Tô Lị vội vàng quay người lại nhìn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không phải như trong mong chờ của mình thì trong mắt liền hiện lên một chút thất vọng, sau đó nhanh chóng cười nói: “Xin chào Cleves.”
Hai thị vệ kia thấy Cleves liền vội vàng hạ kiếm xuống, quỳ gối nói: “Cleves đại nhân!”
Cleves liếc nhìn bọn họ một cái, cánh tay vừa giơ ra đã bất ngờ xuất hiện một cái lệnh bài. Hai tên thị vệ thấy thế thì vội vàng lùi sang một bên, giơ tay mời Cleves đi vào bên trong.
Cánh cửa tự động mở ra, Cleves ôm bả vai Tô Lị đi vào, nhìn hai tên thị vệ nói: “Cô gái này là bạn của ta, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Tên thị vệ sợ hãi cúi đầu: “Thật không dám! Xin mời đại nhân vào.”
Cứ thế Tô Lị và U bỗng nhiên được quanh minh chính đại bước vào Hoàng Cung. Dọc trên đường đi, U luôn cầm chặt vạt áo của Tô Lị, dường như vẻ mặt hơi sợ hãi. Không khí xung quanh nơi này quá âm u, trên đỉnh đầu còn có rất nhiều dơi bay quanh không ngừng, khắp nơi đều tản ra bầu không khí áp bức, làm cho người khác cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cleves cúi đầu nhìn Tô Lị: “Cô thất vọng sao?”
Tô Lị ngẩng đầu: “Hả? Sao có thể như vậy được? Tôi cám ơn ngài còn không kịp nữa là! Nhưng sao ngài lại ở trong này?”
“Shere đã nhờ ta đến đây!”
“Vậy ngài ấy đâu rồi?”
Cleves nhún vai, nhìn thẳng về phía trước nói: “Ai biết được!”
Tô Lị phùng má. Nếu người kia muốn giúp đỡ mình thì không phải trực tiếp ra tay sẽ tốt hơn sao? Tại sao lại còn phải chạy về Nhân Giới nhờ Cleves đến giúp mình?
“Lily, hai người cứ đứng ngoài cửa chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi!”
“Ngài sẽ giúp tôi xin đức vua Atlan đưa U đến sông Tam Đồ sao?”
“Không, ta chỉ đi vào mượn ông ấy một vật thôi.” Nói xong, Cleves còn để ngón trỏ của mình lên cánh môi mỏng: “Phía bên trong là nơi không thích hợp cho hai người đi vào, cô và cô bé cứ ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta đi!”
Sau khi Cleves đi vào một lúc, trong lúc nhàm chán Tô Lị đã dụ dỗ U cùng chơi oản tù xì, ai thua sẽ phải thực hiện một yêu cầu của người thắng.
May mắn đã mỉm cười với Tô Lị khi cô ra bao và U ra búa, vì vậy cô không hề khách khí yêu cầu U lén đi vào bên trong xem chuyện gì đang xảy ra.
U rất dễ dàng đi xuyên qua cánh cửa để tiến vào nội điện. Phản ứng đầu tiên của U chính là mình phải đi ra ngoài, nhưng cũng không thể không nghe theo yêu cầu của chị Lily, vì vậy cô bé đành cố gắng kiên trì theo dõi cuộc nói chuyện của đức vua Atlan đang ngồi phía trên cao và người đàn ông tên Cleves ở phía dưới.
Không khí bên trong nội điện âm u, đáng sợ hơn bên ngoài rất nhiều, Cleves vô cùng cung kính nói: “Ngài và mẹ ta đã là bạn tốt nhiều năm, lần này ta đến đây cũng đã được sự đồng ý của bà ấy xin ngài cho phép ta được mượn Minh Thạch.”
“Ngày xưa ta may mắn được Minh Vương tặng Minh Thạch, nó có thể dẫn hồn phách đi qua sông Tam Đồ để chuyển thế đầu thai mà không đi nhầm vào ma đạo. Không có nhiều người biết được chuyện này, tại sao ngươi lại biết được?”
“Tất nhiên là mẹ ta đã nói cho ta!”
Đức vua Atlan cũng hơi hoài nghi. Dựa trên sự hiểu biết đã nhiều năm qua ông đối với phu nhân Kerry thì bà ta là một người rất ít khi nói những điều mình muốn với người nhà của mình. Lúc trước chuyện mà bà ta tự ý cất giấu Ma Đồ làm của riêng cũng chỉ có duy nhất một mình ông ta biết được.
Lúc này, phu nhân Kerry lại nói hết những chuyện liên quan đến Minh Thạch cho con trai mình biết nên ông ta cũng không khỏi nghi ngờ. Nhưng dựa trên giao tình của ông với bà ta thì chuyện mượn Minh Thạch cũng không phải điều không thể, dù sao thì Cleves cũng không có uy hiếp giống như Shere.
U nghe đến đây thì nhẹ nhàng đi ra ngoài, nói hết tất cả mọi việc xảy ra bên trong nội điện cho Tô Lị.
Tô Lị nghe xong liền thầm bĩu môi. Cô cũng có thể đoán được vị phu nhân Kerry kia sẽ không có lòng tốt nói chuyện này cho Cleves biết đâu, có lẽ những việc này đều là do Shere nói cho Cleves biết!
Sau khi Cleves lấy được Minh Thạch thì liền đi ra ngoài. Bầu không khí bên trong nội điện cũng làm cho anh không hề thoải mái, huống chi là để Tô Lị đi vào trong đó, hơn nữa bản thân anh cũng không hề ưa vị Atlan này chút nào!
Cleves đi ra ngoài, thấy cả hai người vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa nên vô cùng hài lòng, quơ quơ Minh Thạch trong tay rồi nói: “Đi thôi, đã đến lúc chúng ta phải trở về rồi.”
Nơi mà cô cần phải trở về lại chính là tòa lâu đài của Shere ở Ma Giới, chỉ trong chớp mặt Cleves đã dẫn cô và U xuất hiện bên trong tòa lâu đài. Cleves lấy Minh Thạch, để nó bay đến trên đỉnh đầu U, còn Tô Lị thì không nhịn được vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Chị hy vọng kiếp sau em sẽ đầu thai vào một gia đình thật tốt, có ba có mẹ luôn yêu thương em.”
Tô Lị nói xong còn đặt một nụ hôn lên trán cô bé.
Nguyện vọng này cũng chính là mong muốn của bản thân cô. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn mong ước mình có một gia đình hạnh phúc, có những người thân luôn thương yêu, quan tâm mình, nếu được như vậy thì cô sẽ không phải cô đơn nữa.
“Em cám ơn chị Lily. Mong rằng kiếp sau em sẽ được gặp lại chị!”
“Nhất định có thể!”
U mỉm cười, vẫy tay chào Tô Lị. Minh thạch trên đỉnh đầu cũng phát ra ánh sáng trắng bao phủ lấy toàn bộ thân thể cô bé. Chỉ một lúc sau, U đã hoàn toàn biến mất, tan vào trong không khí.
Vậy là U đã đi rồi…
Sau khi dẫn U đến sông Tam Đồ, ánh sáng phát ra từ Minh Thạch liền biến mất và rơi vào tay Cleves.
“Cám ơn ngài, Cleves.” Tô Lị chân thành nói lời cám ơn.
“Cô vẫn nên nói lời cám ơn với Shere ấy. Chuyện này là do hắn nói với ta.”
“Vậy vì sao ngài ấy lại không tự mình đi mượn Minh Thạch?”
Mi mắt Cleves rũ xuống: “Ta chỉ lấy danh nghĩa của mẹ ta mượn Minh Thạch của ông ta thôi. Nếu người đó là Shere thì ông ta sẽ không bao giờ cho mượn dễ dàng như vậy đâu. Cũng chính vì vậy nên hắn mới phải trở về Nhân Giới nhờ ta chuyện này.”
Cleves càng nói, Tô Lị lại càng không hiểu: “Shere đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng vị hôn thể của con trai ông ta, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ để ông ta cho Shere mượn Minh Thạch sao?”
“Đức vua Atlan rất kiêng kị những chuyện liên quan đến Shere.”
“Những chuyện liên quan đến Shere? Vì sao?” Tô Lị lắc đầu: “Tôi vẫn không hiểu ý của ngài.”
Cleves đi đến sofa rồi ngồi xuống, rót cho mình một ly trà rồi nói: “Ta nghe nói… vị trí hiện tại của đức vua Atlan chính là của Troy Trask đại nhân.”
“Người mang họ Troy Trask trong lời ngài nói là…”
“Không sai, người đó chính là cha của Shere.”
Tô Lị còn chưa nói hết câu thì Cleves đã giành nói hết nửa câu còn lại của cô, cũng chứng minh suy đoán trong lòng cô là đúng.
Nói như vậy nghĩa là chính đức vua Atlan đã cướp vị trí của cha Shere, vì vậy ông ta mới phải kiêng kị sự tồn tại của Shere. Sự tồn tại của Shere chính là một uy hiếp vô cùng lớn đối với đức vua Atlan.
“Sau khi Troy Trank đại nhân lên làm vua nhưng lại đem lòng yêu thương một cô gái Nhân Loại, nghe nói cô gái đó vô cùng xinh đẹp. Atlan lấy cớ này nên sai đồng đảng Huyết Tộc liệp sát cô gái kia, lúc đó cũng là lúc Troy Trask đại nhân đuổi tới. Trong lúc ngài bảo vệ cô gái kia đã lỡ tay giết chết một Huyết Tộc, vì vậy Atlan nhân cơ hội này đề nghị các trưởng lão phế ngôi vị của Troy Trask đại nhân, và ông ta vô cùng thuận lợi ngồi lên ngai vàng.”
“Sau khi ông ta trở thành vua cũng không hề tính sẽ buông tha Troy Trask đại nhân và ra lệnh tập trung Huyết Tộc tiếp tục liệp sát ngài. Nhưng ma lực của Troy Trask đại nhân lại vô cùng cường đại, những Huyết Tộc bình thường không phải là đối thủ của ngài, vì vậy Atlan đành phải đưa ra điều kiện…”
“Nếu Troy Trask đại nhân không chấp nhận liệp sát thì ngài ấy và cô gái kia phải sống một cuộc sống nay đây mai đó, suốt đời chốn chạy. Nếu Troy Trask đại nhân nguyện ý nhận trừng phạt thì ông ta hứa sẽ để cô gái đó và đứa con trong bụng được hưởng một cuộc sống bình yên, hạnh phúc ở Nhân Giới. Khi ấy cô gái đó đã mang thai Shere, đại nhân vì muốn người mình yêu và đứa con của mình được an toàn nên đã chấp nhận đề nghị của Atlan, chỉ cần ông ta đảm bảo hai mẹ con Shere được an toàn.”
“Cuối cùng thì sao?” Tô Lị chăm chú nghe một cách hăng say.
“Cuối cùng Troy Trask đại nhân phải chấp nhận chịu chết, nhưng khi cô gái đó hạ sinh Shere, lại bị mất máu quá nhiều nên cũng đi theo đại nhân. Dù sao cơ hội sống sót của những đứa con do Huyết Tộc và Nhân Loại sinh ra rất thấp. Sau khi Shere ra đời không bao lâu thì được Lilith mang về nuôi, cũng chính Lilith đã để cho hắn đi theo con đường hắc ám.”
“Cho nên đây cũng chính là nguyên nhân mà Shere yêu Lilith?”
“Có lẽ là vậy! Đối với Shere, lúc đó Lilith là người thân duy nhất của hắn. Vì vậy khi Lilith biến mất hắn mới kích động như vậy.”
Nếu có một ngày cô cũng đột nhiên biến mất, không biết lúc ấy Shere có lo lắng như khi Lilith biến mất hay không? Không biết tại sao trong đầu Tô Lị lại hiện lên một ý nghĩ như vậy!
“Shere có biết những chuyện này không?”
Cleves bật cười: “Tất nhiên là biết rồi. Chính hắn cũng chưa từng gặp cha mẹ của mình bao giờ, vì vậy hắn không có tình cảm gì đối với bọn họ. Còn về Atlan thì ta cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Có lẽ Shere cũng đã từng hận Atlan, thế nhưng còn chưa tới nỗi muốn giết ông ta.”
Tô Lị nhận ly trà từ tay Cleves. Về chuyện này thì cô lại rất giống Shere, cô cũng chưa từng gặp qua ba mẹ đẻ của mình, từ khi trí nhớ của cô bắt đầu thì cô đã ở trong cô nhi viện rồi.
Khi đó… ngay cả ba mẹ mình là ai… cô cũng không hề biết…
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Đột nhên giọng nói của Shere vang lên từ noài cửa. Tô Lị và Cleves đều đồng loạt quay đầu lại.
“Không có gì, ngươi đến rất đúng lúc.” Cleves vừa vuốt ve Minh Thạch trong tay vừa nói.
“Đã về rồi sao?”
“Về rồi! Ta muốn đi đến Hoàng Cung một chuyến, ngươi đưa Tô Lị về Nhân Giới trước đi.”Cleves đứng lên, vỗ vào bờ vai của Shere.
Shere gật đầu. Sau Khi Cleves đi, Shere quay snag nhìn Tô Lị một lúc rồi nói: “Chúng ta đi thôi, vị hôn thê của ta!”
Ba chữ đó còn may mắn được Shere ‘vô tình’ nhấn mạnh.
Tô Lị nghe vậy lại vô cùng xấu hổ: “Shere… ngài có muốn nghe tôi giải thích một chút hay không?”
“Không cần!” Shere không hề do dự xoay người đi ra ngoài.
Người này thật không biết xấu hổ mà!!!
Nhất thời, gương mặt Tô Lị đỏ ửng. Lúc trước, cô chỉ cảm thấy người đàn ông kia có vẻ quen biết Shere, nếu như anh ta biết quan hệ giữa cô và Shere vô cùng thân mật thì không chừng anh ta sẽ nói cho cô biết Shere đang ở đâu, nhưng cô lại không nghĩ tới Shere sẽ biết chuyện này.
Thật đúng là quá mất mặt rồi!
“Shere… hay là ngài cứ nghe tôi giải thích đi đã!!!”
***
Sau khi trở về từ Ma Giới, Tô Lị đã ngủ liên tiếp mấy ngày trời. Sau khi tháo Huyết Giới xuống thì cô đã khôi phục lại cơ thể con người, nhưng vì lúc trước cô đã hao tổn quá nhiều thể lực và ma lực vượt quá mức cho phép của bản thân, cho nên kết quả là cô nằm trên giường không dậy nổi.
Hôm đó cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy trên mặt mình ngưa ngứa…
Tô Lị mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay đưa lên sờ mặt của mình, kết quả lại sờ thấy một vật gì đó mềm nhũn. Khi cầm thứ đó đến trước mặt thì cô mới biết đó là một con sâu róm múp míp.
Tô Lị nhướn mày nhìn về phía bên cạnh thì không hề ngạc nhiên khi thấy Alar đang ôm bụng cười ha ha. Cô bóp chặt con sâu róm trong tay, dùng sức ném về phía Alar.
Tiếng cười của Alar liền ngừng lại, tức giận nói: “Cô muốn chết sao? Không ngờ cô lại dám ném sinh vật ghê tởm kia lên khuôn mặt đẹp trai của bổn thiếu gia ta!!!”
“Tôi còn chưa nhét con sâu đó vào mồm cậu là may cho cậu lắm rồi đấy! Thừa dịp lão nương chưa nổi bão thì cậu hãy mau chóng đi ra khỏi phòng của ta đi!”
“Nơi này là tòa lâu đài của anh trait a, muốn cút cũng là cô cút đấy!”
“Nơi này cũng là tòa lâu đài của vị hôn phu của tôi, về sau tôi sẽ luôn ở trong này!” Tô Lị cố ý chọc giận cậu nhóc đáng ghét.
“Cái gì? Vị hôn phu…” Khi Alar nghe thấy cô nói từ kia thì liền hoảng sợ: “Không thể nào, anh trai ta sẽ không bao giờ thích một cô gái như cô!”
Alar mếu máo chạy ra khỏi phòng của Tô Lị. Phản ứng của Alar làm cho Tô Lị vô cùng hài lòng, sau đó đứng dậy và đi đến bàn trang điểm.
Gương mặt trong gương làm cho Tô Lị vô cùng điên đầu. Khắp mặt cô đều là kiệt tác của câu nhóc đáng ghét kia, nhìn rất buồn cười.
Quả nhiên là một tiểu quỷ đáng ghét!!!
Tô Lị ôm một bụng tức xóa đi những nét vẽ nghệch ngoạc trên mặt, nhanh chóng thay quần áo và đi xuống dưới lầu.
Tòa lâu đài này rất ít khi có khách tới chơi, thế nhưng lúc này lại có một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trong phòng khách, đã vậy thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười vang vọng ra. Shere cũng đang ngồi đối diện với bọn họ, trên gương mặt lạnh lùng vẫn còn vương vấn một nụ cười…
Khi thấy Tô Lị đi xuống, vị nữ sĩ ngồi đối diện Shere hỏi: “Đây là phu nhân của đại nhân sao? Thật là xinh đẹp!”
“Phu nhân cũng rất xinh đẹp!” Shere không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng ở trong mắt mọi người lại có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói đó.
Tô Lị nhất thời đỏ mặt, ánh mắt không tự chủ nhìn qua đứa trẻ trong tay vị nữ sĩ kia.
Thấy ánh mắt của Tô Lị, nữ sĩ kia liền nói: “Đây là con gái mà tôi mới hạ sinh, tên là Laysi.”
Tô Lị cũng đi đến gần: “Phu nhân có thể cho tôi ôm một chút được không?”
“Tất nhiên rồi.” Nữ sĩ đứng dậy, bế đứa trẻ qua cho Tô Lị.
Khi Tô Lị ôm lấy đứa bé, bé con còn đang yên tĩnh nhủ ngon thì đột nhiên lại mở hai mắt ra, nở nụ cười khanh khách.
Cô vô cùng kinh ngạc, không nhịn được cầm tay đứa bé vuốt ve, mà dường như đứa nhỏ cũng rất thích cô.
Khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách óng ánh của đứa bé, Tô Lị liền nở nụ cười thật tươi.
Cho dù người khác không tin, nhưng cũng có khi cuộc đời sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không thể tin nổi