Dọc theo bờ sông Thames nằm trong trung tâm Luân Đôn của nước Anh, bỗng nhiên mơ hồ truyền đến thanh âm báo giờ của tháp đồng hồ Big Ben.
Tiếng chuông chậm rãi vang lên mười hai tiếng, giống như đang hướng mọi người nhắc nhở một điều gì đó.
Một phụ nữ mặc một bộ đồ quý tộc thời kỳ Victoria, trên đầu là một mái tóc màu vàng kim, làn da trắng nõn, đang thả chậm bước chân trên con đường xám ngắt.
Người phụ nữ này đang trên đường đi về nhà, thì bất ngờ thấy được một cô gái có mái tóc quăn màu đen, nằm trên bậc thềm của cửa nhà mình. Đưa tay nâng cô gái đó dậy, phát hiện cô gái này có một gương mặt xinh xắn trắng nõn, tuy không phải tinh xảo, nhưng lại cực kỳ thuận mắt.
Người phụ nữ đột nhiên giương khóe miệng lên, thấp giọng nói: “Coi như cô gặp may mắn, cô gái xinh đẹp à!”
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, cô vẫn dìu cô gái đó đi vào trong nhà, lại kiểm tra thân thể cho cô một hồi.
Hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa, lọt qua rèm cửa sổ chiếu vào trên giường, Tô Lị giật giật mí mắt, khẽ mở mắt ra, giơ tay che đi những tia nắng mặt trời chiếu vào mặt.
Sau khi đầu óc Tô Lị trống rỗng khoảng 1 phút, thì trong đầu cô đột nhiên hiện lên một nghi vấn.
Đây là nơi nào a?
Tô Lị đứng dậy, nhìn xung quanh với một vẻ mặt nghi hoặc. Xung quanh chiếc giường cô nằm lúc nãy được phủ bởi một màn ren mềm mại, căn phòng được trang trí theo phong cách của Châu Âu, mà cạnh góc tường đằng kia còn có một lò sưởi hiện lên những ngọn lửa lập lòe yếu ớt.
Ngay lập tức, Tô Lị ý thức được, đây không phải căn phòng trong kí túc xá của cô.
Tiếp tục hướng dưới lầu đi xuống, trong phòng khách mang theo phong cách kiến trúc đậm chất Phương Tây nhưng lại vô cùng vắng vẻ, yên tĩnh đến dọa người.
Tô Lị đi lại chung quanh, nhưng lại phát hiện không có người nào, liền xoay người trở lại trên lầu. Trong đầu cô đang hồi tưởng lại tình cảnh tối qua, lúc đó, cô còn nhớ rõ chính mình bị hút vào cái hắc động đó, theo như tình hình hiện tại, chắc chắn đã có chuyện gì khác thường xảy ra với cô rồi.
Trong lúc trở lại căn phòng lúc nãy, thì Tô Lị lại thoáng nhìn thấy còn một căn phòng ở tận cùng hành lang. Mang theo nghi hoặc trong lòng đi tới, do dự đứng trước cánh cửa đỏ sẫm một lúc, rồi mới đưa tay đẩy nhẹ cửa ra.
Cửa không có khóa. Tô Lị đẩy mạnh cánh cửa bước vào, trong phòng chỉ có ánh sáng âm u chiếu vào, rèm cửa màu đen buông xuống che phủ kín mít cửa sổ, để ngăn những tia nắng chiếu vào, trên giá sách được sắp xếp gọn gàng.
Ở bên cạnh, là một chiếc giường có khắc hoa văn xinh đẹp ở trên đầu giường, và một người phụ nữ đang nằm giữa giường. Tô Lị rón rén tiến lại gần, đây là một người phụ nữ ngoại quốc, cả người nằm thẳng, còn hai tay đặt chéo để trên bụng. Bộ dáng ngủ thật sự rất bình thản. Nhưng là người này có một làn da trắng bạch, làm cho Tô Lị không khỏi có cảm giác người này là một khối tử thi.
Tô Lị vươn tay, định xem người này còn hơi thở hay không, thì người phụ nữ đột nhiên mở đôi mắt ra.
“A!” Người phụ nữ đột nhiên mở mắt, làm cho Tô Lị hoảng sợ, té ngã ngồi trên mặt đất.
Người phụ nữ đứng dậy một cách tao nhã, ánh mắt nhìn thẳng về cô gái đang ngồi trên mặt đất, trên mặt còn mang theo vẻ mặt kinh hoảng.
“A! Cô đã tỉnh rồi sao?” Người phụ nữ phương tây đó bước xuống giường, nâng Tô Lị từ dưới đất lên, mỉm cười nói: “Tự tiện vào phòng của người khác mà không xin phép, không phải là hành vi lễ phép a!”
Tô Lị được người phụ nữ nâng dậy, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay người phụ nữ làm cho cả người Tô Lị run lên. Bất giác, đưa hai tay đến chỗ tiếp xúc da thịt lúc nãy để làm ấm người lại.
Tựa hồ chú ý đến hành động này của Tô Lị, người phụ nữ mỉm cười giải thích: “Thời tiết đã dần chuyển sang mùa đông, nên hai tay của ta cũng trở nên lạnh hơn bình thường, cô đừng để ý.”
Lúc này Tô Lị mới ý thức được, từ đầu đến giờ người phụ nữ này đều nói bằng tiếng anh, nhưng mà thế nhưng nàng nghe lại hiểu hết ý tứ trong lời nói đó! Tuy rằng với trình độ của bản thân mình, miễn cưỡng lắm mới có thể cùng giao tiếp với người ngoại quốc. Nhưng khi nghe hiểu được lời nói mà không gặp bất cứ trở ngại gì, thì đây là lần đầu tiên.
“Xin hỏi, đây là chỗ nào? Tôi sao có thể ở trong này?” Lời nói từ trong miệng Tô Lị vừa thốt ra, liền lập tức đem chính bản thân mình dọa cho hoảng sợ. Cô không chỉ có thể nghe hiểu lời nói của người phụ nữ Phương tây này, mà chính mình còn có thể nói ra lưu loát những lời nói bằng tiếng anh!
“Đây là phòng ngủ của tôi, nếu như ý của cô muốn hỏi đây là địa phương nào, thì đây là Luân Đôn. Ngày hôm qua là cô té xỉu ngay trước cửa nhà tôi.”
Luân Đôn? Luân Đôn của Anh Quốc? Sao trong nháy mắt mà mình có thể từ Trung Quốc mà đi tới Anh Quốc? Chẳng lẽ bức tranh kia có thể làm người dịch chuyển tức thời sao?
“Hiện tại đương kim Nữ hoàng có phải là Elizabeth II không?”
“Không, đương nhiên là không phải! Là nữ hoàng Victoria, hiện tại nữ hoàng đã tại vị được 51 năm rồi!”
Tô Lị càng nghe lại càng giật mình, nếu ở thời đại của nàng, thì hiện tại phải là nữ hoàng Elizabeth đang tại vị mới đúng. Nếu như đúng theo lời người phụ nữ này nói, hiện tại là nữ hoàng Victoria, vậy thì nàng đang ở thế kỷ 19 sao?
Cô nhớ tới đề tài mà mấy ngày hôm trước lão sư của cô bắt đám sinh viên bọn cô phải làm, đó là viết về lịch sử của các quốc gia khác, nhằm mục đích làm cho sinh viên biết được lịch sử phát triển của các quốc gia hùng mạnh. Mà quốc gia mà Tô Lị viết lại chính là Vương Quốc Anh, tuy lúc đó cái đề tài này làm cho cô vô cùng đau đầu, cô còn có suy nghĩ mình nên copy bài của các đồng học khác. Nhưng là dù sao ở trong mắt các lão sư cô là một sinh viên chăm ngoan, cho nên cô đành phải an phận mà mất mấy đêm không ngủ, lên mạng tìm hiểu về lịch sử của Anh Quốc.