Nghe La Phấn Liêm kết tội Bình Thường, Lương Thiên Kim nheo đôi mắt sắc sảo dưới lớp kinh lại và nói: “Ngươi chụp cho Bình Thường cái mũ lớn như vậy chẳng qua là vì ngươi muốn chiếm đoạt công nghệ trí tuệ nhân tạo của hắn!”
“Vì danh dự Thần Kim tháp, ta tuyệt đối không cho điều đó xảy ra!”
Đảo mắt nhìn khắp xung quanh, Thiên Kim tuyên bố: “Ta tuyên bố từ nay La Phấn Liêm không còn là tháp phó Thần Kim tháp! Mọi mệnh lệnh của hắn là vô hiệu đối với Thần Kim tháp!”
La Phấn Liêm trợn mắt: “Ngươi dám! Dù là tháp chủ thì ngươi cũng không có tư cách phế truất ta!”
Thiên Kim gật đầu: “Phải, đáng lý ra còn phải chờ hội đồng nguyên lão xét duyệt… Nhưng ta chắc chắn điều đó không cần thiết, vì nếu ngươi không mất chức… thì ta từ chức, từ bỏ Thần Kim tháp!”
Môi La Phấn Liêm giật giật vì tức giận và nhục nhã, phải rồi! Giữa lão già hết xí quách và thiên tài kế thừa tri thức hàng trăm năm của Thần Kim tháp cùng óc sang tạo tuyệt vời, hội đồng nguyên lão còn phải suy nghĩ, phải hội họp cho tốn tiền trà nước sao?
“Được… Được lắm… Lương Thiên Kim, ngươi nhận ngôi tháp chủ không phải vì muốn kế thừa tâm nguyện của cha ông ngươi sao? Vậy mà vì một thằng đàn ông lạo dám từ bỏ tất cả, ngươi xứng làm tháp chủ sao?”
Thiên Kim cười nhạt: “Chẳng phải ông cũng vì hắn mà bỏ mặc danh dự hàng trăm năm của Thần Kim tháp, của các đời tháp chủ hay sao?”
Nàng gật gù nói tiếp: “Phải, ta không xứng làm tháp chủ…”
Thiên Kim chỉ tay vào Dương đang đứng sau người kim loại rồi lại nói: “Tâm nguyện luyện thành bảo vật có trí tuệ của cha ông ta đã được hắn hoàn thành, vậy nên hắn, kẻ vừa vượt qua cuộc Thần Lôi Thẩm Định khủng khiếp nhất lịch sử, kẻ vừa chính thức mở ra thời đại giả kim 4.0, mới xứng đáng làm tháp chủ!”
Đang đứng trước mặt Dương, người kim loại tưởng Lương Thiên Kim chỉ vào mình mà nói nên liền giơ tay gãi đầu, ra vẻ khiêm tốn nói: “Ây! Ta chỉ là một trí tuệ nhân tạo thôi. Tuy thừa thông minh và đẹp trai nhưng chắc làm tháp chủ gì đó cũng dư sức…”
“Ngu! Ai nói mày!” Dương gõ đầu tên người kim loãi nghe cái cốc rồi quay sang nói với Thiên Kim: “Cảm ơn nàng đã tin tưởng… Chức tháp chủ đó chắc ta không nhận nổi…”
Nói đoạn, Dương vịn vai xoay cánh tay đầy thương tích của hắn vài vòng và nói: “Lũ tôm tép thích đổ lỗi này cần được chỉnh lại răng hàm mặt…”
Thấy Bình Thường quay tay, Siêu Quần, Vân Phi lẫn Phấn Liêm cùng nheo mắt cảnh giác. Chúng không ngu ngốc đến mức nghĩ tên Bình Thường này thật sự đuối sức sau khi chống lại Thần Lôi, chúng chỉ lao vào với ý định thăm dò và đều thủ sẵn đường lui.
Khi Siêu Quần, Vân Phi và Phấn Liêm đang nín thở cảnh giác, Dương bất ngờ gầm lên và cúi người tung nấm đấm xuống đất: “NHÂN BẢO HỢP NHẤT – THIÊN ĐỊA QUAY CUỒNG!”
Đúng lúc nắm đấm của Dương chạm đất, tóc hắn như dựng lên, gió lướt qua làm áo vải tung bay, khói bụi tản ra thành một màn sương mờ ảo…
Yên tĩnh, mọi ánh mắt cùng nhìn vào Dương, cùng nín thở chờ khoảnh khắc kì diệu khi người bảo hợp nhất…
Trong sự yên tĩnh đó, tiếng kim loại vang lên khiến mọi ánh mắt kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tên người kim loại đang quay đầu bỏ chạy trối chết.
Thấy thế, Dương ôm đầu trợn mắt quát: “Ê đậu má! Tao bảo mày gây chú ý cho tao chạy mà?”
Tên người kim loại vẫn cắm đầu bỏ chạy: “Nghỉ khỏe đi cha nội! Chờ tôi kêu người tới báo thù cho ngài!”
“Chạy đâu cho thoát!” La Phấn Liêm cười lạnh rồi đuổi theo người kim loại.
Siêu Quần và Vân Phi vẫn kềm chặt Dương nhưng chưa vội ra tay, phần vì đề phòng hắn chưa hậu chiêu, phần vì Đại Bảo vẫn bảo vệ Dương.
Siêu Quần nhìn sang Vân Phi: “Thiếu gia Vân Phi, kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúng ta hợp tác chứ?”
Vân Phi cười gật gù: “Bạn hay không thì chưa chắc, nhưng hợp tác thì không cần. Với khả năng của ngài Siêu Quần thì không cần đến lượt ta ra tay rồi…”
BINH!
Khi Vân Phi dứt câu, một tiếng va chạm vang lên rồi một cơ thể từ xa bay đến nằm sấp dưới chân Dương, chính là Phấn Liêm với cái mồm đầy máu.
Với đôi mắt kinh ngạc, La Phấn Liêm lắp bắp nói: “Ch… Chúa Tể? Kh… không thể nào!”
Dương nhìn La Phấn Liêm với cái mồm đầy máu không khỏi nhớ đến Long Hán, hắn nói: “Có thể chứ! Trong tim hắn có một loại hạt nhân đủ sức chứa linh lực cấp Chúa Tể, và vị Chúa Tể cho hắn linh lực chính là kẻ thù của ngươi, Đạp Đức Cường!”
“Đạp Đức Cường? Là hắn?”
Mặc kệ sự kinh ngạc của Phấn Liêm, Dương quay sang người kim loại và nói: “Tấu hài đủ rồi! Xử nốt hai tên còn lại đi nào…”
“… Hắc Phù Đổng!”
“Rõ!” Nghe lệnh Dương, người kim loại được hắn đặt tên là Hắc Phù Đổng đạp đất lao thẳng về phía Siêu Quần.
Binh!
Va chạm, Siêu Quần kịp thời tung chưởng đáp trả khiến Hắc Phù Đổng yếu thế bật ngược ra.
Siêu Quần cười lạnh: “Cũng chỉ là Chúa Tể cấp 1, ta xem ngươi trụ được bao lâu!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Thiên Kim Nô
2. Thư Tỏ Tình
3. Chiết Ánh Trăng
4. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
=====================================
Dứt câu, Siêu Quần tạo ra một ngọn giáo bằng lôi điện ném vào Hắc Phù Đổng.
Hắc Phù Đổng không tránh và hứng trọn ngọn giáo.
Xoẹt xoẹt!
Lôi điện lan ra toàn thân khiến Hắc Phù Đổng như tê liệt đứng yên một chỗ.
“Tưởng thế nào!” Siêu Quần cười khinh bỉ và tiệp tục chưởng một chưởng lôi điện vào đầu Hắc Phù Đổng.
Hắc Phù Đổng trúng chưởng gục xuống…
“Giờ thì đến lượt mày…” Siêu Quần đắc ý quay lại nhìn Dương. Nhưng vừa nói xong thì cảm thấy có điều không đúng, khán giả đang ồ lên kinh ngạc.
Lão quay đầu nhìn lại và trợn mắt phát hiện Hắc Phù Đổng đang đứng dậy, lôi điện lan khắp người hắn dần bị hấp thu vào trong khiến những mạch máu làm từ huyết ngân nóng lên, sắc đỏ dần lan khắp cơ thể đen…
“Bíp bíp… Đã nạp đủ Lôi lực, chuyển sang chế độ Huyết Phù Đổng!”
Hắc Phù Đổng nói giọng máy. Tiếng kim loại phát ra ken ké, cơ thể hắn dần biến đổi cao lớn hơn và lực lưỡng hơn, khắp cơ thể màu đen tỏa ra ánh sáng đỏ rực cùng những đường mạch máu lộ hẳn ra ngoài.
“VÃI LUỒN!” Ai đó phấn khích gào lên vì sự biến đổi ngoạn mục, ngay sau đo là những tiếng kinh hô.
Quá trình chuyển đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, Hắc Phù Đổng trở thành Huyết Phù Đổng nhìn Siêu Quần rồi lao đến với tốc độ cực nhanh…
BINH!
Một đấm khủng khiếp tông thẳng vào ngực Siêu Quần khiến lão bặt ngược ra sau, nhưng lão cũng kịp đáp lại bằng một chưởng vào bụng Huyết Phù Đổng.
Binh! Binh! Binh Binh!
Một bảo vật đánh tay đôi ăn miếng trả miếng với một Chúa Tể, đây là điều mà chưa ai từng nghĩ đến dù là trong giấc mộng hoang đường nhất…
“Khá lắm! Nhưng nếu tên đó chỉ có vậy thì ngươi thua chắc!” Vân Phi gật gù nói với Dương, gã vẫn kiên kỵ Dương lẫn Đại Bảo nên chưa ra tay.
Dương gật gù: “Có lý… Thiên Kim!”
“Gì?” Thiên Kim nghe Dương gọi liền hỏi.
“Nàng có tin rằng trên đời có loại bảo vật biết sử dụng bảo vật khác không?” Dương hỏi.
Thiên Kim rất thông minh, vừa nghe liền hiểu ý Dương, nàng nhìn chiếc roi cấp Bán Thần Bảo trong tay rồi nhìn về phía Huyết Phù Đổng…
“Để xem!” Nói ngắn gọn, Thiên Kim ném chiếc roi về phía Huyết Phù Đổng.
Đấm văng Siêu Quần, Huyết Phù Đổng liền nhận lấy chiếc roi sắt rồi đột ngột nhảy lên cao.
Đúng lúc đó, Dương lấy ra một khối đen to lớn ném về nơi Huyết Phù Đổng đúng lúc tên này hạ xuống và ngồi lên.
HUỴNH HUỴNH! HUỴNH!!!!
Một tay cầm roi sắt, một tay nắm tay ga của Truy Ảnh 800 Mã Lực, Huyết Phù Đổng vặn ga hết mức khiến Truy Ảnh bốc đầu lao lên.
Một hình ảnh khiến tất cả người chứng kiến có cùng một liên tưởng…
Phù Đổng Thiên Vương!
Đo chính là niềm cảm hứng để Dương tạo ra Hắc Phù Đổng, một phiên bản máy móc của Thánh Gióng.
Kể từ khi thu thập lại đủ bộ Phù Đổng Thiên Vương giáp, Dương vẫn không thể nào khôi phục linh trí cho bộ giáp. Vậy nên hắn đã nghĩ đến chuyện dùng trí tuệ nhân tạo thay thế, và thay vì khôi phục bộ giáp, hắn muốn đi xa hơn, tái hiện chính Phù Đổng Thiên Vương!
Và tất nhiên bộ giáp dung hợp với Hắc Phù Đổng chính là Phù Đổng Thiên Vương giáp.
Cưỡi Truy Ảnh, cầm roi sắt, Huyết Phù Đổng lao cực nhanh về phía Siêu Quần và quất roi tới tấp vào đầu lão.
Cứ quất được một roi rồi chạy, sau đó quay đầu lại quất thêm một roi để chạy tiếp, cứ thế tiếng Truy Ảnh rú ga inh ỏi, tiếng roi sắt quất lên vùn vụt, Siêu Quần tuy có linh lực phòng ngự không bị thương nghiêm trọng nhưng cũng giận phát điên vì bị một thằng người sắt đánh như đanh chó, lão có sát chiêu nhưng chưa dám dùng vì thằng chủ nhân của Huyết Phù Đổng này, kẻ mà lão muốn báo thù, vẫn đang thảnh thơi đứng tán gái đằng kia.
“Nàng thấy thứ đó quen không, giống của Võ Phi Dương chứ gì, nó tên là Truy Ảnh 800 Mã Lực, mà thật ra đã nâng cấp lên rồi. Muốn không ta tặng nàng một chiếc?”
Nghe Bình Thường khoe khoang, Thiên Kim trợn mắt nhìn hắn, một kẻ đang bị người ta vây giết mà vẫn tỉnh như ruồi.
Lúc này, Diễm My đã tiến đến xem cánh tay Dương và lấy ra một viên thuốc đặt vào môi hắn.
“A! Em cứ tránh đi, ở đây nguy hiểm lắm!” Dương nói.
My lắc đầu cười dịu dàng: “Em không sợ đâu.”
Lúc này, Siêu Quần bị Huyết Phù Đổng quần cho tơi tả, cuối cùng không nhịn được gào lên: “ĐỒNG ĐẠO! GIÚP TA!”
“Được thôi!” Một giọng nói phát ra trong góc xa, cùng lúc đó, Đại Bảo đứng gần Dương nheo mắt nhòn về nơi phát ra giọng nói.
“Sao vậy Đại Bảo?” Thiên Kim hỏi.
Đại Bảo đáp: “Có Bán Thần muốn can thiệp…”