“Thằng khốn này! Mày làm gì đấy? Tao là khách Vip ở đây đấy!”
Trình Mục Dương ngà ngà say, hai viền mắt đỏ lên, lông mày xếch ngược, một tay nắm lấy cổ áo của tên bảo vệ kia nhưng hắn quá cao to, đứng trước mặt hắn anh ta còn thấp hơn một cái đầu, cũng chẳng làm hắn lay chuyển tí nào. Trình Mục Dương buông tay, gằn giọng lườm hắn:
“Mau tránh ra cho tao!”
Bối Di cũng không hiểu mô tê gì, đúng lúc đó hắn lên tiếng:
“Có người muốn mời hai vị lên phòng, phòng ở đây là phòng Vip, tôi sẽ dẫn hai vị lên.”
Ngữ khí của hắn lạnh lùng chẳng tỏ chút cảm xúc nào, một câu mời nhưng lại như thúc ép, Trình Mục Dương có chút khó chịu nhưng anh ta thấy mình không đọ lại được với hắn ta nên đành cắn răng đi theo hắn.
Điện thoại trong túi xách của Bối Di đúng lúc rung lên, Ái Ái đã đến nơi hỏi cô ngồi ở đâu, Bối Di lén trả lời cô:
“Mình có chút việc bận, mình không đến được, xin lỗi cậu nhé.”
Sau đó, cô cất điện thoại vào trong túi xách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tên bảo vệ ban nãy ấn thang máy chuyên dụng, phải có thẻ mới có thể sử dụng thang máy này, Bối Di thấy hắn ấn tầng ba mươi, toà nhà này càng là những tầng trên cao thì càng thể hiện đẳng cấp, bởi vì không phải ai cũng có thể lên được. Trong lúc chờ thang máy lên, Trình Mục Dương ôm eo cô, hít hà hương thơm ngọt ngào toả ra từ cơ thể cô, đôi môi của anh ta du ngoạn từ vành tai tới sau gáy, Bối Di bèn nổi da gà, hất tay anh ta ra khỏi eo mình, còn lườm anh ta một cái.
Trình Mục Dương liếc qua tên bảo vệ kia, khoé môi anh ta cong lên thành một đường, tức thì kéo cô lại vào lòng, đôi bàn tay sờ vào da thịt nõn nà trong váy cô, trước mặt người lạ, anh ta còn cố tình nói:
“Ngại cái gì? Tôi đưa tiền cho cô rồi thì cô phải có nghĩa vụ hầu hạ tôi.”
Bối Di biết ngay anh ta muốn hạ nhục cô đây mà, cô chỉ cười không nói gì, đúng lúc đó thang máy vang lên một tiếng “ting!” Rồi mở ra, Bối Di nhìn ra bên ngoài thấy dãy hành lang được trải thảm lông, hai bên trang trí bằng hoa, tường cũng được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Trong lúc cô vẫn còn đang ngắm nghía thì Trình Mục Dương lại rất khẩn trương, giục tên bảo vệ kia đi nhanh lên.
Tới trước cửa phòng 201, cánh cửa còn chưa kịp đóng hết thì Trình Mục Dương đã ép Bối Di lên tường rồi cưỡng hôn cô. Bối di kháng cự, đẩy anh ta ra rồi nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Khoan đã, tôi muốn tắm trước.”
Anh ta nhìn nụ cười của cô, cơ thể ngứa ngáy khó chịu vô cùng, ôm cô đi về hướng phòng tắm:
“Chúng ta cùng nhau đi.”
Bối Di cười ngọt ngào, cùng anh ta vào phòng tắm, cô mở nước trong bồn ra, Trình Mục Dương lại từ phía sau ôm lấy cô, Bối Di xoay người, đè anh ta lên tường.
Anh ta ngạc nhiên sau đó nở nụ cười:
“Không ngờ cô cũng táo bạo thật đấy.”
Bao nhiêu năm yêu nhau, anh ta chưa từng thấy cô như vậy, Bối Di luôn e ngại trước mặt anh ta nhưng anh ta quên mất bây giờ cô đâu phải là Lục Bối Di của ba năm trước nữa, cô đã thay đổi rồi.
“Tôi còn có thể hơn thế nữa cơ, anh muốn thử không?”
Bối Di ghé sát môi mình vào tai anh ta, thở ra một làn quyến rũ.
“Ồ?” Trình Mục Dương nhướn mày như chờ đợi cô.
Bối Di liếc mắt nhìn thấy cái áo choàng tắm được treo trên giá, cô liền với tay rút lấy đai áo sau đó trói hai tay của Trình Mục Dương lại, anh ta dường như bộc lộ ra sự thích thú, đôi mắt nhìn cô ngập trà lửa tình.
Cô siết chặt hai tay của anh ta lại, tiếp theo kéo mạnh cổ áo sơ mi của anh ta, Bối Di mỉm cười, bàn tay mơn trớn vòm ngực anh ta. Trình Mục Dương rướn đầu như muốn hôn cô, nào ngờ tầm nhìn trước mắt đột nhiên xoay chuyển một cái, cả đầu anh ta bị Bối Di dúi tõm xuống bồn nước.
“Ặc…”
“Lục Bối Di…cô…”
Trình Mục Dương vừa há miệng thì nước tràn vào, cả mũi và mắt đều cay xè, anh ta vùng vẫy nhưng hai tay bị trói chặt, cộng thêm say rượu nên sức lực giảm đi một nửa, ngược lại người phụ nữ đằng sau cứ túm tóc anh ta rồi lại dúi xuống, cứ thế mấy lần, Trình Mục Dương uống no một bụng nước.
“Đồ đàn bà khốn kiếp!”
Bối Di bật cười thích thú, tiếp tục tra tấn anh ta, sau khi giảm cân cô còn học thêm karate, sức lực tăng lên cũng rất nhiều, so với tên công tử bột như Trình Mục Dương thì không phải là đối thủ của cô.
“Chửi hay lắm! Cứ chửi đi!”
Bối Di giữ đầu anh ta như giữ một con gà, ban đầu anh ta còn lớn giọng nhưng sau đó bị sặc nước nhiều quá, giọng nói của anh ta rũ xuống, thều thào.
“Khốn nạn! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô…”
Cô buông anh ta ra, Trình Mục Dương ngồi thụp xuống đất, nhưng không kịp để cho anh ta thở thì Bối Di đã lột đồ trên người anh ta xuống chỉ để lại mỗi một chiếc quần lót.
“Trình Mục Dương! Tên khốn nạn nhà anh! Hôm nay bà đây phải cho cả thiên hạ biết anh là một tên đểu cáng cỡ nào!”
Bối Di lôi anh ta lên sân thượng của toà nhà, đẩy anh ta tới gần lan can, từng cơn gió lạnh liên tiếp thổi qua, bên dưới mọi thứ co cụm chỉ còn như một dấu chấm nhỏ. Trình Mục Dương run lên vì lạnh, rượu cũng tỉnh một phần ba, anh ta nhìn Bối Di trước mặt bằng ánh mắt giận dữ căm thù.
Cô nhếch môi cười lạnh, mở điện thoại lên bật chế độ live stream, chưa đầy một phút đã có hơn một nghìn người vào xem.
“Chuyện gì vậy? Tiêu Thất live stream kìa…”
“Nữ thần của tôi ơi…sao lại quay một người đàn ông xấu xí trần như nhộng vậy?”
Bối Di đợi một lúc, con số liên tiếp tăng lên, đợi cho gần năm nghìn người, cô mới cất tiếng:
“Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Thất, hôm nay tôi sẽ cho mọi người xem một màn trừng trị tra nam của tôi!”