Ánh nắng mặt trời sau lưng anh như tô điểm thêm cho gương mặt điển trai hoàn mỹ, đẹp đến mức mọi thứ xung quang dường như lu mờ trước nhan sắc ấy.
Quân Dư Thần đột ngột nâng mí mắt lên, nhếch khoé môi cười:
“Lau nước miếng của em đi kìa.”
Bối Di sực tỉnh, vô thức dùng tay quệt khoé miệng, nhưng làm gì có cái gì? Cô bực bội dậm chân đi tới rồi đặt phịch đống tài liệu xuống bàn làm việc của anh.
“Tôi đã dịch xong rồi đây, anh kiểm tra đi, Quân tổng.”
Bối Di liếc đồng hồ, hãnh diện nói:
“Còn dư tận mười lăm phút đấy.”
Quân Dư Thần nhướn mi, liếc mắt nhìn sau đó nói:
“Làm lại.”
“Cái gì?!”
Cô đập mạnh tay xuống bàn, không hề khách khí hỏi:
“Tại sao? Anh còn chưa xem qua nữa mà? Quân tổng, anh đang muốn làm khó tôi đúng không?”
Nếu chỉ vì cô không chịu ngồi chung một phòng mà anh lại làm khó cô như thế này thì Bối Di quyết tâm đứng dậy “dựng cờ khởi nghĩa”. Cô không thể để cho Quân Dư Thần can thiệp vào cuộc sống của cô một cách thô bạo như thế được.
Quân Dư Thần tạm gác cây bút sang một bên, ngẩng mặt lên nói chuyện rõ ràng với cô.
“Em tưởng tôi rảnh rỗi đến thế à? Chỉ vì em không làm theo ý tôi thì tôi sẽ gây khó dễ cho em? Tôi bảo em làm lại là vì em làm sai rất nhiều kìa.”
“Sai chỗ nào?” Bối Di vẫn cứng đầu cãi lại anh.
Quân Dư Thần lấy tập tài liệu đầu tiên ra rồi dùng bút khoanh vào những từ mà cô dịch sai, đếm sơ qua quả thật cũng rất nhiều.
Cô như quả bóng xì hơi, phút chốc câm nín chẳng nói được gì nữa. Ai bảo anh chỉ cần liếc mắt qua đã biết được chứ?
Cô cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo. Quân Dư Thần trầm giọng nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi sửa lại cho tôi.”
Bối Di luống cuống bê tài liệu về bàn làm việc của mình, hoá ra bộ dạng nghiêm túc làm việc của anh cũng thật đáng sợ. Vừa mới ngồi xuống ghế thì điện thoại trên bàn đã kêu lên:
“Cho em ba mươi phút nữa. Sửa lại cẩn thận vào đấy.”
Cô chưa kịp trả lời thì anh đã cúp máy, Bối Di phồng má đầy bất mãn, đúng là Quân diêm vương! So với lời đồn còn hơn thế nữa…
Không có nhiều thời gian nên cô tập trung hết sức có thể vừa tra từ điển lại vừa lên mạng xem, ba mươi phút nhanh chóng trôi qua, vậy mà Bối Di vẫn không hoàn thành kịp.
Đúng lúc anh gọi điện bảo cô mang tài liệu vào, Bối Di tiu nghỉu dè dặt trả lời:
“Quân tổng, tôi chưa làm cong.”
Quân Dư Thần im lặng giây lát, cô cứ ngỡ anh sẽ nổi giận nhưng giọng nói của anh lại không mang chút cảm xúc nào:
“Em vào đây.”
Bối Di rón rén đẩy cửa bước vào, tâm trạng phập phồng lo sợ, chắc là anh ta không mắng mình chứ?
Cô đứng cách bàn làm việc của anh hai cánh tay, Quân Dư Thần buông bút xuống, trầm giọng nói:
“Lại gần đây.”
Cô lén lút nuốt nước bọt một cái rồi nhích lại gần hơn chút xíu nữa.
“Gần nữa.”
Bối Di bước thêm một bước chân, lén liếc nhìn anh:
“Quân tổng, tôi sai rồi, nhưng anh có giận đến mấy thì xin anh cũng đừng đánh tôi được không?”
Quân Dư Thần nhíu mày, đột ngột vươn tay kéo mạnh tay cô, Bối Di theo quán tính ngã ngồi lên đùi anh.
“Ai nói là sẽ đánh em?”
Hơi thở của anh thoảng qua mặt cô, Bối Di lắp ba lắp bắp:
“Vậy…anh định làm gì?”
“Tất nhiên là không hoàn thành công việc thì phải phạt rồi.”
Dứt lời, Quân Dư Thần chậm rãi tiến gần hơn, gương mặt của hai người phút chốc kề sát, gần tới nỗi làm cho cô run rẩy. Ngay khi môi anh sắp sửa chạm vào môi cô thì Bối Di dùng ngón tay cái chặn lại.
“Đây là công ty đấy, Quân tổng.”
Anh nhướn mày, thầm nghĩ là công ty thì sao chứ? Ai dám nói gì?
Một lần nữa suýt chạm được vào môi cô thì điện thoại trên bàn lại vang lên inh ỏi. Bối Di thầm thở phào nhẹ nhõm còn gương mặt anh lạnh lùng khó chịu bắt máy.
“Chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia là cô giáo của Quân Duệ, giọng cô ta run rẩy:
“Quân tổng, Tiểu Duệ không thấy đâu nữa ạ…”
“Cái gì?”
Lông mày anh nhíu chặt.
“Tiểu Duệ đột nhiên biến mất ở trường mẫu giáo, chúng tôi tìm khắp nơi rồi mà không thấy cậu bé nên mới báo cho anh biết.”
Ánh mắt Quân Dư Thần tối sầm:
“Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.”
“Có chuyện gì thế?”
Bối Di loáng thoáng nghe được vài từ nhưng không rõ là gì, Quân Dư Thần nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, trả lời:
“Tiểu Duệ lại mất tích rồi.”