Giang Hạ Thần ở bên trong xe thấy cô không thèm đoái hoài gì đến mình cứ vậy mà bước đi thì vô cùng tức giận. Vì Mặc Khả Niệm đang giấu thân phận của mình ở công ty, chuyện này Giang Hạ Thần và Mặc Hàm cũng biết nên không ai có ý vạch trần sự thật của cô. Để tránh bị nghi nhờ nên Mặc Khả Niệm luôn đi xe bus tới công ty.
Khởi động xe, Giang Hạ Thần phóng đến bên cạnh Mặc Khả Niệm. Mở cửa kính xe xuống, anh liên tục nói:
- Khả Niệm, lên xe đi tôi đưa em đi làm. Tôi biết chuyện hôm qua là tôi không đúng. Em tha lỗi cho tôi đi mà. Đừng giận tôi nữa có được không?
Đáp lại những câu nói cầu xin của Giang Hạ Thần chỉ là một làn gió thu nhẹ khẽ thổi qua cùng sự im lặng của Mặc Khả Niệm.
Cô vẫn không thể tha thứ cho những chuyện mà tối qua anh định làm với mình. Mọi lần là do men say trong người nên cô sẽ không trách anh nhưng hôm qua là lúc cô tỉnh táo, anh cũng vậy. Thế mà anh lại không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân định làm chuyện đó với cô. Đây đúng là một tội lớn.
Thấy Mặc Khả Niệm không có ý định sẽ tha thứ cho mình. Quay lại thấy cũng không mấy có người. Giang Hạ Thần dừng xe, thản nhiên đi tới bế cô vào trong. Mặc cho cô có ra sức đánh mắng anh vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi để cho Mặc Khả Niệm ngồi im trong xe rồi, anh mới vòng sang bên ghế lái.
- Anh lại tính làm gì vậy?
- Đưa em đi làm. Chỉ có vậy thôi không được sao?
Nghe anh nói vậy, Mặc Khả Niệm lại tiếp tục im lặng không nói gì. Thấy cô không cài dây an toàn, anh muốn cài cho cô nhưng lại sợ sẽ làm cô ghét mình hơn, anh liền lên tiếng nhắc nhở:
- Cài dây an toàn đi kìa.
Mặc Khả Niệm nhìn xuống thấy dây an toàn vẫn chưa được cài nhưng cô lại làm như không nghe anh nói gì. Dửng dưng quay mặt đi nơi khác. Cái người con gái này chính là người đầu tiên dám ngang bướng với anh nhưng chính bản thân anh lại không thể tức giận hay đánh mắng cô. Hít một hơi thật sâu, anh nói lại:
- Cài dây an toàn.
Lần này còn quá đáng hơn, Mặc Khả Niệm bịt chặt hai tai lại tỏ ra vẻ tôi không nghe tôi không nghe thấy gì hết. Giang Hạ Thần bất lực, lại gần, đưa tay kéo dây an toàn rồi cài vào cho cô. Mặc Khả Niệm đưa đôi mắt ra nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau khiến cho trái tim cả hai vô thức đập nhanh hơn. Trong một không gian chật hẹp như này, lại còn cái khoảng cách siêu gần này chắc tất cả là do ông trời sắp đặt rồi.
Nhanh như chớp, Giang Hạ Thần hôn lên môi của Mặc Khả Niệm một cái thật kêu rồi quay về chỗ của mình khởi động xe. Mọi hành động của anh đều khiến cho Mặc Khả Niệm phải ngỡ ngàng. Cô thật sự không nghĩ anh sẽ làm như vậy. Trái tim cô bất ngờ đập nhanh hơn. Đôi gò má cũng thoáng đỏ lên. Quay mặt về phía cửa sổ, cô khẽ nở nụ cười.
Đưa Mặc Khả Niệm đến công ty xong, Giang Hạ Thần còn không quên nói với cô:
- Tối tôi đến đón em về.
Nói xong anh mới lái xe rời đi. Mặc Khả Niệm cũng không phản đối mà đi vào trong.
Đúng như lời anh nói, đến giờ tan làm, Mặc Khả Niệm vừa bước ra đã thấy xe của anh đỗ ở gần đó. Định bước tới tỏ vẻ giận dỗi với anh tiếp nhưng lại bị tiếng gọi đằng sau cản lại:
- Khả Niệm!
Nghe có người gọi tên mình, Mặc Khả Niệm quay mặt lại nhìn.
- Bạch Tuấn?
Hai người tay bắt mặt mừng vui vẻ tiến lại gần nhau trò chuyện.
- Cậu làm ở đây sao? Giờ về nhà à?
- Ừm đúng rồi. Cậu đi đâu vậy?
- Tôi có chút chuyện nên đi qua đây. Cậu ăn gì chưa? Tôi mời cậu đi ăn một bữa thịnh soạn.
- Thật sao? Cậu trả tiền cho tôi đấy nhá.
- Tất nhiên rồi. Ai lại để phụ nữ trả tiền bao giờ.
Ngồi ở trong xe, thấy Mặc Khả Niệm mãi không xuất hiện, Giang Hạ Thần nhìn xuống đồng hồ ở trên tay, ánh mắt lại tình cờ va phải cảnh Mặc Khả Niệm đang vừa đi vừa nói với Bạch Tuấn. Đôi mắt anh lập tức trở nên đỏ ngầu. Anh vội bước xuống xe gọi to:
- MẶC KHẢ NIỆM!
Giọng nói chứa đầy sự tức giận vang lên khiến cho Mặc Khả Niệm run rẩy. Cô có cảm giác không ổn cho lắm, sau gáy cứ lành lạnh thế nào ấy. Từ từ quay đầu lại nhìn, khuôn mặt của Giang Hạ Thần đã đỏ bừng bừng. Bạch Tuấn cũng tò mò nhìn lại liền gặp ngay ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Hùng hổ tiến về phía Mặc Khả Niệm và Bạch Tuấn. Việc đầu tiên anh làm chính là hất cánh tay đang ngang nhiên để ở trên vai Mặc Khả Niệm ra rồi kéo cô về phía mình. Mặc Khả Niệm nhíu mày định tránh né nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của anh làm cho đứng im như tượng. Lần đầu cô thấy anh đáng sợ đến vậy. Hôm qua cũng đáng sợ nhưng không như thế này.
Bạch Tuấn nhìn tay của mình lơ lửng trong không trung, anh không hề tức giận ngược lại còn nở nụ cười:
- Anh rể! Không ngờ lại gặp anh ở đây.
"Anh rể?" Gì vậy? Tên Bạch Tuấn này có bị nhầm lẫn gì không thế?
- Ai là anh rể của cậu?
Bạch Tuấn vẫn thản nhiên trả lời:
- Anh là chồng của chị Mộc Lan, em lại là chồng tương lai của Khả Niệm nên sớm muộn gì chúng ta cũng kaf người một nhà. Gọi như vậy cho quen dần.
Nghe Bạch Tuấn nói, Giang Hạ Thần tròn mắt nhìn Mặc Khả Niệm.
- Khả Niệm không nói với anh à? Hồi cấp ba em với cô ấy có hứa hẹn sẽ lấy nhau đó có đúng không Niệm Niệm?