Hoắc Kiệu chưa giương mắt lên, chỉ nói một câu, “Không để ý.”
Chử Diên: “???”
Cậu ngây người một chút, thầm nghĩ sao lại trả lời như vậy. Nghĩ nghĩ, Chử Diên quyết định thúc đẩy Hoắc Kiệu một chút.
Vì thế cậu hỏi, “Vậy...... Cậu muốn nhìn lại một chút không?”
Hoắc Kiệu: “......”
Hắn một lời khó nói hết mà liếc nhìn Chử Diên một cái.
...... Chử Diên cảm thấy ánh mắt Hoắc Kiệu nhìn mình giống như đang nhìn một thằng bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Cậu sờ mũi, yên lặng mà ở trong lòng tạo ra một Hoắc Kiệu nho nhỏ, vừa đánh vừa hận sắt không thể thành thép nói, “Sao lại có thể không để ý được! Bây giờ không chú ý thì tương lai về sau thụ chính chạy theo người khác còn xa sao!”
Nhưng mà nghĩ đến việc trong tiểu thuyết, lúc ở đại hội thể thao thì Hoắc Kiệu với thụ chính mới có giao thoa, Chử Diên cảm thấy hẳn là còn chưa tới cốt truyện nên cũng không quá sốt ruột.
.......
Buổi chiều, sau khi tan học, Chử Diên định dựa theo kế hoạch mà đi đến sân thể dục luyện tập chạy bộ. Bởi vì Tiêu Trình Trình phải luyện tập nâng tạ nên cậu chàng không thể không lộ ra vẻ mặt đưa đám mà đi cùng cậu.
Bên cạnh sân thể dục là sân bóng rổ ngoài trời, nơi đó đã có sẵn vài người đang chơi bóng rổ. Chử Diên nhìn thoáng qua, chung quy cậu vẫn cảm thấy dường như lúc nào trong sân bóng rổ cũng có người.
Cậu đang quay đầu lại đáp lời Tiêu Trình Trình thì bỗng nhiên nghe được vài tiếng kinh hô ở xung quanh.
Trong lòng Chử Diên đột nhiên sinh ra một chút dự cảm không tốt, cậu nghĩ rằng sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ? Cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy có một vật hình cầu đang theo đường parabol mà bay lại đây.
Chử Diên: “......”
Tiêu Trình Trình cũng ngơ ngác. Cậu chàng há miệng, tầm mắt di chuyển theo bóng rổ.
Chử Diên muốn tránh, nhưng mà...... Tốc độ của bóng rổ thật sự quá nhanh!
Đang lúc cậu tay chân luống cuống, bỗng nhiên có một lực kéo cậu về phía sau, làm cả người cậu đâm ngay vào một lồng ngực rắn chắc, chóp mũi ngửi được hơi thở vừa nhẹ vừa lạnh có chút quen thuộc.
Chử Diên mở to đôi mắt, có hơi ngây dại.
Hoắc Kiệu mở ra năm ngón tay thon dài, một tay tiếp được bóng rổ bay tới. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng huýt sáo.
Nam sinh tới nhặt bóng rổ để tóc undercut, hắn chạy tới cười với Hoắc Kiệu rồi nói, “Lợi hại thật nha anh Hoắc!”
Hoắc Kiệu buông Chử Diên ra. Hắn nhíu mày, ném bổng rổ lại cho nam sinh, “Lần sau ném cẩn thận.”
Nam sinh hơi sửng sốt. Hắn nhìn Hoắc Kiệu rồi lại nhìn Chử Diên, sau đó mới phản ứng lại, “Ò ò, người anh em này, thật ngại quá,” hắn xin lỗi Chử Diên, “Tay trơn nên trượt tay.”
Chử Diên lắc đầu. Cậu còn chưa lấy lại được tinh thần, trái tim cũng nảy lên hơi mau, chỉ cảm thấy hình như nơi vừa rồi bị Hoắc Kiệu túm chặt còn lưu lại chút xúc cảm.
Hoắc Kiệu chú ý đến vành tai ửng đỏ của nam sinh. Hắn dừng một chút, rồi dời ánh mắt đi.
Nam sinh để tóc undercut rất nhiệt tình. Sau khi tiếp nhận bóng rổ, hắn liền chào đón Hoắc Kiệu, “Anh Hoắc, cùng nhau chơi bóng đi!”
Hoắc Kiệu “Ừ” một tiếng. Chử Diên thế mới biết hoá ra sau khi tan học, Hoắc Kiệu cũng sẽ đến chơi bóng.
Cậu cùng Tiêu Trình Trình tạm biệt nhau ở sân thể dục. Tiêu Trình Trình đi luyện nâng tạ, còn Chử Diên thì nghiêm túc làm nóng toàn thân, sau đó bắt đầu chạy vòng quanh sân thể dục.
Bởi vì gần tới đại hội thể thao rồi nên so với bình thường thì có rất nhiều người luyện tập trên sân thể dục.
Chử Diên chạy đều chạy đều, đột nhiên cậu thấy được một nam sinh cao gầy.
Cậu tập trung nhìn lại mới phát hiện người nọ đúng thật là Tô Niệm Thanh.
Nhớ tới trong tiểu thuyết Tô Niệm cũng có hạng mục chạy bộ, Chử Diên không khỏi nhìn qua sân bóng rổ. Cậu cảm thấy nếu có cơ hội có thể kéo Hoắc Kiệu tới luyện tập cùng thì nói không chừng hai người liền quen biết nhau.
-
Ngày hôm sau, trước khi tan học, Lâm Thiên Miên tìm Hoắc Kiệu.
“Này Hoắc Kiệu, cậu có hứng thú đi kéo cờ trong buổi lễ khai mạc của đại hội thể thao không?”
Hoắc Kiệu trực tiếp từ chối, “Không có hứng thú.”
“Ách......” Lâm Thiên Miên có hơi xấu hổ, “Cậu có thể nghĩ lại không, người kéo cờ rất ngầu, hơn nữa nó cũng có thể thêm điểm cho lớp chúng ta.”
Lỗ tai nhỏ của Chử Diên lại dựng thẳng lên, cậu nhớ trong đại hội thể thao, Tô Niệm Thanh là một trong những người kéo cờ!
Thấy Hoắc Kiệu quải cặp sách lên rồi đi ra phòng học, Chử Diên không chút nghĩ ngợi đã đi theo.
Trên hành lang có rất nhiều học sinh ra khỏi phòng học, Chử Diên có thể thấy dáng người cao cao của Hoắc Kiệu, nhưng bởi vì dòng người cản trở nên không thể đuổi kịp hắn ngay được.
Cậu có hơi sốt ruột mà đuổi ở phía sau, lại bị dòng người chen chúc xô đẩy xuống cầu thang. Cậu giương mắt lên nhìn lần nữa thì đã không còn thấy Hoắc Kiệu đâu!
Chử Diên lại thăm dò nhìn bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Kiệu đâu.
Cậu hơi buồn bực mà nhỏ giọng cằn nhằn, “Đi gì mà nhanh thế không biết......”
Cậu thở dài. Đang muốn đi về thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người nói, “Tìm tôi?”
Chử Diên rất kinh ngạc mà quay người lại, liền nhìn thấy Hoắc Kiệu đang khoanh tay dựa vào một cây cột trên hành lang, hắn lười nhác mà nhướng mày nhìn cậu.
Hoàng hôn từ phương trời xa rọi xuống, làm một nửa tay áo thun trắng của Hoắc Kiệu đỏ lên, gương mặt đẹp trai kia cũng giống như đang phát sáng, cả người Hoắc Kiệu chìm trong màu cam vừa mờ vừa ấm.
Bỗng nhiên Chử Diên cảm thấy, nếu cảnh tượng này mà bị chụp được thì sẽ là một bức ảnh rất đặc biệt.
Thấy Chử Diên không nói lời nào, dường như sự kiên nhẫn của Hoắc Kiệu đã đến giới hạn. Hắn dẫm lên bóng mặt trời lặn, từng bước đi đến chỗ Chử Diên. Hắn hơi cúi người, khí chất lạnh lẽo lại trở nên rõ ràng.
“Đi theo tôi làm gì?” Hoắc Kiệu hỏi.
Chử Diên đỏ mặt, có thế nào cậu cũng không tưởng tượng được vậy mà mình lại bị Hoắc Kiệu phát hiện.
“Ừm......” Chử Diên ngập ngừng, “Hoắc Kiệu, cậu có đi kéo cờ không?”
Hoắc Kiệu mặt không đổi sắc, “Không phải đã nói không có hứng thú rồi sao?”
Đôi mắt Chử Diên bắt đầu nhìn loạn lên, “Nhưng mà...... Tớ thấy vừa nãy cậu đi rồi, Lâm Thiên Miên trông rất khổ sở.”
Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày.
Chử Diên lại nói tiếp: “Hơn nữa nghe nói làm người đi đầu có thể thêm điểm ấy, không phải lão Lỗ rất hi vọng chúng ta có thể lấy được hạng nhất sao? Hơn nữa, tớ cảm thấy quần áo của người kéo cờ trông đặc biệt đẹp luôn. Hoắc Kiệu cậu mà mặc vào thì chắc chắn cậu sẽ là người đẹp trai nhất toàn bộ trường học!”
Hoắc Kiệu: “......”
Hắn không cho cậu mặt mũi mà cười nhạo một tiếng.
Mặt Chử Diên đỏ như máu, nhưng cậu vẫn căng da đầu kéo mép áo của Hoắc Kiệu, “Tớ đang khen cậu đó, phản ứnh này của cậu là thế nào?”
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn tay Chử Diên đang kéo mép áo hắn, Chử Diên nhanh chóng rụt tay về.
“Tôi phải cảm ơn cậu à?” Hoắc Kiệu lười nhác hỏi.
“Không cần cảm ơn,” Chử Diên thuận theo mà nói, “Ra trận vì vinh dự của lớp chúng ta là được rồi!”
Cậu nghiêm túc nhìn Hoắc Kiệu, “Hơn nữa, không phải vừa nãy cậu cũng không hoàn toàn từ chối sao?”
Lúc nãy Lâm Thiên Miên rất chán nản kêu Hoắc Kiệu có nghĩ lại thì hôm nào nói cho cô biết, lúc đó tuy rằng Hoắc Kiệu không có kiên nhẫn nhưng cũng không từ chối ngay.
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, nói hai chữ, “Phiền toái.”
Trải qua chuyện hồi chủ nhật, Chử Diên đã biết được thật ra lúc Hoắc Kiệu nói “Phiền toái” thì hơn phân nửa là đã đồng ý rồi.
Cậu nở nụ cười.
“Đúng rồi Hoắc Kiệu, cậu định khi nào mới luyện tập chạy bộ vậy?” Chử Diên hỏi, “Nếu cậu luyện tập thì chúng ta có thể luyện cùng nhau á!”
Tuy rằng chạy đường dài với chạy nước rút không giống nhau, nhưng Hoắc Kiệu với Tô Niệm Thanh có thể chạy cùng nhau á!
Chử Diên nghĩ ở trong lòng.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Diên tươi cười mà nhíu mày lại, thầm nghĩ bạn cùng bàn của hắn sao lại dính người như vậy.
-
Tiêu Trình Trình đang chờ Chử Diên cùng đi ăn cơm.
Sau khi tan học, Chử Diên bị thầy Chu dạy toán gọi vào văn phòng rồi. Từ sau lúc Chử Diên học tập tiến bộ vượt bậc, Chu Hoài Sinh đã rất thưởng thức cậu, thường xuyên lấy một ít đề cho Chử Diên làm.
Tiêu Trình Trình đã chán đến muốn đi bán muối mà tựa lên bàn chờ Chử Diên.
Đột nhiên, trước mặt cậu chàng xuất hiện một cái bóng, “Nhóc béo, cho mượn ít tiền đi.”
Tiêu Trình Trình nhíu mày, thật ra cậu chàng không thích cái biệt danh “Nhóc béo” này, nhưng người trong ký túc xá thường gọi cậu chàng như vậy.
Người trước mặt cũng là bạn cùng phòng của cậu chàng, tên là Dương Lưu Thanh, Tiêu Trình Trình cũng không thích hắn mấy.
“Nhưng mà cậu còn chưa có trả tiền lần trước tớ cho mượn mà?” Tiêu Trình Trình nói một câu.
Dương Lưu Thanh liền lạnh mặt, hắn âm dương quái khí* nói: “Không phải chứ? Tiêu Trình Trình cậu có tiền như vậy mà hỏi mượn có ít tiền cũng không được à? Cũng có phải không trả lại cho cậu đâu, cậu mà như vậy thì tớ cũng không dám chơi cùng cậu nữa.”
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (Từ WordPress: Leo săn Sư Tử)
Tiêu Trình Trình bó tay, cậu chàng đành phải nói: “Được rồi, vậy cậu muốn mượn bao nhiêu?”
Lúc này Dương Lưu Thanh mới cười rộ lên, “Anh em của tớ là tốt nhất. Cho mượn 500 nhé, lần sau trả chung với lần trước cho cậu luôn.”
“Lần trước cậu cũng nói như vậy......” Tiêu Trình Trình lẩm bẩm một câu, cuối cùng vẫn cho Dương Lưu Thanh mượn.
Nghe được ý cho mượn, tất nhiên tâm tình của Dương Lưu Thanh rất tốt. Hắn vỗ vai Tiêu Trình Trình, “Tớ cũng không phải là không trả lại cho cậu. Lúc trước có phải tớ có trả cho cậu rồi không?”
Tiêu Trình Trình thầm nghĩ mượn mười lần mà có thể trả được năm lần đã là không tồi rồi, lại nghe Dương Lưu Thanh nói, “Tớ nói nhà cậu có tiền như vậy, đừng suốt ngày so đo chút tiền lẻ đó. Tớ là anh em cùng phòng ký túc xá với cậu mà, tớ còn có thể thiếu tiền cậu mà không trả được sao?”
Tiêu Trình Trình rầu rĩ không nói lời nào. Cậu chàng cho rằng Dương Lưu Thanh mượn được tiền rồi thì sẽ đi, không ngờ tới Dương Lưu Thanh không đi, ngược lại còn nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ như muốn nói gì đó với cậu chàng vậy.
“?” Tiêu Trình Trình hơi nghi hoặc.
Liền nghe thấy Dương Lưu Thanh nói với cậu chàng, “Tớ nói cậu nè, đừng nên lúc cần đề phòng thì không đề phòng, lúc không cần đề phòng lại đề phòng.”
“A?” Tiêu Trình Trình sửng sốt, “Cậu có ý gì?”
Dương Lưu Thanh nói: “Cậu ngốc quá.”
“Thật sự cậu nhìn không ra cái tên Chử Diên kia vẫn luôn lợi dụng cậu sao?”
“?”
Tiêu Trình Trình hơi tức giận, “Sao cậu lại nói như vậy?”
Dương Lưu Thanh nói ngay: “Thấy chưa, tớ vừa mới nói cậu đề phòng một chút, tớ làm bạn cùng phòng với cậu hai năm rồi mà có thể lừa cậu sao? Người sáng suốt như tụi tớ vừa thấy đã biết Chử Diên đang lợi dụng cậu rồi.”
“Có phải cậu ta thường ăn cơm cùng cậu không?”
Dương Lưu Thanh nói: “Nhà cậu ta nghèo như vậy, không phải là nhắm vào cậu để ăn chút lợi hay sao?”
Tiêu Trình Trình tức cười.
Mặt cậu chàng trầm xuống, “Nhưng mà lúc Chử Diên cùng tớ ăn cơm, đồ cậu ấy ăn còn không nhiều bằng đồ mà các cậu ăn của tớ nữa.”
Tuy rằng Tiêu Trình Trình rất thích chia sẻ, nhưng rốt cuộc thì tự tiện lấy mà không hỏi khác với cậu chàng chủ động chia sẻ.
Lúc cùng Chử Diên ăn cơm, Chử Diên thường nói mình ăn đủ rồi mà từ chối ăn đồ ăn của cậu chàng. Ngẫu nhiên không lay chuyển được cậu chàng thì sau đó cậu sẽ trả về món đồ khác.
Tiêu Trình Trình cảm thấy cậu chàng ăn cơm cùng Chử Diên còn tốt hơn nhiều so với ăn cơm cùng bạn cùng phòng.
Lúc cùng mấy bạn cùng phòng ăn cơm, cậu chàng thường xuyên không ăn đủ no. Muốn ăn thêm chén cơm thì sẽ bị cười nhạo rằng cậu chàng đã béo như vậy rồi, không nên ăn nhiều nữa.
Dương Lưu Thanh nghe Tiêu Trình Trình nói vậy thì xanh mặt, hắn chỉ vào Tiêu Trình Trình mà nói: “Tớ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, cậu thì nhìn chúng tớ bằng cách đó đấy à? Nếu không phải cậu luôn kêu tụi tớ ăn đồ của cậu thì ai sẽ thèm ăn đồ của cậu chứ?”
Hắn chỉ chỉ Tiêu Trình Trình, “Được rồi, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước. Chử Diên chính là một tên ăn trộm, chờ đến khi cậu bị cậu ta trộm đồ rồi thì đừng có tìm tới tụi tớ mà khóc!”
Dương Lưu Thanh phủi tay đi ngay. Tiêu Trình Trình tức giận đến mức ngực phập phồng lên.