Bối Di tỉnh dậy vì cô cảm thấy ngực của mình như có một tảng đá đè nặng lên làm cô không thở được. Chậm chạp nâng mí mắt của mình, Bối Di nhìn thấy một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua ngực cô, xuôi theo nó nhìn lên không ai khác chính là của Quân Dư Thần.
Hai mắt anh nhắm nghiền, vài sợi vương trên vầng trán, sống mũi cao thon gọn, khuôn mặt khi ngủ bớt đi dáng vẻ lạnh lùng mọi khi, Bối Di rời mắt khỏi khuôn mặt điển trai của anh, cô nhớ là hôm qua đã chặn một cái gối ở giữa rồi cơ mà, sao bây giờ lại biến thành cô nằm trong ngực anh vậy.
Bối Di nhìn đồng hồ thấy bây giờ mới có sáu giờ sáng, cô muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng anh cứ ôm chặt thế này thì cô không thở nổi, cô cẩn thận nhấc tay của anh ra nhưng đúng lúc đó mí mắt của Quân Dư Thần khẽ động rồi mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Bối Di định mở miệng giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì anh bỗng nhấc cả người cô lên đặt nằm lên trên ngực mình.
Hai thân thể một mềm một cứng cáp dính sát vào nhau, Bối Di hơi ngượng chống tay lên ngực anh phản kháng đòi xuống:
“Thả tôi ra.”
Quân Dư Thần cảm thấy sau khi ngủ dậy nhìn thấy cô tâm trạng của anh trở nên vui vẻ, cánh tay đặt ở eo cô càng siết chặt hơn giống như đứa trẻ ôm chặt món đồ chơi yêu thích của mình. Anh khẽ cong môi nói:
“Không.”
Bối Di mở to mắt, người đàn ông này có thể bớt bá đạo đi được không?
Nghĩ ngợi một chút, cô bèn nói dối:
“Tôi muốn đi vệ sinh, anh thả tôi ra đi, nếu không tôi sẽ đi trên giường này đấy.”
Quân Dư Thần tất nhiên không dễ bị lừa như thế, anh còn cười:
“Được thôi.”
Khóe môi cô khẽ giật mấy cái, tay nhỏ đánh lên ngực anh:
“Quân Dư Thần, tôi không đùa đâu.”
“Tôi cũng không đùa.” Ánh mắt của anh bất chợt trở nên nghiêm túc:
“Hôm qua cô đừng tưởng tôi không biết cô nhét một chiếc gối vào chỗ tôi.”
Bối Di thầm giật mình, khẩu khí ban nãy bay sạch như quả bóng bị xì hơi, cô bỗng vươn tay ôm cổ anh nở nụ cười lấy lòng:
“Quân tổng, tôi sai rồi…”
Quân Dư Thần cong môi cười, đồng tử sâu hút quyến rũ như xoáy sâu vào trong tâm trí cô, giống như anh đã biết tất cả nhưng chờ xem cô sẽ làm gì. Sống lưng của Bối Di vô thức cảm nhận được một cơn gió lành lạnh thổi qua, nhưng cô mặc kệ vì bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này.
“Quân tổng, anh muốn tôi làm gì thì mới chịu bỏ qua?”
Bối Di nói bằng giọng mềm mại, cơ thể không xương cọ xát trên người anh như đốt lửa. Nghe nói buổi sáng chính là lúc đàn ông mềm yếu nhất, Quân Dư Thần cũng không phải ngoại lệ nhưng chỉ với một mình cô anh mới có phản ứng mà thôi.
Anh nhướn mày không đáp, mấy ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên eo cô, Bối Di biết ngay là anh đang chờ xem cô sẽ làm gì.
Người đàn ông này đúng là độc dược khiến cho người khác vừa cảm thấy nguy hiểm mà lại vừa cám dỗ…
Cô rướn người, chu môi lên gần sát môi anh, tuy nhiên gần chạm vào thì bất chợt ngừng lại. Cô nhìn anh xem gương mặt anh có biểu cảm gì, lông mày anh động đậy rất nhẹ, yết hầu chuyển động một cái nhưng gương mặt lại giả vờ lạnh băng. Bối Di thầm cười, đôi môi mềm mại cuối cùng cũng hạ xuống môi anh nhưng chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn đậu nước sau đó lùi ra.
Nét mặt của Quân Dư Thần thoáng qua hụt hẫng nhìn cô, Bối Di dùng ngón tay vẽ vẽ mấy lần trên ngực anh làm cho anh ngứa ngáy không nhịn được đè ép gáy cô rồi ngấu nghiến đôi môi mật ngọt kia.
Quân Dư Thần tách hàm răng của cô ra rồi cuốn lấy lưỡi cô, nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão làm cho Bối Di thở hổn hển, môi bị anh hôn đến tê bì mà vẫn chưa chịu buông, giống như muốn đoạt hết không khí trong ngực cô, Bối Di không theo kịp tiết tấu của anh, cơ thể nhỏ bé như có một luồng điện chạy qua rồi dừng lại trên môi hai người, môi lưỡi cực nóng của Quân Dư Thần tùy ý trong miệng cô càn quét. Chóp mũi tràn ngập hơi thở mạnh mẽ đặc trưng của anh khiến đầu óc cô dần mơ màng, choáng váng…
Hôn cho tới lúc Bối Di không thở nổi nữa mới dùng tay đẩy ngực anh, Quân Dư Thần lưu luyến buông cô ra. Hai gò má cô hồng hồng, mí mắt cụp xuống e lệ, nơi nào đó của anh bỗng nổi lên phản ứng, Bối Di nhạy cảm phát hiện ra, nhân lúc anh phân tâm mà cánh tay nới lỏng liền nhanh nhẹn trốn khỏi lòng anh.
“Quân tổng, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ bé nhanh nhẹn lủi nhanh như thỏ vào trong phòng tắm.
Quân Dư Thần vuốt tóc ngồi dậy, chăn tuột xuống lộ ra lồng ngực săn chắc quyến rũ, nhìn xuống dưới thấy cậu nhỏ buổi sáng đang “chào cờ”, khóe môi khẽ cười một cái, không ngờ bao nhiêu năm cấm dục lại có phản ứng với một cô gái…
Anh còn tưởng mình sẽ sống như vậy cả đời vì chẳng vừa mắt một ai cơ chứ, thế mà đột ngột va phải Bối Di.
Đúng lúc đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Ngô quản gia dè dặt vang lên:
“Thiếu gia…”
“Chuyện gì?”
“Có…có chủ tịch tới ạ.”