Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi, mình gặp chút xíu vấn đề công việc và
sức khỏe nên không viết nhiều. Có thể tình hình này sẽ kéo dài dù mình
rất muốn hoàn thành sớm để mọi người khỏi mong chờ, có thể từ giờ về sau mình sẽ lược bỏ những nội dung không quan trọng để rút ngắn và hoàn
thành câu chuyện trong thời gian ngắn nhất, mong mọi người góp ý cho dự
định này ạ.

Chương 431: Phản Tổ

Tác giả: Slaydark

“Khả năng của chính ta?” Dương ngạc nhiên tự hỏi, rồi hắn sực nhớ lại mỗi
khi bản thân đạt đến trạng thái Thiên Long, hắn có cảm giác như thứ trí
tuệ siêu đẳng của trạng thái đó vốn thuộc về chính hắn.

Lần này, thứ trí tuệ đó lại đột nhiên bộc phát và Dương càng cảm nhận rõ ràng thứ trí tuệ này thật sự là của hắn.

Vậy nghĩa là trí tuệ của hắn bị phong ấn? Nhưng ai phong ấn? Vì sao?

Khi Dương đang mãi suy nghĩ, giọng nói trong đầu hắn lại vang lên: “Đừng
nghĩ nhiều. Ngươi phải cứu Trục Nhật nhanh trước khi con bé kia hồi
tỉnh!”

“Con bé nào cơ?” Dương khó hiểu hỏi, đồng thời, với trí tuệ thức tỉnh, Dương lập tức phát hiện ra lời nói trong đầu hiện tại có ngữ điệu khác biệt so với giọng nói vô cảm của Google, cũng không giống
kiểu nói của Minh Châu.

Chẳng lẽ trong linh hồn hắn còn có một tồn tại khác? Con bé mà kẻ này nói đến là Minh Châu, người đã ngủ say sau
khi giúp hắn hóa thành trạng thái Thiên Long trước đó?

Khi Dương
đang phân tích, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng chim hót lanh lảnh mà
thần thánh tựa như từ quá khứ vọng về, mà tiếng hót này phát ra từ ngay
bên cạnh. Dương nhìn sang, Ngân Hà đang tỏa sáng rực rỡ, cả người nàng
lơ lửng trên không, sau lưng mọc ra đôi cánh sáng rực cùng cái đuôi lông vũ dài thướt tha.

Lúc này thân hình Ngân Hà cũng có dấu hiệu biến đổi, chân nàng đang cao lên, trên đỉnh đầu mọc ra một cọng lông vũ nhô
cao, khắp người nàng tựa như phủ thêm một lớp áo choàng lông vũ. Những
đặc điểm này đều chưa từng xuất hiện trong những lần Ngân Hà biến hóa
trước đây.

Khi đám thiên tài còn đang kinh nghi, một vị Thần ngạc nhiên thốt lên: “Phản tổ!”

Phản tổ, hay lại giống, là hiện tượng mà một số đặc điểm đã thoái hóa của tổ tiên đột nhiên xuất hiện lại ở thế hệ sau, ví dụ điển hình là trường
hợp có những người người sinh ra có đuôi. Ở Linh Giới thì phản tổ rất
phổ biến, ví dụ như Long hóa cũng là một quá trình phản tổ.

Nhưng
các Thần ngạc nhiên là vì chim Lạc vốn được cho là sinh vật độc nhất vô
nhị, dòng tộc họ Lạc của Ngân Hà và Hồng Trần vốn chỉ mang một chút đặc
điểm từ huyết thống của chim Lạc chứ không phải nòi giống thật sự. Nhưng có thể thấy Ngân Hà đang xuất hiện nhiều đặc điểm di truyền của chim
Lạc, nếu quá trình này còn tiếp diễn, rất có khả năng Ngân Hà sẽ hóa
thành một chim Lạc mới.

Dương lại nhớ đến cảnh Ngân Hà sử dụng
Linh Quang Thần Cơ trong Thiên Cơ Cảnh, dường như lông vũ chim Lạc ẩn
trong Linh Quang Thần Cơ đã tác động đến Ngân Hà và gây ra tình trạng
phản tổ hiện tại.

Ngân Hà lơ lửng giữa không trung, linh lực hệ
Quang lấp lánh lượn quanh khiến nàng tựa như trung tâm của một thiên hà
rực rỡ. Không chỉ ngoại hình biến hóa trở nên xinh đẹp thần thánh, ngay
cả linh hồn Ngân Hà cũng phát triển mỗi lúc mạnh mẽ hơn.

Nhưng xảy ra một vấn đề là không ai biết quá trình này kéo dài bao lâu, trong khi trận đấu giữa Ngân Hà và Trịnh Thiên Minh đã đến lúc bắt đầu.

Chờ đợi một hồi, các Thần thống nhất phán định Ngân Hà mất tư cách tranh tài, Trịnh Thiên Minh vào thẳng vòng trong.

Dương nhìn Ngân Hà vẫn đang nhắm mắt giữa hào quang, lại nhìn Trịnh Thiên
Minh mỉm nụ cười chiến thắng như thể bản thân thắng nhờ tài năng vượt
trội khiến Dương chỉ muốn lao vào đấm cho bõ ghét.

Trận tiếp theo, Hoài Bão tham chiến có lệ rồi cũng sớm bỏ cuộc, linh hồn hắn vẫn còn
bất ổn vì chưa hoàn toàn khống chế được tàn hồn của Nham nên khó lòng
chiến đấu.

Cứ thế, vòng đầu thứ nhất có đến 3 người đầu hàng và một người không chiến mà thắng.

Vòng thứ hai, các cặp đấu lại được xác định ngẫu nhiên: Đoạn Tuyệt đấu với
Độc Hành, Dương đấu với Trịnh Thiên Minh, Sùng Hạo bắt đầu suy sụp vì
tiếp tục vào thẳng vòng trong.

Giọng nói trong đầu Dương thỉnh thoảng lại thúc giục hắn: “Lẹ lẹ đi nó sắp tỉnh rồi nè!”

Dương đành phải thì thầm với Độc Hành, bảo hắn giải quyết nhanh gọn lẹ để rút ngắn thời gian.

Nhưng Đoạn Tuyệt không hề yếu, nhất là khi sức mạnh bị cân bằng thì dù là Độc Hành cũng phải chật vật. Cả hai đấu một trận long trời lở đất, cả đấu
trường bị nghiền nát, cuối cùng Độc Hành vẫn nhỉnh hơn nên chiến thắng.

Trận tiếp theo, Dương đấu với Trịnh Thiên Minh.

Trên đấu trường, Trịnh Thiên Minh vẫn giữ nụ cười rạng ngời, hắn nhìn về
phía Dương và nói: “Nếu ngươi lại có ý định diễn trò để nhận thua như
khi đấu với Thích Đông thì ta sẽ lại khiến ngươi thất vọng đấy! Cố mà
đánh hết sức đi, ta thắng chắc, nhưng phải thắng một cách thuyết phục.”

Dương nhướng mày, Trịnh Thiên Minh có một phong thái ung dung nho nhã kèm
theo nụ cười tỏa nắng trông rất lịch thiệp và trí tuệ, nhưng Dương lúc
này nhìn thấy được bên trong lớp vỏ bọc tự tin của hắn là một bản chất
hết sức tự kiêu và xem thường đối thủ.

Đúng như Dương nghĩ, Trịnh
Thiên Minh không xem Dương là đối thủ xứng tầm, hắn luôn cho rằng những
gì Dương thể hiện trước đây đều là do may mắn, do mượn nhờ ngoại lực, do người khác giúp sức. Cho nên trong một trận chiến mà cấp độ bị cân bằng thì Trịnh Thiên Minh hoàn toàn tin mình có thể giải quyết Dương trong
tích tắc.

Rồi Thiên Minh đứng khoanh tay hất cằm nói: “Ra tay trước đi, miễn cho người khác nói ta bắt nạt kẻ yếu!”

Dương nhìn điệu bộ của Thiên Minh thấy vô cùng chướng mắt nên không thèm
khách sáo, hắn lấy ra một thanh kiếm cấp Linh Bảo. Đây là một thanh kiếm Dương lượm được, cấp bậc thấp và cũng sứt mẻ nhiều, sở dĩ dùng kiếm này là vì Dương sợ lấy Thần Bảo ra dùng sẽ dễ hấp dẫn lòng tham của những
người đang quan sát.

Cầm kiếm, Dương dùng một bước Dạ Hành dịch chuyển đến phía trên Thiên Minh và vung kiếm xuống.

Dạ Hành cực nhanh và khó có thể đoán trước vị trí, nhưng Trịnh Thiên Minh
đã sớm đề phòng, khi Dương xuất hiện thì một vòng xoáy âm dương trắng
đen hiện ra dưới chân Thiên Minh, tạo thành một kết giới phòng ngự xung
quanh.

Khi Dương chém xuống, vùng đen của vòng xoáy âm dương lập
tức hóa thành một cánh tay lửa đen phóng lên chụp lấy rồi bẻ gãy lưỡi
kiếm của Dương, đồng thời, vùng trắng của vòng xoáy âm dương hóa thành
một cánh tay trắng chụp ngang người Dương.

“Kết thúc! Dù ngươi có dùng Dạ Hành chạy ra cũng vô ích!” Trịnh Thiên Minh đắc thắng nói khi cánh tay trắng siết chặt lấy Dương.

Dương ra sức giãy giụa, trên bàn tay còn tự do của hắn hiện ra một trái lựu
đạn, hắn dùng linh lực tháo kíp rồi ném vào mặt Trịnh Thiên Minh.

ẦM!

Quả lựu đạn nổ tung làm khói bụi mù mịt, nhưng Trịnh Thiên Minh được bàn
tay lửa đen che chở nên không bị chút tổn thương nào, hắn nhếch môi định chế giễu Dương thì đột nhiên cảm nhận được sau lưng có động tĩnh.

Vì thấy Dương vẫn bị trói nên Trịnh Thiên Minh loại trừ khả năng dương
dùng Dạ Hành trốn ra sau lưng mình, nhưng chính điều này làm Thiên Minh
khó hiểu, rằng tạo sao Dương không dùng Dạ Hành để trốn thoát?

Trịnh Thiên Minh lập tức nhận ra sự bất thường, nhưng đã muộn. Hắc Phù Đổng
đang đứng sau lưng Trịnh Thiên Minh, tay cầm một cây baton vung mạnh từ
dưới lên, cây baton tỏa ra những tia sét đen hung hãn đập thẳng vào giữa hai chân Trịnh Thiên Minh. Đồng thời Dương cũng dùng Dạ Hành thoát ra
và tung một đòn Cuồng vào mặt Trịnh Thiên Minh.

BINH!

Hai
tiếng va chạm vang lên gần như cùng lúc, nhưng đòn Cuồng sớm hơn một
nhịp nên đã phá tan lớp phòng ngự linh lực của Trịnh Thiên Minh, mở
đường cho cây baton của Hắc Phù Đổng đập thẳng vào giữa hai chân Trịnh
Thiên Minh mà không chút trở ngại.

Một giây sau, Trịnh Thiên Minh
vẫn đứng thẳng, nhưng sau đó, chân hắn dần dần khép lại, rồi hắn khụy
xuống, mặt tái mét, răng nghiến chặt, đau không nói nên lời.

Nhìn
Trịnh Thiên Minh chỉ trúng một gậy mà lại đau đớn tột cùng, Hắc Phù Đổng nghiêng đầu khó hiểu, sau đó hắn liền cầm baton tự gõ bôm bốp vào giữa
hai chân mình để thử cảm giác, nhưng ngặt nỗi hắn là kim loại làm sao
hiểu cảm giác ấy.

Mất một lúc Trịnh Thiên Minh mới có thể mở miệng, hắn gặng từng chữ nói: “Hự… Hai đánh một… Đồ hèn!”

Hắc Phù Đổng liền cầm baton nhào tới gõ bôm bốp lên đầu Trịnh Thiên Minh
rồi hất cằm nói: “Ừ! Sếp tao hèn vậy đó, mày ý kiến tao đập chết cha
mày!”

Thực tế đúng là Dương dùng hai đánh một, vì Hắc Phù Đổng
mang linh lực của Dương, mà linh lực của Dương thì đang ngang bằng Trịnh Thiên Minh. Nhưng luật không cấm dùng bảo vật nên Dương mới lợi dụng sơ hở này mà dùng Hắc Phù Đổng để nhanh chóng đánh bại Trịnh Thiên Minh.

Các Thần cũng không thể nói gì, đành xác nhận chiến thắng thuộc về Dương.

Trên đấu trường chỉ còn lại ba người là Dương, Độc Hành và Sùng Hạo. Giọng
nói trong đầu lại lên tiếng thúc giục: “Tranh thủ! Nếu con bé ấy tỉnh
dậy thì ngươi cũng mất đi ưu thế!”

Dương thầm nghĩ, nếu muốn thắng nhanh thì hắn phải bảo Độc Hành bỏ cuộc, sau đó hắn và Sùng Hạo sẽ đánh trận cuối cùng, nhưng khi Dương định nói với Độc Hành thì lại phát hiện ra Độc Hành có điểm bất thường.

Dựa vào óc phân tích nhạy bén hiện tại, Dương nhận ra hai con ngươi trong mắt Độc Hành trở nên đen hơn một chút so với khi nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK