• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi về nhà, Cẩm Chỉ Lam ngồi ở ghế sau nhìn hai người phía trước ân ái mà tức muốn đấm cho họ một cái à không vài cái mới đúng. Lệ Nhiên hết khoác tay Hạ Uy Duật lại đến để tay lên bàn tay đang lái xe của anh. Rồi lại còn:

- Anh à, hôm qua em có tới thăm bà......

Nếu không thì là:

- Anh ơi, em vừa xem trên mạng có một quán ăn ngon lắm mình cùng đi ăn nha.....

Hoặc cũng có thể:

- Anh Duật, em buồn ngủ quá, có thể tựa vào vai anh không?

Một tiếng "anh", hai tiếng cũng "anh" thật ghét quá đi. Coi Cẩm Chỉ Lam cô là vô hình hay sao vậy? Lên ngồi chiếc xe với hai người này đúng là một sai lầm mà.

Đang đi rất bình thường bất ngờ Hạ Uy Duật quành vào trong một con đường. Lệ Nhiên bất ngờ quay sang hỏi:


- Anh Duật, đây không phải là đường về nhà em sao?

- Ừm. Anh đưa em về trước.

- Ơ...em tưởng em với anh sẽ đưa chị Chỉ Lam về trước chứ? Sao lại thành em rồi?

Thấy hai người đằng trước như sắp đánh nhau tới nơi, Cẩm Chỉ Lam bèn nói để giải vây:

- Hay dừng lại cho tôi xuống, tôi tự bắt xe về cũng được.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

- Im lặng.

Tiếng nói của Hạ Uy Duật khiến cho Cẩm Chỉ Lam liền im ngay. Cô chỉ muốn tốt cho mối quan hệ của hai người này thôi mà, mắc gì quát cô?

Thấy thái độ của Hạ Uy Duật có chút thay đổi, Lệ Nhiên bắt đầu cảm thấy bất an, nhìn Cẩm Chỉ Lam bằng ánh mắt không hề thân thiện.

Đưa Lệ Nhiên về nhà rồi, Hạ Uy Duật mới nói:

- Chủ quản, cô lên ghế trước ngồi đi.

Cẩm Chỉ Lam có chút bất ngờ nhìn anh:

- Ha...ha....tôi ngồi ghế sau cũng được, tôi không bị say xe, không sao.

Rõ ràng đi làm cô là cấp trên của tên Hạ Uy Duật chết tiệt này đó vậy mà bây giờ lại phải khép nép trước anh như vậy.

- Tôi bảo cô lên thì cô lên đi.

Ủa gì vậy? Dù không muốn nhưng Cẩm Chỉ Lam vẫn phải bước xuống xe làm theo lời nói của Hạ Uy Duật. Thấy cô ngồi yên ổn trên ghế phụ rồi, anh mới lái xe rời đi.

Đi được một đoạn khá xa rồi nhưng cả hai lại không có người mở miệng nói chuyện với nhau. Để phá vỡ bầu không khí sượng trân này, Hạ Uy Duật bèn lên tiếng:

- Cô không có gì để hỏi tôi à?

- Hỏi gì là hỏi gì?

Cẩm Chỉ Lam ngơ ngác hỏi lại anh.

- Cô thật sự không muốn biết tôi với Lệ Nhiên có quan hệ gì sao?

- Chuyện của hai người thì liên quan gì tới tôi chứ?

Câu nói của Cẩm Chỉ Lam như một nhát dao đâm thẳng vào tim của Hạ Uy Duật. Đây là trách cô vô tâm hay do anh không đủ quan trọng để cô nghĩ tới chứ?

Bầu không khí lại bắt đầu rơi vào tĩnh lặng. Đến nhà của mình rồi, Cẩm Chỉ Lam theo phép lịch sự cúi đầu:

- Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh nhớ đi cẩn thận!

Nói xong cô mở cửa bước xuống xe. Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cẩm Chỉ Lam, Hạ Uy Duật liền đầy cửa, hét lớn:

- CẨM CHỈ LAM!

Cẩm Chỉ Lam nghe thấy tên mình liền giật bắn quay đầu lại nhìn. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hạ Uy Duật tiến tới hôn lên đôi môi của cô. Cẩm Chỉ Lam ngơ ngác, mắt mở to tròn chớp chớp. Khi đã định thần lại, cô mới đẩy Hạ Uy Duật ra rồi tặng cho anh một cái tát giòn tan.

- Tôi ghét nhất là những loại người như anh. Dơ bẩn.

Hạ Uy Duật không hiểu cô đang nói gì, liền kéo cô lại:

- Tôi dơ bẩn chỗ nào?

- Anh có bạn gái rồi còn hôn tôi, anh xem anh làm vậy có xứng đáng để có được tình yêu của Lệ Nhiên không?

Hạ Uy Duật nở nụ cười vô cùng bất ngờ:

- Bạn gái? Hơ...hơ.... ai nói với em tôi và Lệ Nhiên là người yêu?

- Không cần ai nói. Cả công ty đã đồn ầm lên rồi kìa. Anh định một chân đạp hai thuyền hay sao? Đừng có mơ.

Hạ Uy Duật nghe vậy liền búng một cái lên trán của Cẩm Chỉ Lam:

- Em hâm ít thôi. Tôi không có bạn gái, càng không phải bạn trai của Lệ Nhiên.

Xoa xoa vùng trán bị búng, Cẩm Chỉ Lam liền phản bác lại:

- Anh đùa tôi hả? Vừa rồi hai người ở trong xe làm những gì coi tôi mù rồi hay sao? Với lại nửa đêm rồi ai lại một nam một nữ đi cùng nhau bao giờ.

- Tôi đi cùng Lệ Nhiên là vì chúng tôi có cuộc gặp với một thầy giáo đã dạy học cho chúng tôi. Với lại ba tôi và ba của Lệ Nhiên có quen biết nhau nên chúng tôi quen nhau từ nhỏ. Mối quan hệ có hơi thân thiết một chút. Nhưng nếu chủ quản không thích từ giờ tôi sẽ không tiếp xúc với cô ấy nữa.

Nhìn anh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, Cẩm Chỉ Lam hỏi lại:

- Những lời anh nói liệu có tin được không chứ?

- Tôi đã làm đến như vậy rồi em còn không tin tôi? Tôi là thật lòng với em đó.

- Ò!


Câu trả lời siêu ngắn gọn của cô khiến cho Hạ Uy Duật rơi vào hoang mang:


- Ò? Rốt cuộc ý em là sao vậy? Tôi thật sự rất muốn khi người khác hỏi có thể hãnh diện nói với họ em là bạn gái tôi. Em có thể cho tôi cơ hội không?


- Còn xem biểu hiện của anh.


Nói xong, Cẩm Chỉ Lam chạy thẳng vào nhà. Hạ Uy Duật ở ngoài cũng nở nụ cười vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK