩ tới cốt truyện như vậy còn có thể phát sinh ở trên người mình, trong lúc nhất thời cậu chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, quá vớ vẩn, nên cậu còn sinh ra chút muốn cười, cậu quên mất phải tức giận, mà thiếu chút nữa còn cười ra tiếng.
Cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, Lộc Kỳ đẩy tờ chi phiếu kia trở lại, "Tôi sẽ không lấy số tiền này."
Lâm Hiểu Sương cho rằng sẽ nghe thấy Lộc Kỳ nói lời thâm tình gì đó với cháu trai của mình, đang muốn khịt mũi xem thường.....
Lộc Kỳ: "Quay đầu lại chị cáo buộc tôi tội tống tiền thì làm sao bây giờ?"
Lâm Hiểu Sương:.......
Không sao, cô còn một đòn sát thủ nữa.
Cô thu hồi chi phiếu lại, chậm rì rì nói: "Trước đây Lâm Uyên không thiếu tình nhân nhỏ, chỉ là bình thường nó đều ra ngoài thuê phòng, cậu xác thật rất đặc biệt, là người đầu tiên mà nó "kim ốc tàng kiều", nhưng mà cậu biết vì sao nó đối với cậu không giống với những người khác không? Thật ra cũng không phải nó đặc biệt thích gì cậu cả, mà bởi vì cậu giống...."
" Giống Mộ Nam Kiều." Lộc Kỳ thậm chí còn học được cướp lời, đôi mắt sạch sẽ, như một đứa nhỏ tò mò, "Chúng tôi lớn lên thật sự giống nhau như vậy sao?"
Lâm Hiểu Sương:......
Từ khi cô bước vào căn nhà này, mẹ nó không có một việc nào xảy ra theo lẽ thường cả.
Cô xua xua tay, không diễn nữa, cũng bỏ luôn nhân thiết cao quý lãnh diễm của mình, cô đá rớt giày cao gót, giống như không xương mà ngã dựa ra ghế sô pha.
Cô nhún vai, khuôn mặt thẳng thắn thành khẩn: "Tôi cũng không nhớ rõ Mộ Nam Kiều trông như thế nào, chắc là khí chất của hai người giống nhau đi? Nghe đám bạn của Lâm Uyên nói qua, Mộ Nam Kiều là một đứa nhỏ khá đáng thương, tuy rằng là con trai của Mộ gia ở Thân Thành, nhưng không được người trong nhà yêu thích, sau khi ba của cậu ta xảy ra tai nạn giao thông thì ra nước ngoài an dưỡng, còn mẹ của cậu ta thì thân thể không tốt, còn phải chăm sóc ba của cậu ta, cho nên để đứa nhỏ ở lại nhà ông nội ở Thân Thành để đi học."
" Khi còn nhỏ những thằng nhóc quậy phá này hay kéo bè kéo phái, bắt nạt cậu ta rất nhiều lần." Lâm Hiểu Sương nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lâm Uyên giúp cậu ta vài lần, cho nên quan hệ của cậu ta và Lâm Uyên không tệ lắm."
Lộc Kỳ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Lời này nếu trước ngày hôm nay nói ra, có khả năng cậu sẽ không nghi ngờ gì, nhưng hiện tại cậu không nhịn được mà nghĩ: Tính tình của Lâm Uyên thời thiếu niên rất tốt bụng sao? Lấy tam quan của hắn, không gia nhập vào nhóm bắt nạt đã không tồi rồi.
Có khả năng......
Lúc đó Lâm Uyên vẫn còn là con người.
" Còn những chuyện khác thì tôi không biết." Lâm Hiểu Sương lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, dùng bật lửa châm thuốc hút một hơi, sau đó nhả ra một ngụm khói: "Nhóc đẹp trai, chị đây thấy cậu thật sự là thích Lâm Uyên, nhưng vẫn nên nghe chị khuyên một câu, ngủ với nó một lần thì được, còn nghiêm túc yêu đương, nó không xứng."
Lộc Kỳ chớp chớp mắt, từ lúc Lâm Hiểu Sương vào cửa, đây là lần đầu tiên cậu nở nụ cười, lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên gò má nhợt nhạt bên trái của cậu.
" Cảm ơn chị, tôi cùng hắn đã chia tay rồi, đang thu thập đồ đạc tính toán dọn đi đây."
" Vậy liền không có việc gì rồi." Lâm Hiểu Sương nhún nhún vai, chủ động duỗi tay, "Chúc cậu sau này sẽ tìm được một người bạn trai là top thâm tình, hàng to xài tốt."
Lộc Kỳ lễ phép mà nắm đầu ngón tay của cô một cái, bị câu chúc trắng trợn của cô làm cho nói không nên lời, lỗ tai cũng đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn....còn có, chị đừng mang giày cao gót mà lái xe."
Lâm Hiểu Sương sửng sốt, sau đó cười rộ lên, "Trên xe của tôi có giày dự phòng, trước khi xuống xe thì đổi sang giày cao gót, như vậy tương đối có khí thế hơn."
Tiễn đi Lâm Hiểu Sương, Lộc Kỳ đứng ở cửa chính mà gãi gãi tóc mềm, cậu nhìn kỹ gương mặt của mình qua tấm kim loại trang trí ở cửa.
Những sợi tóc ướt khi cậu rửa mặt vẫn còn rũ trước trán, cậu lớn lên tuy rằng không mày kiếm mắt sáng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có khuôn mặt ôn hòa, tuấn tú đẹp trai.
Lộc Kỳ xoa xoa mặt như con rái cá.
Cho nên, vì sao chị gái này nhìn một cái liền biết cậu là ở dưới chứ?
Không lẽ không có khả năng nào để lần tiếp theo cậu có thể ở trên được sao?