Lòng Bối Di bỗng nhiên trĩu nặng, nếu như con của cô còn sống thì có thể giờ này nó cũng được đi học như bao đứa trẻ khác, chỉ tiếc…
“Em đang nghĩ gì thế?”
Quân Dư Thần thấy vẻ mặt cô buồn bã, liền ôm eo cô kéo vào lòng.
Bối Di lắc đầu:
“Không, không có gì đâu.”
Anh “hừm” một tiếng, sau đó nói:
“Từ bây giờ em nghĩ cái gì đều phải nói cho tôi biết.”
Bối Di ngẩng đầu lên nhìn anh, mày liễu hơi chau nhẹ:
“Quân tổng, anh có thể bớt bá đạo đi có được không?”
Đến suy nghĩ của cô mà anh cũng muốn quản. Đúng là hết nói nổi mà.
Quân Dư Thần bẹo má cô, đôi môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Không thể.”
Bối Di hất tay anh ra, phồng má khó chịu.
Bàn tay anh vẫn đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô, Bối Di có cựa quậy muốn thoát cũng vô dụng. Hai người cùng đi đến phòng học của Quân Duệ, cô thấy có rất nhiều phụ huynh đang ngồi bên trong.
Có chuyện gì vậy?
Bối Di nhìn thấy Quân Duệ đang đứng trên bục giảng, hai bàn tay của cậu bé siết chặt lấy cuốn vở, cái đầu nhỏ cứ cúi cuống. Giáo viên lên tiếng động viên cậu:
“Tiểu Duệ, em mau đọc bài văn của mình cho các bạn nghe đi.”
Quân Duệ đứng im không nhúc nhích, bên dưới phụ huynh không mấy hài lòng, trong mắt họ hiện lên sự khinh bỉ.
Hôm nay là ngày thi viết do nhà trường tổ chức để tìm ra học sinh xuất sắc nhất. Vậy nên phụ huynh mới có mặt đông đủ ở đây, bình thường trường có sự kiện gì thì Quân Dư Thần đều bảo trợ lý Đổng đi thay anh, Quân Duệ cũng quen với điều đó rồi, hôm nay cậu cũng nghĩ chỉ có thư ký Đổng đến mà thôi nên có đọc hay không thì cũng giống nhau.
Quân Duệ mặc kệ đứng im trên bục giảng, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi, cậu bèn ngẩng phắt đầu lên nhìn.
“Tiểu Duệ!”
Bối Di nói lớn:
“Con làm được mà, cố lên!”
Trong đôi mắt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Có mami ở đây…
Bất ngờ hơn nữa là còn có cả ba ba…
Quân Duệ đột ngộ hồi hộp, cậu nhìn sang Quân Dư Thần, anh bỗng nhiên nói:
“Tiểu Duệ, con trai của Quân Dư Thần này mà chịu thua sao?”
Cậu giật mình, mọi sự buồn bã ban nãy liền tan biến, hiện tại cậu chỉ muốn chứng minh cho anh thấy rằng mình không phải là một người vô dụng mà thôi.
Quân Duệ hít sâu một hơi, tiếp đó dõng dạc đọc từng chữ một. Bối Di nhìn anh cười tươi, cho đến khi nghe cậu đọc đến đoạn khi mẹ vừa sinh ra đã bỏ mình mà đi, khoé mắt cô bất chợt cay xè.
Cô len lén đưa tay lên lau nước mắt nhưng Quân Dư Thần vẫn phát hiện ra, trong mắt anh hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Tuy nhiên kết quả xét nghiệm Adn đã làm rồi, Quân Duệ lại không phải là con trai của anh và Bối Di.
Quân Duệ đọc xong, bên dưới nhiệt liệt vỗ tay, cậu hướng ánh mắt mong chờ tới nơi Bối Di và anh đang đứng rồi bỗng chạy ào tới.
“Mami!”
Bối Di bế cậu lên, thơm vào má phấn của cậu một cái rồi khen:
“Tiểu Duệ giỏi lắm!”
Quân Dư Thần cũng xoa đầu con trai:
“Thế mới là con trai của ba chứ.”
Quân Duệ vui vẻ cười tươi, hai cánh tay nhỏ ôm chặt cổ Bối Di, cậu rất vui vì hôm nay có sự xuất hiện của anh và cô chứ không phải là thư ký Đổng nữa.
Trên đường về nhà, Quân Duệ thiếp đi trong lòng Bối Di, trên tay cầm giấy khen đoạt giải nhất của cuộc thi. Quân Dư Thần một tay chống cằm, hai chân dài bắt chéo, ánh mắt nhìn cô nãy giờ không rời đi.
Bối Di nhận thấy khuôn mặt mình sắp bị đục một lỗ đến nơi mất rồi, không nhịn được lấy tay chạm vào má mình, hỏi:
“Quân tổng, anh nhìn gì tôi vậy? Mặt tôi có dính gì hay sao?”
Quân Dư Thần lắc đầu.
Cô thắc mắc:
“Vậy thì tại sao…?”
Tầm nhìn trước mặt bỗng nhiên xoay chuyển, khi Bối Di kịp định thần lại thì cả cô lẫn Quân Duệ đều đang ngồi trên đùi Quân Dư Thần.
“Anh làm gì thế? Thằng bé còn đang ngủ đấy.”
Bối Di vỗ vỗ lưng Quân Duệ, bối rối nhìn thư ký Đổng, Quân Dư Thần lại chẳng có vẻ gì là để tâm tới chuyện đó, anh cất tiếng:
“Bối Di, em không cảm thấy ba người chúng ta rất giống một gia đình sao?”
Cô sững người, ý của anh là gì?
Đồng tử anh sâu hun hút nhìn cô, Bối Di cứng ngắc, nuốt nước bọt một cái rồi mới đáp:
“Quân tổng, tôi không hiểu ý của anh.”
Quân Dư Thần: “Ý của tôi chính là ba người chúng ta rất hợp nhau.”
“Quân tổng, hình như anh hiểu lầm gì đó rồi thì phải, tôi chỉ là bảo mẫu cho Tiểu Duệ mà thôi.” Bối Di giải thích.
Cô không có ý định sẽ tiến xa hơn với anh, Quân Dư Thần gõ gõ mấy ngón tay thon dài lên eo cô, thâm trầm nói:
“Tiểu Duệ rất yêu quý em. Chi bằng em hãy làm mẹ của nó đi.”