• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai người họ đến nơi thì Cleves đã ở đó được vài ngày, trong ánh mắt của hắn đã không còn ý cười ôn nhu mà thây vào đó lại là một vẻ mặt ưu sầu.

“Cleves, Joise đâu?” Shere thấy Joise không ở cùng Cleves thì nhíu mày hỏi.

“... Các ngươi đi theo ta.” Cleves trầm mặc một hồi, sau đó xoay người đi.

Cleves mở cửa căn phòng u ám của Joise ra, căn phòng này cũng giống như của Shere, cửa sở to sát mặt đất cũng bị rèm cửa che phủ không thừa một kẽ hở, không để một tia ánh sáng mặt trời nào chiếu vào phòng.

Lúc này Joise đang nằm trên giường, yên bình ngon giấc giống như một cậu nhóc.

Shere nhìn Joise một cái, sau đó lại quay snag nhìn Cleves: “T không nghĩ là hắn đang ngủ!”

Nghe Shere nói, nỗi buồn trong mắt Shere càng dày đặc: “Ta nghe Katy nói sau khi Josie từ Milan trở về liền tiến vào trạng thái hôn mê.”

“Không phải là hắn đến hôn mê kỳ sao?”

Cleves lắc đầu: “Ta đã kiểm tra rồi, không phải Joise đang trong hôn mê kỳ. Về phần nguyên nhấn khiến cho hắn hôn mê thì tạm thời ta không tra ra.”

Ánh mắt Shere có chút thay đổi, hắn đi đến bân giường của Josie, nhìn hắn một lúc rồi hỏi: “Khi Josie trở về, hắn có mang nhẫn về hay không?”

Bằng hữu của mình đột nhiên bị hôn mê không biết khi nào thì tỉnh, vậy mà hắn lại còn quan tâm đến chiếc nhẫn có mang về hay chưa! Hành động này của Shere làm cho Tô Lị không thể nào hiểu được.

“Ta không biết, nhưng lúc đó ta không thấy nhẫn của hắn đâu cả.”

Shere cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta sẽ đi vào trong giấc mộng của Josie. Cleves, ta cần sự giúp đợ của ngươi.”

“Ngươi muốn ta cùng ngươi đi vào giấc mộng của Josie?”

“Không, ta muốn ngươi ở lại đây với Lily. Một khi đi vào trong giấc mộng của người khác mà không đi ra ngoài trong vòng hai canh giờ thì không thể đi ra được nữa. Một mình ta sẽ tiến vào một mình, trước tiên ngươi cứ ở đây với cô ấy đi.”

“Chuyện này rất nguy hiểm, ta sẽ cùng ngươi đi!” Ai biết được thằng nhóc Joise này sẽ làm ra thứ giấc mộng quỷ quái nào chứ!

“Cứ để ta làm là được rồi!”

Shere nói xong liền dứt khoát đưa tay để lên trán của Joise, ánh sáng màu trắng cùng với một cơn gió lớn mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, không lâu sau Shere đang ở trong phòng thì biến mất không còn bóng dáng.

Thời gian cừ từng phút trôi qua làm cho cho sự lo lắng trong lòng Tô Lị ngày càng mãnh liệt. Tô Lị ngẩng đầu nhìn Cleves đang ngồi đối diện, trong mắt hắn dường như cũng có chút bất an.

“Bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?”

Thấy Tô Lị cũng đang lo lắng như mình, sắc mặt Cleves liền thả lỏng, mìn cười nói với cô: “Đương nhiên rồi, cô không tin tưởng vào thực lực của Shere sao?”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng cô chuyện đi vào giấc mộng của người khác là điều rất nguy hiểm. Nếu vượt qua thời gian quy định thì không chỉ Josie sẽ không bao giờ tỉnh lại mà có thể Shere cũng bị giam cầm trong giấc mộng mãi mãi!

Đột nhiên Tô Lị đứng dậy, nghiêm túc nói: “Cleves, ngài giúp tôi một việc!”

Cleves nhìn Tô Li đang dùng ánh mặt kiên định nhìn mình, hắn không nói tiếp mà chờ cô nói.

“Cleves, ngài hãy giúp tôi đi vào giấc mộng của Josie, ta muốn vào trong đó.”

Ánh mặt Cleves có chút kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Cô cho rằng Shere đi vào trong đó để đi chơi sao?”

“Nghe đây Cleves, tôi không đùa đâu! Tôi muốn đi vào trong giấc mộng của Josie.”

“Lily, thật xin lỗi, ta không giúp được cô đâu. Chúng ta không thể biết được tên nhóc Josie sẽ mơ thấy giấc mộng cổ quái như thế nào đâu, chuyện này rất nguy hiểm. Cô đi vào đó sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Shere thôi!”

“Tôi sẽ tự bảo vệ chính mình! Ngài giúp tôi đi vào đi!” Tô Lị dùng một vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.

Cleves nhìn cô một lúc, sau đó đành thở dài: “Shere sẽ giết ta mất!”

Cũng giống như Shere, Tô Lị đưa tay mình để lên trán Joise, không biết trong miệng cô thì thầm chú ngữ gì, khi ánh sáng chói mắt và gió lớn xuất hiện thì cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

Khi cô mở mắt ra thì phát hiện bản thân mình đang đức ở một nơi vô cùng âm u.

Bốn phía xung quanh cô đều tối đen như mực, không hề có một tia sáng nào làm cho Tô Lị không thể nhìn thấy đường đi ở chỗ nào, vì vậy cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà đi về phía trước.

Shere đang ở đây? Trong lòng Tô Lị vô cùng lo lắng.

Đột nhiên đằng phía trước xuất hiện vài tia sáng le lói, khi cô tiếp tục đi đến nơi đó thì ánh ánh sáng ngày càng mạnh, làm cho Tô Lị vô cùng mừng rỡ và vội vàng chạy về phía trước.

Khi Tô Lị đi ra khỏi nơi tối đen thì hiện ra trước mắt cô lại là một không gian màu xám.

Một bầu trời xám xịt, bốn phía không một bóng người, xung quanh chỉ là một đống phế tích màu xám.

Khi ngẩng đầu lên, rốt cuộc bây giờ cô mới thấy được Shere trên bầu trời. Lúc này, hắn đã khôi phục bộ dáng ma cà rồng của hắn mái tóc trắng dài theo gió tung bay nổi bật trên nền trời xám ngắt.

Hiện tại Shere đang đưa lưng về phía Tô Lị, phía trước hắn là một cô gái cầm một cái ô bằng ren, cô ta mặc một bộ quần áo lolita, khuôn mặt vô cùng đáng yêu y như một nữ sinh.

Bởi vì bọn họ đang ở giữa không trung nên Tô Lị không thể nghe rõ được hai người đang nói cái gì, cô chỉ có thể ngửa đầu theo dõi hành động kế tiếp của bọn họ.

“Đã đến nước này ngươi còn không chịu giao nó ra sao?”

Shere nhìn cô gái mang bộ dáng đáng yêu trước mặt, khóe miệng cô ta đã chảy máu, trên người có rất nhiều chỗ bị thương nhưng vẫn ngoan cố không chịu giao ra chiếc nhẫn cho Shere.

“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ phạm vào điều cấm kỵ dám giết hại đồng tộc, ngươi khẳng định sẽ giết ta sao?”

“Ma đảng và mật đảng vốn luôn không ngừng tranh đấu, cho dù ta giết ngươi thì chắc chắn sẽ không phải chịu lệnh liệp sát (1).”

(1) Lệnh liệp sát: Là trừng phạt đuổi giết không tha của toàn bộ Huyết Tộc dành cho ma cà rồng phạm vào điều cấm.

Cô gái lolita đột nhiên cười lạnh: “Nếu như ta đoán không sai thì đại nhân Kreis Clark Troy Trask, cũng chính là cha của ngươi đã vì con người mà giết hại đồng tộc, sau đó bị hạ lệnh liệp sát cho nên mới chết đúng không?”

“Chuyện này không có quan hệ với ngươi!”

“Mẹ của ngươi là một nhân loại, sau khi sinh ngươi vì mất màu quá nhiều mà chết! Đúng rồi, sau đó ngươi còn được ma nữ Lilith xinh đẹp tuyệt luân trong truyền thuyết kia cứu mà ngươi rất thích cô ta, nhưng thật đáng tiếc Lilith lại thích người khác. Không ngờ ma nữ khi không nói cho ngươi lời nào mà đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, điều này làm cho người vô cùng đau lòng, lại còn suýt nữa thì chết. Những điều này ta nói không sai chứ?”

Shere đột nhiên bật cười: “Hóa ra ngươi có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, có phải ngươi dùng phương pháp này để đối phó với Josie đúng không? Ngươi nhìn thấu nội tâm hắn, sau đó phá tan sự phòng ngự của hắn, rồi thôi miên hắn để hắn đi vào trạng thái hôn mê... Nhưng thật đáng tiếc là chiêu này của ngươi lại vô dụng với ta rồi!”

Tuy rằng những điều cô gái lolita này nói đều là sự thật, nhưng là nội tâm của hắn vô cùng cường đại, không kẻ nào có thể khống chế được hắn.

Đột nhiên một đàn dơi xuất hiện từ tay Shere rồi hướng thẳng đến chỗ cô gái lolita kia, bao vây cả người cô ta lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi lại muốn cướp đi nhẫn của Josie?”

“Ta là Feiya, ngươi hãy nhớ cho kỹ tên của ta. Còn nguyên nhân vì sao ta lại muốn chiếc nhẫn này thì đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết!” Cô gái lolita tên là Feiya quả nhiên là một con vịt mạnh miệng, cho dù cô ta bị đàn dơi vây chặt bên trong nhưng tính cách cao ngạo vẫn không hề thay đổi.

Khi thấy chiếc nhẫn trên người mình bay đến chỗ Shere, Feiya mới có chút nóng nảy: “Ngươi mau trả nhẫn lại cho ta! Đây là thứ ta muốn giao cho chủ nhân!”

“Ngươi nghĩ ta sẽ đưa cho ngươi sao? Chủ nhân? Xem ra chủ nhân của ngươi không dạy cho ngươi cách ăn nói rồi, ngươi đã lấy đồ của người khác mà bây giờ còn bắt người khác trả đồ lại cho ngươi sao?”

Nguyên lại đằng sau cô gái này còn có chủ nhân. Nhưng hiện tại Shere cũng không có hứng thú điều tra chủ nhân của cô ta là ai, nếu đã lấy được nhẫn thì việc khẩn cấp lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Shere phất tay để đàn dơi bay đi. Khi cả người được giải thoát thì khuôn mặt Feiya liền hiện lên vẻ giảo hoạt, đột nhiên cô ta bay thẳng xuống hướng đến chỗ Tô Lị. Feiya xuất hiện đằng sau Tô Lị, một tay bắt lấy tay cô, còn tay kia thì nắm cổ cô.

Shere vẫn luôn xoay lưng với Tô Lị nên không biết cô xuất hiện ở đây, nhưng ngay từ đầu Feiya đã phát hiện được cô.

Shere khẽ nhíu mày, tại sao cô lại ở đây? Thật sự là quá ngu ngốc!

Nếu như lúc này Tô Lị bị Feiya thôi miên rồi khống chế trong tay thì sẽ rất phiền toái.

“Ngươi tên là Tô Lị phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK