• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiến đến lại gần chỗ ba cô gái, Giang Hạ Thần vừa lo lắng vừa tức giận bắt đầu trách móc:

- Em làm cái gì ở đây vậy hả? Có biết nơi này nguy hiểm như nào không? Lỡ em xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải làm sao?

Mặc Khả Niệm nở nụ cười hết sức miễn cưỡng:

- Giải quyết đám người này xong rồi nói tiếp được không, Giang tiên sinh?

Người nào đó cũng không thua kém gì, nhưng trước hết vẫn là hỏi han người em gái mình:

- Tiểu Chi, em không sao chứ?

Hạ Chi lắc đầu:

- Em không sao!


Xác nhận em mình không sao, Hạ Uy Duật mới quay sang trêu trọc Cẩm Chỉ Lam:

- Chủ quản à, mới đó thôi mà cô đã gây sự với người ta rồi sao?

"Chủ quản?" Không ngờ Cẩm Chỉ Lam cô giờ lại có cách gọi khác rồi đó.

- Tôi không hề nha.

Hàn Phong nhìn hai người bạn của mình mà ngao ngán lắc đầu thở dài.

Thì ra lúc ở trong quán bar, Hạ Chi đã bấm nút gọi cho Giang Hạ Thần. Cô sợ anh mình vừa đi du học về sẽ không biết rõ đường nên gọi cho Giang Hạ Thần cầu cứu là tốt nhất.

Sau khi biết tin, Giang Hạ Thần đã tức tốc đến đây. Mà cũng may hôm nay, anh, Hạ Uy Duật cùng Hàn Phong có buổi tụ họp gần đó lên có thể đi nhanh đến nơi của họ.

Chứng kiến một màn này tên Dương Hiếu kia tức giận quát lớn:

- Chúng mày là ai? Chuyện này không liên quan tới chúng mày, mau cút xéo hết cho tao.

Giang Hạ Thần quay sang nhìn hắn ta, anh khẽ nhếch môi khinh bỉ:

- Động vào người của tao thì đừng mong mày có thể lành lặn rời khỏi đây.

- Còn chần chứ gì nữa, mau lên bắt lấy đám người đó cho tao.

Nhưng câu nói của Dương Hiếu vừa dứt thì đám tay sai của hắn không một ai dám bước lên. Hắn ta tức giận nói:

- Chúng mày còn ngây ra đó làm gì? Không nghe lệnh của tao sao?

Một trong đám người đó liền đi lên nói nhỏ vào tai hắn:

- Đám người này không phải dạng vừa đâu đại ca. Ở trong đám đó không chỉ có con trai của Hàn gia mà còn có cả người của Giang gia nữa. Chúng ta tốt nhất vẫn không lên động vào họ.

Nghe thuộc hạ của mình nói, tên Dương Hiếu như phát điên, hắn ta mặc kệ tất cả lao về phía của Giang Hạ Thần:

- Nếu chúng mày không làm thì tao làm.

Nhưng ngay lập tức hắn ta bị Giang Hạ Thần giáng một cú đấm vào thẳng mặt khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống đất. Đám tay sai thấy vậy nhưng không một ai dám tiến lên. Giang gia có thế lực mạnh đến thế nào họ không biết sao? Chỉ cần động vào là coi như bay màu khỏi cái đất này.

Đáng lý họ cũng không biết đến Giang Hạ Thần đâu nhưng mới cách đây vài ngày, anh đã được lên các trang báo và mạng xã hội khi kí kết hợp đồng với Mặc gia.

Với người bình thường thì không nói làm gì nhưng đây là Giang gia, một nhà hào môn, giàu có và quyền thế bậc nhất nơi này còn có khi lan truyền sang cả thế giới ấy chứ.

Giang Hạ Thần ngồi xuống, nắm lấy cổ áo của Dương Hiếu rồi ban tặng cho anh ta một cái bạt tai. Hắn ta đưa ánh mắt căm phẫn nhìn anh. Giang Hạ Thần chỉ nở nụ cười nhạt rồi đẩy hắn ta ra xa:

- Nếu như không muốn chết thì tốt nhất chúng mày mau cút khỏi đây. Để tao gặp lại một lần nữa chúng mày không xong với tao đâu.

Như chỉ đợi câu nói này, đám người đó chạy tán loạn trong đó có cả Dương Hiếu. Vậy là chỉ vài phút ngắn ngủi, Giang Hạ Thần anh đã xuất sắc hạ gục được đám côn đồ.

Nhưng trái với suy nghĩ Mặc Khả Niệm sẽ cảm kích ôm chầm lấy anh thì cô lại lạnh nhạt nói:

- Có quyền có thế đúng là tốt nhỉ?

Câu nói nay khiến Giang Hạ Thần ngơ ngác luôn. Làm anh hùng cứu mĩ nhân, không được cảm ơn lại được tặng cho một câu mà không biết phải trả lời sao.

Cẩm Chỉ Lam đi lên bên cạnh cô rồi nói:

- Cảm ơn mọi người tới giúp. Tôi xin phép về trước. Hạ Chi về cùng họ nha.

Sau chuyện lần này, Cẩm Chỉ Lam cũng có thể đoán được Hạ Uy Duật chính là anh trai của Hạ Chi. Con người anh ta không nên tiếp xúc nhiều tránh mang hoạ.

Đang định cùng Mặc Khả Niệm rời đi, liền bị Giang Hạ Thần kéo lại:

- Tôi đưa Khả Niệm về.

Cẩm Chỉ Lam nghe câu nói này liền tròn mắt nhìn. Đưa Mặc Khả Niệm về vậy cô về với ai?

Không để cho Cẩm Chỉ Lam hay Mặc Khả Niệm từ chối, anh liền nói:

- Hàn Phong, cậu đưa cô ấy về đi. Dù sao cậu cũng về một mình mà.

Còn chưa để Hàn Phong lên tiếng, Hạ Uy Duật đã nói ngay:

- Thôi để tôi đưa cô ấy về cho. Dù sao cũng là bạn của Tiểu Chi, tôi cũng muốn làm quen.

Cẩm Chỉ Lam mệt mỏi thở dài:

- Thôi được rồi, tôi có phải trẻ con nữa đâu mà đưa về. Tôi tự về được.

Nói xong, Cẩm Chỉ Lam rời đi.

Hạ Chi nhìn thấy biểu hiện của anh trai, thấy có gì đó không đúng, cô mỉm cười nói:

- Anh mau đưa Chỉ Lam về đi. Nhà cô ấy ở xa với lại đi một mình không an toàn. Xe bọn em để cách đây khá xa đó. Em về với anh Hàn Phong cũng được.

Chứng kiến một màn này, Giang Hạ Thần chán nản nói:


- Thế các cậu cứ tính đi, tôi về trước.


Sau đó kéo tay Mặc Khả Niệm rời đi. Quay sang nhìn Hàn Phong, Hạ Uy Duật lên tiếng:


- Vậy cậu đưa Tiểu Chi về giúp tôi nha. Tôi lên xem cô ấy thế nào.


Hàn Phong vui vẻ đồng ý, dù sao anh cũng thích Hạ Chi lâu rồi, thôi thì lần này gây chút ấn tượng tốt cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK