Ban đêm ở vùng nông thôn này vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên thanh âm của vài con côn trùng nhỏ, nhưng cũng đủ ầm ỹ làm cho Tô Lị không thể chìm vào giấc ngủ.
Tô Lị có chút phiền chán đứng dậy rời giường, đi xuống phòng bếp dưới lầu rót cho mình một ly nước, chậm chạp xốc lại tinh thần, tính toán trở về phòng ngủ để tiếp tục giấc ngủ dang dở của mình.
Bỗng nhiên một thanh âm nhỏ vang lên trên đầu cầu thang, có vẻ như nó truyền đến từ phòng của Shere, cùng lúc đó là một trận gió lạnh ập đến sau gáy của Tô Lị.
Tô Lị nghiêng người ngã khẽ xuống nền đất, khi hoàn hồn lại thì liền thấy ở ngoài cửa có hai luồng bóng đen vừa biến mất.
Tô Lị đứng dậy, chạy theo ra ngoài cửa, cô dựa vào tiếng động mà lần đi ra đến mảnh ruộng hồi lúc chiều.
Khi Tô Lị vừa đi đến nơi, thanh âm đột nhiên biến mất, bốn phía chìm vào một mảnh tối đen, làm cho trong lòng cô có chút bất an. Vừa rồi là ai đã đi ra ngoài? Là Shere sao?
Thời gian trôi qua từng giây từng giây một, bốn phía xung quanh ngoại trừ thanh âm của côn trùng thỉnh thoảng truyền tới, thì toàn bộ đều yên tĩnh một cách quỷ dị.
Tô Lị đứng tại chỗ do dự hồi lâu, lấy hết can đảm đi về phía trước. Đột nhiên một cỗ lực lượng cường đại kéo cô lại, trên miệng bị người phía sau bịt chặt, làm cô bị dọa sợ đứng yên tại chỗ, nhất thời không dám làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ.
Thấy cô bất động, cả người cứng ngắc, người phía sau bỗng nhiên đưa tay vuốt đầu của cô: “Ngoan a...”
Nghe được thanh âm của người phía sau, thần kinh đang buộc chặt của Tô Lị mới được buông lỏng xuống, lấy tay gỡ bàn tay đang che miệng của mình xuống, thấp giọng hỏi: “Shere?”
“Ừ, là ta... Cẩn thận một chút, coi chừng bị phát hiện.”
“Xảy ra chuyện gì? Người vừa rồi ở trong nhà là ngài đúng không?”
“Là ta, có người của gia tộc Phạm Hải Tân đến!”
“Vậy ngài không sao chứ? Hiện tại hắn ta ở đâu?”
“Đã chết!”
Shera nhẹ nhàng nói, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi những lời hắn nói ra, rõ ràng có thể cảm nhận được người phía trước đang có chút chấn động.
“Em sợ hãi sao?” Shere nhẹ nhàng hỏi.
“Không. Chuyện này tôi có thể hiểu được!”
Cái này chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé của thế giới này, không có ai đúng ai sai, những cái này cô đều biết rõ. Ma cà rồng cùng với Huyết săn chính là địch nhân trời sinh. Nếu người kia không chết, vậy thì người chết sẽ chính là Shere.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lị lại có chút an tâm, may mắn người chết không phải Shere... nhưng ngay lập tức trong lòng cô lại như đang mọc ra một loại tội ác, thế như cô đang thầm cầu mong người chết không phải là Shere a!
Trong lúc Tô Lị còn đang bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hoảng, thì Shere đột nhiên ôm cô đến chỗ bên cạnh trốn đi.
“Đến rồi!” Shere thấp giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, thì Tô Lị đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện giữa mảnh ruộng lúa mạch, nhưng bởi vì ban đêm cùng với khoảng cách khá xa, cho nên Tô Lị cũng không thấy rõ hắn ta đang làm gì, chỉ thấy một vật mà hắn đang cầm trong tay bỗng nhiên phát sáng.
Một lát sau, quả cầu đang phát sáng kia bay lên phía trên, ánh sáng hình tròn bên dưới quả cầu ngày càng lớn, bắn ra hào quang bốn phía, quả cầu ở phía trên cũng dần xoay tròn, phạm vi chiếu sáng trong phút chốc lại ngày càng nhỏ đi.
Lúc này Tô Lị mới thấy rõ, bên trong vòng tròn kia còn xuất hiện hai “người”, nhưng bởi vì ở bên trong nên bốn phía đều bị vây quanh bởi ánh sáng của quả cầu, nên hai “người” đó không thể nào thoát ra ngoài được.
Cuối cùng, vòng tròn bên dưới quả cầu không ngừng xoay tròn, đồ án bên dưới ruộng lúa mạch cũng dần được hình thành, hào quang của quả cầu bắn thẳng ra mọi phía không ngừng, sau đó dần giảm lại cho đến khi biến mất, mà hai “người” phía bên trong cũng theo đó mà tan thành cát bụi.
Tô Lị chứng kiến hết thảy mọi việc vừa xảy ra, nhưng hồi lâu vẫn không thể lấy lại được bình tĩnh, cái này chính là.... nguyên nhân tạo thành crop circle sao?
Bí ẩn được che dấu phía sau lưng crop circle... hóa ra lại là một chuyện tàn nhẫn như vậy!
Sau khi hai ma cà rồng biến thành cát bụi, quả cầu kia cũng dần bay trở về trong tay người của gia tộc Phạm Hải Tân, hào quang của quả cầu cũng theo đó mà biến mất, bốn phía lại không phục một mảnh bóng tối vô tận.
“Ánh sáng phía bên ngoài lúc nãy là để đề phòng Ma cà rồng chạy trốn, một khi có Ma cà rồng đi vào bên trong vòng tròn đó, hoặc là phá hủy cái quả cầu kia, hoặc là giết chết tên huyết săn, nếu không thì chỉ có một con đường chết!” Shere khẽ giải thích cho Tô Lị.
“Mỗi lần bọn họ bắt giết ma cà rồng đều dùng phương pháp này sao? Chẳng lẽ không cảm thấy rất hoang phí à?”
Shere lắc đầu nói: “Khi đối phó với những ma cà rồng mạnh hơn thì bọn họ mới dùng chiêu này, hơn nữa nếu lúc đó không ở trên những đồng ruộng rộng lớn, thì bọn họ cũng không thể nào thi triển loại phù chú. Nếu đối phương là những ma cà rồng với cấp bậc thấp, thì chỉ cần dùng Thập tự kiếm là có thể đối phó được rồi.”
“Vậy Huyết săn lúc nãy bị ngài giết là muốn dẫn ngài đến chỗ này, tính toán dùng phương pháp này để giết ngài sao?”
“Có thể xem là như vậy, chỉ tiếc vận khí của hắn quá kém, đối tượng gặp phải là ta. Bây giờ cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi, người gia tộc này còn khó chơi hơn cả An!”
“An?”
“An Belle Mont, một thành viên mới của gia tộc Belle Mont, là người theo đuổi ta một cách điên cuồng!”
Tô Lị nghe vậy có chút xấu hổ dùm hắn, có ai lại nói một thợ săn ma cà rồng lúc nào cũng đuổi theo tìm cách giết mình là người theo đuổi điên cuồng đâu cơ chứ?
Tô Lị đang định đi theo Shere, lại không dự đoán được ngay dưới chân của mình có một viên đá, cho nên cả người cô cứ thế hoa hoa lệ lệ ngã xuống dưới đất.
Mà động tĩnh do cô ngã xuống, tất nhiên là không thoát khỏi sự chú ý của tên Phạm Hải Tân kia.
Trong thời gian nháy mắt, vị thợ săn ma cà rồng đã xuất hiện trước mặt hai người họ, rút cây Thập tự kiếm màu bạc ra chỉ thẳng vào hai người. “Hai người các ngươi, là ma cà rồng ngụy trang thành con người đúng không?”
“Nếu như ta nói không phải, ngươi tin sao?”
“Tất nhiên ta không tin, nhất là ngươi!” Nam nhân kia rút kiếm chỉ về phía Shere.
“Vậy là ngươi cho rằng thứ ở trong tay ngươi có thể đối phó được ta sao?” Shere nhếch lông mày, nhìn Thập tự kiếm trong tay hắn giễu cợt nói.