Đã lâu rồi cậu chưa nhìn thấy Hoắc Kiệu. Bây giờ nhìn thấy mặt mày quen thuộc của Hoắc Kiệu, Chử Duyên đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Hoắc Kiệu trong video nhấp môi một cái. Hắn thấy tóc Chử Duyên vẫn ướt thì nhẹ nhíu mày.
“Vừa tắm xong à?” Hắn hỏi Chử Duyên.
Lúc này Chử Duyên mới nhớ tới đầu tóc của mình vẫn còn rối tung. Cậu ngượng ngùng đè tóc xuống, “Trong nhà hơi nóng, lát nữa làm liền.”
Cậu tò mò hỏi Hoắc Kiệu, “Cậu đang làm gì thế?”
Hoắc Kiệu liền cho cậu xem mặt cỏ xanh xanh ở xung quanh và con chó lớn đang lè lưỡi ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên. Hắn lời ít ý nhiều mà phun ra hai chữ, “Giữ chó.”
Bên hắn vẫn còn là ban ngày, thoạt nhìn thời tiết rất tốt.
Chử Duyên cảm thấy British Shepherd bên cạnh Hoắc Kiệu vô cùng đẹp, liền hỏi: “Đây là chó nhà cậu sao, thật là đẹp.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, “Bà nội tôi nuôi, tên là Lucy.”
Có lẽ là vì nghe được Hoắc Kiệu gọi tên của nó, British Shepherd lập tức thò qua liếm tay Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, dùng giọng điệu ghét bỏ mà nói: “Dính người.”
Hắn cho Chử Duyên xem Lucy.
Lucy trông rất thông minh. Lúc điện thoại của Hoắc Kiệu dời qua, nó liền ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ, lè lưỡi ra, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình một cách thực đáng yêu.
Chử Duyên nhịn không được mà phì cười, cậu nói: “Nó thích cậu nhỉ.”
Cậu nói chuyện hồi nãy cậu còn tưởng rằng là con chó không cẩn thận bấm gọi video.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhướng mày, “Có phải cậu bị ngốc không.”
“Tớ có ngốc đâu,” Chử Duyên nhỏ giọng nói: “Tại cậu đột nhiên gọi video qua chứ bộ.”
Cậu nhớ tới chuyện cậu còn chưa hỏi Hoắc Kiệu có chuyện gì, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
Cậu liền nghe Hoắc Kiệu cười khẽ một tiếng, “Cho cậu xem giày cậu tặng tôi.”
Chử Duyên hơi sửng sốt, rồi sau đó lập tức phản ứng lại được, “Cậu mang hả! Sao, có vừa không?”
Hoắc Kiệu ngồi lên trên ghế, cho Chử Duyên xem đôi giày thể thao hắn mang.
Quả nhiên màu hồng đen trắng kết hợp với nhau rất đẹp. Hơn nữa cũng không biết có phải là ảo giác của Chử Duyên hay không, cậu cảm thấy hình như chân của Hoắc Kiệu dài hơn thì phải.
Hoắc Kiệu mỉm cười, “Vừa chân lắm.”
Chử Duyên lập tức cảm thấy thực vui vẻ. Cậu gật đầu, “Tớ biết ngay là đôi giày này rất đẹp mà!”
“Giày đẹp thôi à?” Hoắc Kiệu giương mí mắt dài lên.
Chử Duyên chớp mắt. Cậu nghĩ đến chuyện lâu như vậy rồi Hoắc Kiệu mới mang, không khỏi hỏi, “Sao bây giờ cậu mới mang vậy?”
Cậu liền nghe thấy âm thanh có chút bất đắc dĩ của Hoắc Kiệu, “Mấy ngày nay bận quá.”
Hoá ra Hoắc Kiệu vừa sang bên đó thì đã bị ông nội hắn phái đi thực tập ở chi nhánh công ti bên đó.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn vì một hạng mục, hôm qua mới làm xong, cuối cùng hôm nay đã có thể nghỉ ngơi một ngày.
Chử Duyên “Ò” một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên lúc trước Hoắc Kiệu bận việc.
Bấy giờ cậu đột nhiên nghĩ đến Hoắc Kiệu nói mấy ngày nay không có thời gian mang giày thể thao, trong lòng cậu lập tức hiện lên một ý nghĩ.
Cậu mở to gau mắt nhìn Hoắc Kiệu, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Vậy mấy ngày nay cậu vẫn luôn mặc đồ tây hả?”
“Đúng vậy.” Hoắc Kiệu bất đắc dĩ nói, “Nghẹn muốn chết.”
Chử Duyên chớp mắt, “Tớ chưa thấy cậu mặc đồ tây bao giờ.”
Hoắc Kiệu nghe vậy thì nhướng mày, “Muốn nhìn à?”
“Ừm ừm!” Chử Duyên gật đầu.
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, “Có gì đẹp đâu?”
Lúc này đột nhiên đầu Chử Duyên có chút vấn đề. Cậu nghĩ đến một nữ sinh cấp hai mà cậu dạy có một câu cửa miệng khi theo đuổi thần tượng. Cũng không biết sao mà câu nói kia lại xông ra khỏi miệng cậu.
Cậu nói: “Bé cưng, em sắp ngất xỉu vì sự đẹp trai của anh rồi.”
Hoắc Kiệu: “?”
Chử Duyên: “!!”
“Khụ, đây là câu cửa miệng của một nữ sinh mà tớ dạy.” Nói ra rồi Chử Duyên cũng ngây người. Cậu sờ lỗ tai, vội vàng tẩy trắng cho mình.
“Ý tớ là... Ừm, tớ cảm thấy cậu mặc đồ tây chắc sẽ tuấn tú lắm.”
Cũng may Hoắc Kiệu không đào sâu vào vấn đề này. Hắn hơi nhíu mày, hỏi Chử Duyên dạy nữ sinh là có ý gì.
Nói đến chuyện này Chử Duyên có chút đắc ý. Cậu mỉm cười.
“Là tớ tìm một công việc vào hè này, làm giáo viên ở trung tâm dạy thêm. Tớ dạy toán cho lớp 7 và lớp 8.”
Hoắc Kiệu nghe xong thì nhíu mày.
Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn vì Chử Duyên sẽ đi làm vào kỳ nghỉ hè. Trước đó Chử Duyên cũng nói cậu muốn đi làm gia sư. Chỉ là hắn không nghĩ tới cuối cùng Chử Duyên lại tìm được công việc là làm giáo viên ở trung tâm dạy thêm.
“Một lớp có bao nhiêu học sinh?” Hoắc Kiệu nhìn cậu: “Có mệt lắm không?”
“Không mệt!” Chử Duyên lắc đầu, “Là lớp nhỏ thôi, một lớp nhiều nhất cũng chỉ có 30 người.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, “Nhiêu đây còn không nhiều à? Cậu là heo sao.”
“Cậu mới là heo.” Chử Duyên phản bác.
Hoắc Kiệu cười nhạo một tiếng, “Ấu trĩ.”
Hắn lại hỏi Chử Duyên: “Làm đến khi nào?”
“Sắp xong rồi.” Chử Duyên nói: “Tớ chỉ làm một tháng thôi.”
Cậu làm đến ngày 28 tháng 8, cũng chỉ còn không đến hai tuần nữa thôi.
Chử Duyên cũng không nghĩ tới cái kỳ nghỉ hè này lại trôi qua nhanh như vậy.
...
Sau đó đa phần là Chử Duyên nói về chuyện công việc của cậu, ngẫu nhiên Hoắc Kiệu sẽ hỏi một ít chuyện.
Trong lúc không hay biết gì, hai người đã gọi điện thoại nửa tiếng đồng hồ rồi.
Thẳng đến khi bên Hoắc Kiệu có người kêu hắn, bọn họ mới dừng đề tài đang nói lại.
Hoắc Kiệu trả lời người kêu hắn một tiếng. Hắn ngước nhìn Chử Duyên, “Tôi tắt máy nhé?”
“Ò, ừm.”
Chử Duyên hơi ngẩn người ra. Cậu gật đầu, “Cậu tắt đi.”
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng chậc một tiếng, ôm Lucy đang ghé vào giày của hắn lên, “Lucy, nói hẹn gặp lại với thầy Chử nhỏ nào.”
Lucy liền nhìn màn hình, “Gâu gâu” hai tiếng.
Chử Duyên thấy đáng yêu muốn chết. Cậu cười, “Lucy ngoan quá.”
Lucy lắc đuôi.
Hoắc Kiệu khẽ mỉm cười, “Khen nữa là cái đuôi nó dựng thẳng lên trời luôn đấy.”
“Sao mà khoa trương vậy được.” Chử Duyên nói.
Cậu nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Hoắc Kiệu, bỗng nhiên lại nghĩ đến đề tài đồ tây hồi nãy.
Hoắc Kiệu thấy cậu không nói liền hỏi, “Nghĩ gì thế?”
Chử Duyên cảm thấy không có gì không thể nói, bởi vậy cậu nhìn Hoắc Kiệu bằng đôi mắt rất sáng, “Muốn nhìn cậu mặc đồ tây.”
Hoắc Kiệu nhíu mày, rồi sau đó giống như bị bại trận dưới tay Chử Duyên, nói: “Ngày mai đi làm rồi cho cậu nhìn.”
-
Bởi vì Hoắc Kiệu đồng ý ngày mai đi làm sẽ cho Chử Duyên nhìn dáng vẻ hắn mặc đồ tây nên từ lúc tắt máy Chử Duyên đã bắt đầu chờ mong.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ học tập mỗi ngày, Chử Duyên lên giường sớm. Ngày hôm sau lại tràn đầy tinh thần mà bắt đầu đi học.
Chiều hôm nay Chử Duyên dạy bài học mới, sau đó đưa ra vài đề bài cho bọn học sinh làm luyện tập.
Cậu thì dùng khăn lau chữ viết trên bảng trắng, chuẩn bị để lát nữa giảng vài đề bài kia cho mọi người.
Lau bảng xong, Chử Duyên liền đi xuống bục giảng, định nhìn xem trạng thái làm bài của bọn học sinh.
Cậu mới đi được vài bước, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ở cửa phòng học có một bóng dáng nho nhỏ đang rất cẩn thận mà ngó vào trong lớp.
Chử Duyên nhận ra bóng dáng đó là Tống Tiểu Thi ngày hôm qua. Cậu suy nghĩ một chút, rồi đi đến cửa phòng học.
Tống Tiểu Thi hôm nay mặc một cái váy yếm jean, hai vai quải cặp sách màu hồng nhạt, trên đầu còn buộc nơ con bướm xinh đẹp, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Chử Duyên đi ra mới phát hiện Tống Tiểu Thi không đến một mình, bên cạnh bé còn có cô Vũ nhỏ đi theo.
Cô Vũ nhỏ là một nữ sinh tóc ngắn trông rất ôn hoà. Cô cười với Chử Duyên, “Thầy Chử nhỏ, ngày hôm qua làm phiền thầy quá.”
Chử Duyên vội vàng nói: “Không phiền đâu, em chỉ vừa lúc gặp được thôi.”
Cậu nhìn hai người, “Hai người tìm em có việc gì sao?”
Cô Vũ nhỏ dắt Tống Tiểu Thi đang muốn trốn ra phía sau cô ra, cô cười nói: “Bé Thi muốn cảm ơn thầy, bé nhờ chị dẫn bé đến tìm thầy đấy.”
Cô lại hỏi Tống Tiểu Thi, “Có phải không hửm, bé Thi?”
Tống Tiểu Thi thẹn thùng gật đầu.
Chử Duyên liền ngồi xổm xuống để cao bằng Tống Tiểu Thi.
Cậu sờ đầu Tống Tiểu Thi, “Tiểu Thi ngoan quá, thầy nhận được lời cảm ơn của em rồi.”
Tống Tiểu Thi vội vàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Bé thò tay vào túi trong váy yếm của mình, sau đó lại duỗi tay ra đưa cho Chử Duyên.
“Cảm ơn thầy Chử nhỏ,” Tống Tiểu Thi nói: “Tặng thầy cái này nè.”
Bé gái mở bàn tay ra, bên trên là viên kẹo được đóng gói rất đẹp. Tống Tiểu Thi nói: “Viên kẹo này ăn ngon lắm!”
Chử Duyên giật mình. Cậu tiếp nhận viên kẹo, rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn em, thầy rất thích.”
Tống Tiểu Thi nghe vậy thì rấy vui. Lúc rời đi cùng cô Vũ nhỏ, bé còn xoay người phất tay với Chử Duyên.
-
Sau khi tan làm, Chử Duyên dọn dẹp đồ vật trong văn phòng, đột nhiên liền nhận được cuộc gọi video từ Hoắc Kiệu.
Chử Duyên sáng mắt lên. Cậu không muốn quấy rầy đến các thầy cô khác trong văn phòng nên cậu liền nhắn cho Hoắc Kiệu nói rằng lát nữa gọi lại cho hắn sau.
Rồi sau đó Chử Duyên tạm biệt các đồng nghiệp, quải cặp sách lên rồi dùng tốc độ rất mau đề chạy đến phía sau trung tâm.
Cậu dựa vào cột đá trên hành lang ở phía sau trung tâm, cọ wifi trong trung tâm để gọi lại Hoắc Kiệu.
Không được bao lâu Hoắc Kiệu đã nhận cuộc gọi rồi.
Màn hình hơi lắc lư, Hoắc Kiệu đang đi trên đường.
Hắn không mặc nguyên bộ đồ tây giống như Chử Duyên tưởng, mà chỉ mặc sơ mi trắng cùng quần tây màu đen thôi.
Cả người Hoắc Kiệu vừa cao vừa gầy, thân hình vô cùng đẹp. Rõ ràng chỉ là sơ mi trắng cùng quần tây rất đơn giản, nhưng hắn mặc lại tạo ra cảm giác đây là một sản phẩm mới của thương hiệu cao cấp nào đó.
Chử Duyên cảm thấy Hoắc Kiệu mặc đồ tây còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cậu nữa.
Giờ phút này, trong lòng Chử Duyên tuyến bố Hoắc Kiệu là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất mà cậu từng gặp qua.
Một tay của Hoắc Kiệu đang cầm ly cà phê. Hắn đặt ly lên bàn, rồi ngồi lên trên ghế.
Chử Duyên tò mò nhìn cảnh vật xung quanh Hoắc Kiệu. Tông màu trắng và xám, nhìn như đơn giản nhưng lại rất có cảm giác thiết kế riêng.
“Đây là văn phòng của cậu hả?” Cậu hỏi.
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
“Tốt thật đó,” Chử Duyên nói: “Văn phòng riêng.”
Cậu hỏi Hoắc Kiệu, “Cậu có trợ lý không?”
Hoắc Kiệu trầm mặc một chút, “Không có.”
“Hả?” Chử Duyên thực giật mình, “Sao lại vậy?”
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ nói: “Ông tôi vì muốn rèn luyện tôi nên cái gì cũng cho tôi tự mình làm.”
Hắn giương mắt nhìn Chử Duyên, “Nếu không thì cậu nghĩ sao mà lúc trước tôi bận rộn đến thế được?”
Khó có khi nghe được Hoắc Kiệu nói những việc này, Chử Duyên chớp mắt, “Vậy một mình cậu đã hoàn thành tốt một hạng mục lớn rồi.”
Ngơ ngác một lúc, cậu nói: “Lợi hại thật đó nha, Hoắc Kiệu.”
Hoắc Kiệu đối diện với cậu. Đôi mắt đen bóng như nai con của Chử Duyên ánh vào tròng mắt hắn, đột nhiên Hoắc Kiệu cảm thấy có hơi nóng.
Hắn hơi nhíu mày, rồi sau đó nói: “Chờ một lát.”
Chử Duyên liền nhìn thấy Hoắc Kiệu giơ tay kéo cà vạt ra, lại như khó chịu mà cởi nút cổ áo sơ mi ra, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
Khí chất lạnh nhạt cấm dục mà Chử Duyên cảm nhận được khi nãy đã biến mất theo động tác của hắn. Hoắc Kiệu lại khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày, nhưng không có để cho áo sơ mi trắng trông cẩu thả. Thoạt nhìn Hoắc Kiệu anh tuấn mười phân vẹn mười.
Chử Duyên chớp mắt, bỗng nhiên cậu cảm thấy Hoắc Kiệu thế nào cũng rất tuấn tú.
Hoắc Kiệu thấy Chử Duyên ngây người thì nhẹ nhàng nhướng mày, “Hửm?”
Chử Duyên liền nói: “Cậu nha, sao lại không mặc đồ nghiêm túc chứ?”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, “Yêu cầu của cậu cao như vậy à?”
Chử Duyên nhịn không được mà nở nụ cười. Cậu nói: “Gạt cậu đấy, cậu thế nào cũng đẹp hết.”
“Thật à?” Hoắc Kiệu nhìn cậu, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy bây giờ cậu mới gạt tôi.”
Chử Duyên nghi hoặc “Hở?” một tiếng.
Cậu liền nghe Hoắc Kiệu nói một cách hài hước: “Cậu còn chưa ngất xỉu vì sự đẹp trai của tôi mà.”
Chử Duyên lập tức ngây dại. Cậu thầm nghĩ sao Hoắc Kiệu còn nhớ tới chuyện này vậy chứ!
Hoắc Kiệu thấy lỗ tai cậu đỏ lên thì không chọc cậu nữa.
Hắn nhìn thấy bầu trời sau lưng Chử Duyên, liền hỏi: “Cậu ở ngoài à?”
“Tớ vừa mới tan làm.” Chử Duyên gật đầu, “Bây giờ đang ở dưới công ti.”
“Trùng hợp thật,” Hoắc Kiệu liếc cậu một cái, mở Notebook ra gõ vài cái, “Tôi vừa mới đi làm.”
“Ò...” Chử Duyên nghe hắn nói vậy thì không khỏi thong thả chớp mắt.
Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Vậy cậu phải làm việc à?”
Hoắc Kiệu lại hỏi lại cậu, “Cậu phải về nhà à?”
Chử Duyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hoắc Kiệu giương mắt nhìn cậu, chưa nói gì khác, chỉ hỏi: “Cậu về thế nào?”
Chử Duyên liền nói: “Vẫn là đạp xe về thôi.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, dường như hắn cảm thấy không biết phải thế nào đối với chuyện Chử Duyên còn lái cái xe đạp cũ kỹ ấy.
Hắn nói: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”
“Được,” Chử Duyên nở nụ cười, “Tớ sẽ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bảo bối đã chúc phúc!