• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh hoạt của Chử Duyên lại khôi phục lại như thường.

Mỗi ngày cậu đều nghiêm túc học tập, sau khi tan học thì đi theo Hoắc Kiệu trở lại Ngự Lan Hoa Đình, hai người cùng nhau ăn cơm chiều.

Mấy ngày nay Hoắc Kiệu gọi rất nhiều đồ ăn, căn bản là hai người bọn họ ăn không hết. Chử Duyên vì không lãng phí đồ ăn nên đành phải nỗ lực nhét chúng vào bụng.

Chử Duyên cảm thấy như vậy là không đúng, vì thế cậu thử kháng nghị với Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu lại không để bụng. Hắn hời hợt liếc nhìn Chử Duyên một cái, cười nhạo nói, "Cậu cũng không mập, sợ cái gì?"

Sau đó lại chọn món, vẫn làm theo ý mình như cũ.

......

Sau khi cơm nước xong xuôi, Chử Duyên liền đốc thúc Hoắc Kiệu cùng học tập với nhau.

Khi bị Chử Duyên thúc giục đến phiền, Hoắc Kiệu sẽ nhíu mày, nhẹ "Chậc" một tiếng. Nhưng thái độ học tập cũng sẽ trở nên nghiêm túc hơn một ít.

Chử Duyên cảm thấy thoạt nhìn trông Hoắc Kiệu rất giống một con hổ già đời, có bề ngoài uy phong lẫm liệt. Nhưng sau khi hiểu biết hắn thì liền sẽ biết hắn cũng có thịt lót mềm mại của mèo lớn.

Tưởng tượng như vậy, Chử Duyên liền cảm thấy càng ngày cậu càng không sợ Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu cũng không phải sẽ học cùng Chử Duyên mỗi ngày.

Đôi khi hắn sẽ bị bạn bè kêu ra ngoài chơi.

Vào lần đầu tiên Hoắc Kiệu nhận được cuộc gọi từ bạn bè, Chử Duyên đang ngồi bên cạnh cái bàn đọc sách trong phòng sách, chăm chú cầm sách giáo khoa đánh dấu trọng điểm cho Hoắc Kiệu. Đèn học phát ra ánh sáng ấm áp làm khuôn mặt trắng nõn của cậu trông thật mềm mại.

Hoắc Kiệu nghe điện thoại, giương mắt lên nhìn Chử Duyên, có hơi do dự.

Chử Duyên tiếp nhận tầm mắt của hắn. Cậu chớp mắt, rất biết thông cảm cho người ta mà nói: "Hoắc Kiệu, nếu cậu có việc thì hôm nay dừng lại ở đây đi."

Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.

Vì thế Chử Duyên bắt đầu dẹp đồ của mình vào trong cặp.

Hoắc Kiệu lại kinh ngạc liếc cậu một cái, "Cậu dọn dẹp đồ đạc làm gì?"

Chử Duyên giật mình, trả lời: "Trở về trường học tiết tự học á."

Liền nhìn thấy đôi mày dài của Hoắc Kiệu hơi nhíu lại.

"Phòng học nóng như vậy, trong lòng cậu luẩn quẩn thế nào mới quyết định về đó vậy?" Hoắc Kiệu tức giận hỏi.

Tuy rằng phòng học trong trường Trung học số 7 đều gắn điều hoà, nhưng vì có rất nhiều người trong phòng học, hơn nữa điều hoà dùng hơi lâu rồi, thế nên hiệu quả làm lạnh cũng không tốt mấy.

Vào lúc thời tiết càng nóng thêm thế này, thậm chí còn có học sinh nói giỡn kêu nên viết "Lò đốt thi" lên giấy rồi dán trước cửa phòng học luôn đi, rồi sau đó bị lão Lỗ mạnh mẽ dạy dỗ một trận.

Chử Duyên hơi sửng sốt, thật ra cậu cảm thấy còn ổn mà.

Nhưng nếu Hoắc Kiệu đã nói như vậy rồi, cậu liền nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tớ cũng có thể về nhà học."

Chỉ là nhà cậu không có điều hoà. Trong phòng Chử Duyên chỉ có một cái quạt điện nhỏ thôi, còn không mát bằng trong phòng học nữa.

Hoắc Kiệu nhìn cậu, dừng một chút, biểu cảm trông hơi không kiên nhẫn.

"Thật ra cậu cũng có thể ở nhà tôi học." Hoắc Kiệu nói.

Chử Duyên rất kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng, "Cậu đi theo tôi."

"Ò......"

Chử Duyên liền đi theo sau Hoắc Kiệu. Bọn họ đi đến trước cửa nhà Hoắc Kiệu.

"?"

Chử Duyên nghi hoặc nhìn Hoắc Kiệu.

Lại thấy Hoắc Kiệu hời hợt cong môi lên.

"Cho cậu lưu dấu vân tay." Hoắc Kiệu nói.

Chử Duyên kinh ngạc trợn to mắt, hoài nghi chính mình nghe nhầm rồi.

Hoắc Kiệu lại chờ ở cạnh cửa, biểu cảm khi nhìn cậu cũng không có dấu hiệu nói giỡn.

......

Lúc lưu dấu vân tay, Chử Duyên vẫn còn ngơ ngác. Cậu chỉ kịp nói với Hoắc Kiệu một câu: "Hay là thôi đi, như vậy không ổn lắm á?"

Hoắc Kiệu nhìn cậu chậm chạp không chịu ấn, có hơi không kiên nhẫn mà nhíu mày, trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay của Chử Duyên.

Ngon tay của Hoắc Kiệu rất thon dài, mang theo nhiệt độ cơ thể lành lạnh của hắn.

Lúc hắn đụng tới tay của Chử Duyên, Chử Duyên đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh một hồi. Cậu nhịn không được mà hơi run lên một chút.

Hoắc Kiệu rũ mí mắt nhìn cậu.

Rồi sau đó hắn cười một tiếng, "Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì?"

Chử Duyên ngơ ngác nhìn Hoắc Kiệu cầm ngón tay cậu ấn lên thiết bị lưu dấu vân tay, không biết vì sao mà tim đập rất mau.

Sau đó Hoắc Kiệu liền thay đồ đi ra ngoài gặp bạn.

Chử Duyên ở lại trong nhà của Hoắc Kiệu.

Trong đầu cậu rối tung, lại cảm thấy miệng khô, mặt nóng. Cậu đành phải cầm ly nước đã bỏ vào phiến chanh lên, từng ngụm từng ngụm mà tưới nước cho chính mình.

Chờ đến khi tim cậu đã khôi phục từ tốc độ khiến cậu không an lòng lại, Chử Duyên mới nhớ tới chính mình muốn làm gì.

Cậu lấy sách vở cậu đã bỏ vào cặp sách trước đó ra lần nữa, chuẩn bị bài cho ngày mai trước, rồi lại tiếp tục sửa sang lại trọng điểm giúp Hoắc Kiệu.

Đồng hồ treo trên tường chỉ đến 9 giờ, Hoắc Kiệu còn chưa trở về.

Chử Duyên liền dọn dẹp đồ của mình, lại đặt vở ghi trọng điểm cậu đã sửa soạn lại cho Hoắc Kiệu ngay ngắn lên chỗ đối diện trên bàn -- trên vị trí của Hoắc Kiệu.

Rồi sau đó cậu gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu nói mình phải đi về rồi, lại cẩn thận kiểm tra điện, nước, gas, vân vân trong nhà Hoắc Kiệu một lần.

Một lúc sau Hoắc Kiệu mới trả lời tin nhắn.

Khi đó Chử Duyên đang lấy xe trong gara ngầm của nhà Hoắc Kiệu. Cậu đẩy xe ra khu chung cư của Hoắc Kiệu.

Trên ven đường, lúc đang định leo lên xe thì cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Chử Duyên liền dừng lại rồi lấy điện thoại ra.

Là tin nhắn từ Hoắc Kiệu.

[ H: Ừm ]

[ H: Chú ý an toàn ]

Chử Duyên nhịn không được mà cười.

Cậu nghĩ Hoắc Kiệu tốt thật đó.

Còn hoàn toàn không đề phòng mà để cậu vào nhà hắn. Chuyện này có phải đã thuyết minh, bọn họ đã là bạn bè vô cùng thân thiết rồi không?



Mới đây thôi, tháng sáu đã nhanh đi qua rồi.

Trước khi kết thúc, kỳ kiểm tra cuối tháng sáu cũng tới đúng hẹn.

Kỳ kiểm tra giữa kỳ* phảng phất vẫn còn ở trước mắt, mọi người lại không thể không vì kỳ kiểm tra cuối tháng sáu mà lại thức thâu đêm suốt sáng lần nữa.

*Lúc trước tui nhầm thành kỳ kiểm tra cuối tháng á, tui đã sửa lại mấy chương trước rồi, nhưng mà không biết có còn xót chỗ nào không nữa...

Chử Duyên cũng gia nhập đội quân đó. Nhưng mà bình thường cậu học rất nghiêm túc, thế nên cũng không có gì cần đặc biệt ôn lại, chỉ là ổn định mà nâng cấp bản thân là tốt rồi.

Bởi vì trước đó trải qua bão táp phong ba ở kỳ kiểm tra, nên bây giờ Chử Duyên đã là học sinh đi đầu mà các thầy cô đều tán thành. Vậy nên lúc này Chử Duyên định tiến quân thần tốc, tranh thủ một lần là giành được tiền thưởng khi lên mười hạng đầu toàn khối.

Mà trong lúc này, Chử Duyên được thông qua hai bài gửi đến 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》. Trong đó có một bài trang web hi vọng cậu có thể tiến hành sửa chữa một ít nội dung cho thích hợp, bởi vậy nên Chử Duyên đã ngoài ý muốn lấy được phương thức liên lạc với biên tập viên của Tạp chí hàng tuần.

Biên tập của trang web thêm Chử Duyên trên Send.

Hắn nói với Chử Duyên chất lượng bài viết của cậu rất tốt, hi vọng cậu có thể đưa bản thảo dài lâu cho Tạp chí hàng ngày. Hơn nữa nếu về sau có bài viết muốn đưa thì cũng có thể trực tiếp đưa đến hộp thư của biên tập, như vậy tốc độ xét duyệt sẽ mau một tí hơn so với hộp thư công cộng dành cho mọi người.

Chuyện này đối với Chử Duyên mà nói chính là một chuyện tốt ngoài ý muốn. Cả ngày hôm đó tâm trạng của cậu rất tốt chỉ vì tin này.

Ngay cả Hoắc Kiệu cũng cảm nhận được tâm trạng tốt của cậu. Hoắc Kiệu còn hỏi có phải cậu trúng vé số rồi hay không.

Đương nhiên Chử Duyên không có trúng vé số, nhưng cậu cũng rất muốn chia sẻ niềm vui với Hoắc Kiệu.

Vì thế cậu nói với Hoắc Kiệu: "Hoắc Kiệu, cậu mời tớ ăn cơm nhiều bữa như vậy rồi, hôm nay để tớ mời cậu một bữa cơm ha."

Cậu nghĩ một chút rồi nói: "Xem như chúc mừng cậu làm bài tốt trước!"

Hoắc Kiệu: "?"

Hắn nói: "Tôi nói tôi sẽ làm bài tốt hồi nào?"

Chử Duyên: "?"

Cậu phản ứng không kịp mà thong thả chớp mắt.

Hoắc Kiệu quải cặp sách lên vai, nói, "Ngốc."

"Ể?"

Chử Duyên vội vàng đi theo Hoắc Kiệu ra khỏi phòng học.

Cậu đuổi theo Hoắc Kiệu hỏi: "Cậu sẽ làm bài tốt mà nhỉ?"

Hoắc Kiệu không muốn để ý đến cậu.

Chử Duyên liền tiếp tục hỏi: "Sẽ mà nhỉ sẽ mà nhỉ?"

Hoắc Kiệu nhẹ "Chậc" một tiếng.

"Mấy ngày nay cậu học rất nghiêm túc mà." Chử Duyên bẻ ngón tay, "Vậy nên cậu nhất định sẽ làm bài tốt thôi!"

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn rũ mắt liếc nhìn Chử Duyên một cái: "Là tôi làm bài hay là cậu làm bài?"

Chử Duyên cười, "Cậu làm bài."

Cậu lại nói: "Nhưng chắc chắn cậu sẽ không thành vấn đề!"

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn kéo Chử Duyên qua làm cậu né qua đám người, mười phần bất đắc dĩ mà nói một tiếng, "Nhìn đường."

.......

Kế hoạch mời Hoắc Kiệu ăn bữa cơm hôm nay vẫn không thành.

Bọn họ vừa ra khỏi trường không bao lâu, lúc Chử Duyên đang nhìn chằm chằm điện thoại nghiên cứu đường đi đến quán ăn, đột nhiên trời đã trút xuống một cơn mưa to tầm tã.

Hoàn toàn không có dự liệu trước, thậm chí còn lừa cả dự báo thời tiết.

Giọt mưa lớn rơi xuống người đều có thể cảm thấy đau.

Chử Duyên bị mưa to trút xuống đầu, trong giây lát cậu vẫn còn ngơ ngác.

Vẫn là nhờ Hoắc Kiệu phản ứng mau, hắn bắt lấy tay của Chử Duyên.

Chử Duyên chỉ kịp sửng sốt một chút, cậu đã bị hắn kéo chạy theo dưới cơn mưa to rồi.

Gió rất lớn, trên trời đều là một màu xám xịt cùng với màn mưa thật lớn. Nếu lúc này có người đứng ở nơi rất cao, thì có lẽ sẽ nhìn đến trên tầng mây cao cao xuất hiện "Âm dương thiên" thực hoành tráng.

Lấy trung tâm thành phố Giang Châu làm ranh giới, một nửa là thiên cảnh sáng ngời, một nửa là cảnh tượng u ám.

Một nửa trong thành của Chử Duyên và Hoắc Kiệu này bị bao phủ bởi mây đen rất dày cùng màn mưa, giống như một thành thị bị mưa to vây khốn.

Khi Hoắc Kiệu dẫn theo Chử Duyên chạy đến khu chung cư, cả người của hai người đều đã ướt đẫm.

Lúc ở trong thang máy, Chử Duyên nhịn không được mà run lập cập.

Hoắc Kiệu nhíu mày nhìn cậu, hỏi một tiếng, "Lạnh lắm à?"

Chử Duyên lắc đầu, "Còn ổn."

Cậu giương mắt lên nhìn Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu cũng ướt đẫm cả người, đây vẫn là lần đầu tiên Chử Duyên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, cho dù cả người đều ướt đẫm thì Hoắc Kiệu vẫn rất tuấn tú.

Có bọt nước trượt xuống trên gương mặt của hắn, lại càng làm cho người ta chú ý đến góc cạnh rõ ràng và ngũ quan tinh xảo anh tuấn của hắn.

Chử Duyên nhịn không được mà cười.

Cậu nói: "Xem ra hôm nay không phải ngày lành để mời cậu ăn cơm rồi."

Hoắc Kiệu xoa nhẹ đầu cậu.

Về đến nhà, Hoắc Kiệu kêu Chử Duyên đi tắm rửa trước.

Chử Duyên hơi do dự, rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tớ không có quần áo để thay."

Hoắc Kiệu nhíu mày, nói "Tôi đi tìm quần áo cho cậu" rồi đẩy Chử Duyên vào phòng tắm.

Chử Duyên để chân trần đạp lên sàn nhà, có hơi co quắp mà muốn rụt lại ngón chân một chút.

Phong cách trang trí trong phòng tắm cũng trông lạnh nhạt, nhưng lại có cảm giác Hoắc Kiệu mãnh liệt mà Chử Duyên không bỏ qua được.

Cậu nhìn thấy một ít đồ dùng tẩy rửa ở trên giá, mùi hương sữa tắm đúng là mùi Chử Duyên đã từng ngửi thấy trên người của Hoắc Kiệu.

Chử Duyên chớp mắt, cảm thấy trên người ướt dầm dề rất khó chịu.

Ngón tay của cậu cũng run lên vì lạnh.

Chử Duyên nhấp miệng, vẫn quyết định cởi quần áo đã ướt đẫm ra. Cậu mở vòi hoa sen nhảy nước nóng ra làm ấm đầu.

Trong phòng tắm ngoại trừ vòi hoa sen để tắm ra thì thật ra còn có cái bồn tắm.

Bên trong rất sạch sẽ.

Là cái loại bồn tắm vừa nhìn đã biết là rất sạch sẽ ấy.

Chử Duyên không có mặt mũi dùng.

Cậu tắm rửa rất mau, chỉ dùng dầu gội một chút, sau khi tẩy xong thì cậu liền đóng vòi sen lại ngay.

Rồi sau đó cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, nói với Hoắc Kiệu: "Tớ tắm xong rồi."

Không ai trả lời. Chử Duyên liền ho khan vài tiếng để thanh giọng, rồi tăng âm lượng lên nói lại một lần.

Hoắc Kiệu mới tìm một bộ quần áo cho Chử Duyên trong phòng ngủ.

Lúc tìm đồ lót, hắn có hơi do dự một chút, cuối cùng thì lấy ra một cái quần lót sạch sẽ mà hắn chưa từng mặc qua.

Nghe thấy Chử Duyên kêu, hắn lên tiếng "Tới ngay."

Sau đó hắn đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa, nói: "Quần áo cho cậu này."


Hoắc Kiệu liền nhìn thấy cửa phòng tắm bị lén lút mở ra một khe nhỏ, Chử Duyên như rất thẹn thùng mà núp sau cửa, chỉ thật cẩn thận vươn cánh tay gầy mà trắng muốt ra.


"Cảm ơn cậu nha." Chử Duyên nói.


Hoắc Kiệu rũ mắt, đặt quần áo vào tay Chử Duyên.


Rồi sau đó hắn nghe được âm thanh Chử Duyên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó là những tiếng vang vụn vặt do quần áo bị cầm lấy.


Hoắc Kiệu bỗng cảm thấy có chút đáng yêu.


Tác giả có lời muốn nói:


Dắt tay √

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK