• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay tới lúc tan học rồi mà Hoắc Kiệu còn chưa trở về.

Chử Duyên gửi tin nhắn hỏi hắn buổi tối còn cần học phụ đạo không.

Lúc nhận được tin nhắn, Hoắc Kiệu đang nhìn nhân viên kỹ thuật hồi phục và đối chiếu hai tấm ảnh từ thiết bị theo dõi. Nhìn thấy tin nhắn của Chử Duyên, hắn hơi nhướng mày, gửi lại một tin “Không”.

Dừng một chút, hắn lại gửi thêm một câu “Bận việc”.

Chử Duyên “Ò” một tiếng, không có hỏi nhiều là bận việc gì.

Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt lắm, không muốn ở lại trường học tiết tự học buổi tối. Bởi vậy sau khi xác nhận xong không cần dạy phụ đạo, cậu liền tạm biệt với Tiêu Trình Trình, leo lên xe đạp trở về phố Tiểu Bàng.

Lúc về đến nhà, Vương Mai còn chưa tan tầm. Chử Duyên hỏi thời gian Vương Mai về nhà trước, rồi vào phòng bếp múc gạo, bật lửa nhỏ nấu cháo, rồi lặt rau rửa rau.

Chờ đến khi chuẩn bị xong, Chử Duyên ngơ người nhìn chằm chằm gạch men màu trắng ở trong phòng bếp một chốc.

Rồi sau đó cậu khẽ thở dài. Cậu lau khô tay, lấy điện thoại ra mở lên bài viết kia trên diễn đàn vườn trường mà Tiêu Trình Trình đã cho cậu xem.

Bài viết vẫn ở đầu trang, nhưng bởi vì trường học đã tham gia vào nên đã bị cài đặt thành trạng thái không cho tương tác với bài đăng. Tài khoản đại biểu của nhà trường đã trả lời việc này đang được kiểm tra đối chiếu tính xác thực, sẽ mau chóng công bố kết quả trong bình luận cuối cùng của bài viết.

Trước khi bài viết bị khoá đã có hơn 600 bình luận, nhưng chủ tus kia trả lời xong bình luận giữa trưa thì không còn xuất hiện nữa.

Chử Duyên chọn chế độ “Chỉ xem chủ tus” trước, nhìn hết nội dung mà chủ tus đã nói một lần. Sau khi nhìn đến chữ nào đó, cậu nhăn mày.

Sau đó cậu hủy chế độ chỉ xem chủ tus, bắt đầu xem hết những bình luận trả lời trong bài.

Cậu kinh ngạc phát hiện, phía sau có rất nhiều người hẳn là bạn học cùng lớp với bọn họ lên tiếng vì thầy Chu và cậu. Chỉ tiếc ID trên diễn đàn là nặc danh, cậu cũng không biết những người lên tiếng vì cậu này là ai.

Chử Duyên tiếp tục lướt xuống.

Đột nhiên, cậu lướt tới một cái bình luận thế này:

“Nhìn thấy chủ tus nói trộm bài thi, tôi lại nhớ đến một sự kiện. Cái tên Chử Duyên này, không phải là một kẻ cắp chuyên nghiệp sao? Hồi lúc lớp 10, cậu ta trộm điện thoại của bạn học, sau đó bị phát hiện tang vật ở ngay trong cặp của cậu ta. Lúc ấy còn gọi phụ huynh của cậu ta tới trường, hẳn là người trong mười một lớp khối 10 đều biết.”

Chử Duyên ngẩn người, rồi sau đó chậm rãi mở to hai mắt.

“Tại sao...... Mình không nhớ chuyện này?”

Chử Duyên thấy rất kỳ lạ. Cậu vắt hết óc mà nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nhớ tới.

Cậu nghĩ đến quyển nhật ký đã bị cậu thiêu hủy kia, “Chẳng lẽ là viết ở trong đó sao?”

Nhưng mà cũng không nên là không nhớ rõ chuyện này chứ, Chử Duyên nhíu mày.

Sau khi xuyên qua đây, cậu kế thừa ký ức rất toàn diện, ngay cả một ít chuyện lúc nguyên thân còn nhỏ cậu cũng có thể nhớ tới. Nhưng kỳ quái là cậu không có một chút ấn tượng nào với chuyện này.

Chử Duyên nghĩ nghĩ, định chờ Vương Mai trở về rồi hỏi bà một chút.



Đã có kết quả đối chiếu.



Hoắc Kiệu nhìn ảnh đã được phục hồi mà hơi nhíu mày. Hắn không có ấn tượng gì với người này, sau khi hỏi qua Lục Khải Thanh thì mới biết người là một bạn học trong lớp bọn họ, tên là Dương Lưu Thanh.

Không biết rốt cuộc Chử Duyên với tên Dương Lưu Thanh này có liên quan gì với nhau. Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, có hơi bực bội.

Lục Khải Thanh gửi tin nhắn cho hắn: “À đúng rồi, trường học đang điều tra chuyện này. Lão Chu tạm thời nghỉ dạy để điều tra, còn Chử Duyên thì làm kiểm tra lại một lần nữa.”

Hoắc Kiệu không khỏi nhìn thoáng qua khung chat của hắn và Chử Duyên. Với tính tình của bạn nhỏ ngồi cùng bàn thù lúc này hẳn là rất khó chịu, nhưng thế mà lại không nói một tiếng nào với hắn?

Hoắc Kiệu nhướng mày, gửi ảnh chụp qua cho Chử Duyên.

“Cậu với người này có thù oán à?”

......

Chử Duyên tranh thủ xào đồ ăn xong trước khi Vương mai về nhà. Chờ đến khi Vương Mai đã về đến nhà, cậu liền bưng cơm và đồ ăn ra.

Vương Mai còn đang vui sướng vì tuần trước nghe được lão Lỗ khen Chử Duyên, mấy ngày nay bà gặp ai cũng rất hoà ái.

Nhìn đến Chử Duyên thế mà đã làm xong cơm nước, tuy trong lòng bà thấy vui vẻ vì con trai hiểu chuyện, nhưng lại không muốn Chử Duyên làm việc nhà nhiều.

Bà tiếp nhận đồ ăn từ trong tay Chử Duyên, miệng không nhịn được mà lải nhải, “Duyên Duyên, con đặt tâm tư lên việc học là được rồi, từ đây đến lúc con thi đại học cũng không còn bao lâu. Mấy chuyện này để mẹ làm là được.”

“Không sao đâu mẹ,” Chử Duyên cười, “Sẽ không ảnh hưởng đến việc học.”

“Tất nhiên là mẹ tin con rồi.” Nhắc tới việc học, hai mắt Vương Mai liền sáng lên, “Không phải thầy con còn nói con tiến bộ lên vài trăm hạng, có thể được nhận thưởng tiến bộ gì đó hay sao?”

Bà gắp cho Chử Duyên vài đũa đồ ăn, âm thanh nhẹ nhàng, “Mẹ còn cố ý đi hỏi mấy đồng nghiệp có con rồi trong công ti, mấy cổ đều nói trường học của con rất khó nhận thưởng tiến bộ.”

Nhìn bộ dáng Vương Mai vui gẻ, trong lòng Chử Duyên có chút khó chịu.

Cậu không có mặt mũi nào nói với Vương Mai rằng, bởi vì chuyện bài viết trên diễn đàn nên trường học tạm thời hủy bỏ việc thưởng tiến bộ cho cậu. Tiền thưởng vốn dĩ được phát xuống trước khi tan học buổi chiều cũng không có.

Tuy rằng lão Lỗ nói, chờ đến khi xác định thành tích của cậu không có vấn đề gì thì sẽ đưa cho cậu, nhưng vẫn làm cho Chử Duyên cảm thấy thực uể oải.

Cậu sợ Vương Mai phát hiện manh mối, đành phải rũ mắt nhìn chằm chằm cái chén của mình, vùi đầu lùa cơm.

Chờ đến khi cơm nước xong xuôi, Vương Mai kiên trì muốn rửa chén.

Chử Duyên theo vào phòng bếp, Vương Mai cũng chỉ kêu cậu nhanh về phòng học bài đi.

Vương Mai rất gầy, vóc dáng cũng không tính là cao, bởi vì hàng năm làm việc nặng nên trên tay bà phủ toàn vết chai rất xấu xí.

Chử Duyên biết, tuy rằng thoạt nhìn bả vai của Vương Mai rất đơn bạc, nhưng so với rất nhiều người khác thì bà có sức lực hơn. Nếu không phải là có Vương Mai, thì cái nhà này sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.

Cậu nhấp môi, cuối cùng vẫn hỏi Vương Mai cái vấn đề làm cậu bối rối thật lâu kia.

“Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện hồi học lớp 10 con trộm đồ bị nhà trường mời phụ huynh không?” Chử Duyên thử thăm dò mà hỏi.

Lời nói của cậu vừa mới ra khỏi miệng, cậu liền nhìn thấy Vương Mai khựng lại. Bà có hơi hoảng loạn mà rửa lại cái mâm đã rửa qua rồi một lần nữa.

“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Giọng nói của Vương Mai lộ ra vẻ mất tự nhiên, nghe như rất không muốn đề cập tới.

Bà nói: “Lúc đó không phải chúng ta đã bồi thường tiền rồi sao? Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.”

Nghe Vương Mai nói xong, trong lòng Chử Duyên trầm xuống, thầm nghĩ quả nhiên là có chuyện này.

Trong chốc lát cậu không điều chỉnh tốt cảm xúc của mình được, bởi vậy nên chưa kịp đáp lời.

Vương Mai như nhớ tới chuyện gì, bà buông cái mâm làm ra một tiếng “Loảng xoảng”, vội vàng quay người lại nhìn Chử Duyên, “Có phải trường học của con lại khi dễ con vì chuyện này hay không?”

Biểu tình trên mặt bà rất sốt ruột, một bộ như chỉ cần Chử Duyên nói “Đúng vậy” thì bà sẽ liều mạng với người ta dù có bất cứ giá nào.

Chử Duyên hoảng sợ, vội vàng trấn an bà, “Không có không có, con chỉ hỏi chút thôi.”

Lúc này Vương Mai mới thả lỏng thân thể như một cây cung bị căng ra đang chậm rãi thả lỏng lại.

“Vậy à...... Đang êm đềm mà nhắc lại chuyện này làm gì.” Âm thanh của bà nghe không vui vẻ lắm.

“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới,” Chử Duyên lại cảm thấy ý nghĩ của cậu càng ngày càng rõ ràng, giống như có một đường đi đang dần dần hình thành ở trong đầu cậu.

“Vậy mẹ còn nhớ lúc ấy con nói với mẹ thế nào không?” Cậu hỏi.

“Còn có thể nói cái gì nữa,” Vương Mai tức giận mà tiếp tục rửa mâm, “Con nói không phải con trộm.”

“Nhưng còn cách nào khác đâu, nhiều người đều nói là con lấy như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể kiếm chút tiền bồi thường cho người ta thôi.” Bà thở dài một hơi, “Nhưng mà không phải có câu kêu là chuyện có thể giải quyết được bằng tiền ở trên đời này đều không phải là chuyện lớn sao. Vậy nên Duyên Duyên này, sau này con cũng đừng cứ để chuyện này ở trong lòng, đã qua hết rồi.”

Tuy rằng Vương Mai nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bản năng của Chử Duyên biết, hẳn là tiền bồi thường lúc ấy không “Chỉ là một chút” như Vương Mai nói. Dù sao cũng là muốn hoà giải với người ta, để ngừa chuyện này bị viết lên học bạ của cậu. Có lẽ đối với người khác chỉ là một chút tiền, nhưng lại phải tốn mất tiền lương vài tháng của Vương Mai.



Cậu hơi trầm mặc một chút, rồi sau đó nói với Vương Mai: “Mẹ, con thật sự không có trộm đồ.”

“Mẹ biết mà.”

Vương Mai liếc cậu một cái, “Từ nhỏ đến lớn con đều không phải là người sẽ trộm đồ của người khác. Lúc con còn nhỏ mẹ không yên tâm để con ở nhà một mình nên lúc đi làm đều mang theo con.”

“Khi đó con thấy đứa nhỏ trong nhà cố chủ* ăn chocolate mà muốn chảy cả nước miếng, nhưng cũng sẽ không lấy khi không được được cho phép. Sau đó cố chủ đưa cho con ăn, con còn phải xem coi mẹ có đồng ý không rồi mới bằng lòng ăn.”

*Cố chủ: Người bỏ tiền mướn người khác làm việc cho mình.

Bà như rất hoài niệm mà nói: “Khi đó con ngốc lắm, khi ăn cũng chỉ ăn một miếng nhỏ, phần nhiều thì nhét vào trong túi của mẹ, chờ mẹ làm việc xong thì cho mẹ ăn. Kết quả khi lấy ra thì chocolate đã chảy hết rồi, con còn khóc một lúc lâu.”

“Nhóc mít ướt.” Vương Mai cười.

Chử Duyên cũng cười. Cậu có một ít ấn tượng mơ hồ về chuyện này, nhớ rõ sau đó Vương Mai cắn răng móc ra tiền lương vài ngày để mua cho cậu một hộp chocolate.

Cậu nghĩ đến chuyện gì, hỏi Vương Mai, “Điện thoại của con là mẹ mua cho con sau sự kiện đó sao?”

“Chứ sao nữa.” Vương Mai bĩu môi.

“Ngày đó bị mời lên trường học mẹ mới biết được hoá ra mấy đứa nhóc tuổi tụi con đều có điện thoại. Mẹ nói với người ta con không có khả năng trộm đồ, phụ huynh của đối phương liền chỉ vào mẹ nói ngay cả cái điện thoại con cũng không có, vậy đó không phải là lý do con sẽ trộm đồ hay sao.”

Nhắc tới việc này, Vương Mai tức đến mức lồng ngực đều phập phồng lên, “Làm mẹ tức giận lắm, tiếc là lúc ấy cũng không có tiền gì, cũng chỉ có thể mua cho con một cái điện thoại giá rẻ thôi.”

Khi đó tiền lương của bà cũng không nhiều lắm, lại bởi vì mấy năm trước vẫn luôn trả nợ nên trong nhà cũng không còn tiền gì, sau khi bồi thường tiền cho phụ huynh của đối phương thì cũng chỉ có thể mua cho Chử Duyên một cái điện thoại không quá tốt.

Bởi vì chuyện này mà vài buổi tối khi ấy bà đều ngủ không ngon, trộm khóc rất nhiều lần, đặc biệt là thấy con trai thường xuyên trở về với cặp sách và quần áo dơ dáy, trên mặt cũng dần không xuất hiện nụ cười tươi. Trong lòng bà quả thật rất hối hận, hận chính mình không có tiền cũng không có bản lĩnh.

Vương Mai càng nói càng thấy khó chịu, nâng mu bàn tay lên lau đôi mắt.

“Không có chuyện gì đâu mẹ,” Chử Duyên tiến lên ôm lấy bà, cậu cười, “Về sau con đi kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta muốn mua cái gì liền mua cái đó.”



Trở lại phòng, tâm trạng của Chử Duyên có chút trầm trọng.

Cậu thở dài, rút ra một miếng giấy, viết xuống mấy chữ “Chứng mất trí nhớ vì người muốn quên*” lên trên.

*Tâm nhân tính mất trí nhớ chứng: Tui hiểu nôm na là đây là chứng mất trí nhớ vì bản thân người mất trí nhớ muốn quên đi. Tui nhớ man mác là có gặp cái tên của hội chứng này ở đâu rồi mà không nhớ lại được, tìm trên mạng cũng không có luôn, vậy nên để đại như vậy nhé;-;

Cậu hơi buồn rầu nghĩ, nếu nguyên thân thật sự chịu kích thích của chuyện này mà cố ý lựa chọn quên đi khoảng thời gian xảy ra chuyện này, vậy thì cậu phải làm thế nào để tìm trở về?

Chử Duyên bắt đầu hối hận. Cậu nghĩ cậu không nên chưa nhìn kỹ mà đã thiêu hủy quyển nhật ký của nguyên thân. Nếu không thì chẳng sợ trong nhật ký không có ghi lại, cậu cũng có thể căn cứ sự biến hoá trước sau của nguyên thân cùng với khoảng cách thời gian để chứng thực suy đoán của mình rồi.

Cậu dẹp giấy vào, định làm xong bài tập về nhà hôm nay trước.

Trước khi làm bài tập, cậu nhìn thoáng qua điện thoại mới phát hiện Hoắc Kiệu đã gửi tin nhắn cho cậu.

—— Ảnh chụp Dương Lưu Thanh, cùng với.

[ H: Cậu với người này có thù oán à? ]

Chử Duyên nhìn chằm chằm ảnh chụp Dương Lưu Thanh, trong lòng nghĩ quả nhiên.

Cậu nhớ tới chuyện ngày đó trên đường cậu ra khỏi văn phòng toán học thì bị Dương Lưu Thanh chặn đường.

“Thật là cậu ta ha.” Chử Duyên trả lời.

......

Hoắc Kiệu đang chơi game cùng bọn Trần Tinh Dã.

Đúng ngay vào thời khắc tới khúc cong cuối cùng vô cùng quan trọng, Trần Tinh Dã rống lên một tiếng, “Đệt lão Hoắc sao mày quẹo nhanh như vậy hả!”

Hoắc Kiệu nâng lên khoé miệng, lúc vừa muốn bỏ Trần Tinh Dã ở xa xa mà hướng đến vạch đích thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên một tiếng.

Hoắc Kiệu dừng một chút, buông con chuột trong tay để cầm điện thoại lên.

Trần Tinh Dã nhìn thấy xe của Hoắc Kiệu dừng lại, hắn không chút nghĩ ngợi liền nắm bắt thời cơ, một tiếng trống vang lên làm tinh thần thêm hăng hái mà vượt qua Hoắc Kiệu. Lúc này hắn mới thấy kỳ lạ mà hỏi, “Đang chơi game mà mày xem điện thoại cái gì!”

Hoắc Kiệu liếc nhìn hắn một cái, ném xuống một câu “Tụi mày chơi trước đi” rồi chân dài sải bước, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Để lại Trần Tinh Dã và Lư Trọng Hạ liếc nhau, “Tin nhắn của ai quan trọng như vậy?”

Đó giờ không phải đều là “Nó vang thì để nó vang, tao vẫn tự chơi tiếp” hay sao?

Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, “Cảm giác lão Hoắc trở nên kỳ kỳ lạ lạ. Hôm nay cũng không biết đang vội chuyện gì, hết nhìn camera thì tới xem điện thoại, chơi game cũng không chú tâm.”



“Uầy, mày nói xem,” đột nhiên Lư Trọng Hạ nói câu khiến người ta thấy kinh ngạc: “Chắc không phải là anh Hoắc yêu đương rồi đâu ha?”

Trần Tinh Dã trợn trắng mắt, “Nghĩ cái gì đâu không, ếch goá bụa* có ghép đôi thì nó cũng không có khả năng yêu đương đâu!”

*Goá bụa: Goá chồng, sống cảnh cô đơn nói chung.

Lư Trọng Hạ: “Cũng đúng.”



Nhìn thấy Chử Duyên trả lời, Hoắc Kiệu cảm thấy Chử Duyên bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Hắn nghĩ nghĩ, rồi gọi qua cho Chử Duyên.

Rất mau, điện thoại đã được nói máy.

“Alo, Hoắc Kiệu?”

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, nói thẳng.

“Cậu biết là cậu ta?”

“Có chút suy đoán.” Giọng nói của Chử Duyên nghe hơi buồn bực.

“Thật sự có thù?”

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhướng mày, thấy ngoài ý muốn vì với tính tình của Chử Duyên mà cũng sẽ kết thù với người khác.

“Ừm,” Chử Duyên ở đầu bên kia lên tiếng, sau đó là tiếng lật sách, tiếp đó cậu mới nói, “Thật ra tớ cũng không rõ mấy.”

Trong đầu Hoắc Kiệu theo bản năng mà hiện lên bộ dáng Chử Duyên hơi cau mày, biểu tình hoang mang.

Hắn “Chậc” một tiếng, có hơi làm điều dư thừa mà hỏi, “Muốn tôi hỗ trợ không?”

Sau khi nói ra thì hắn hơi dừng lại, ý thức được dường như từ lúc gặp được Chử Duyên, chính mình vẫn luôn xen vào chuyện của người khác.

Nghe Hoắc Kiệu nói vậy, Chử Duyên chớp mắt, đương nhiên là cậu tin rằng Hoắc Kiệu có thể giúp được cậu.

Ở trong tiểu thuyết, nguyên thân bị Hoắc Kiệu giải quyết, Vương Mai theo đó cũng bị công ti khuyên từ chức, công việc mang lại nguồn thu chính cho cả nhà rốt cuộc cũng không được làm nữa.


“Cảm ơn cậu nha Hoắc Kiệu.”


Chử Duyên cong môi lên, cảm thấy có chút vui vẻ.


Nhưng mà cậu vẫn nói: “Để tớ tự mình làm đi, tớ có chút chuyện muốn biết rõ ràng.”


Hoắc Kiệu: “......”


Tác giả có lời muốn nói:


Vốn dĩ anh Hoắc đã định chuẩn bị tốt tất thảy rồi, kết quả bé Chử nói cậu muốn tự làm.


QAQ thực xin lỗi các bảo bối, ngày hôm qua tôi ngủ như heo vậy á!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK