Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi phát hiện biến động trên đỉnh Bạch Mã, Dương và Dạ Vũ cùng nhau tiến lên đỉnh núi để giải cứu âm đ*o hội, trong khi đó…

Đặng Vô Tư và thuộc hạ tiến về một khu lửa trại dưới chân núi, nơi Đặng Vô Tâm và một vài thành viên của Thảo Cầm Viên đang nghỉ ngơi.

Ngay khi về đến, Đặng Vô Tư nhào đến chỗ Đặng Vô Tâm và uất ức khóc: “Anh ơi Leng Keng chết rồi, hu hu…”

Trái với vẻ đau khổ của Vô Tư, Đặng Vô Tâm trong lòng mừng rỡ nghĩ thầm: “Đù! Con chó ghẻ hay sủa càn đó cuối cùng cũng chết rồi à, không uổng công ta trù ếm bấy lâu!”

Nhưng ngoài mặt thì ra vẻ cảm thông, Đặng Vô Tâm vỗ về Vô Tư: “Đừng buồn, anh sẽ truy lùng hung thủ để trả thù cho nó…”

Nói xong, Đặng Vô Tâm tiến đến xem xét xác con chó vừa được bọn thuộc hạ mang về.

Với kinh nghiệm của luyện thú sư thiên tài, Đặng Vô Tâm dễ dàng nhìn ra nguyên nhân: “Hử? Có rất nhiều dấu răng nhỏ… Xem ra là bị rất nhiều dơi hút máu đến chết… Theo ta biết thì rừng Bạch Mã không có loài dơi nào có khả năng hút máu một linh thú cấp Tá như Leng Keng…”

“Nghĩa là có người mang dơi đến? Nhất định là tên cụt tay đó!” Đặng Vô Tư uất hận nói.

“Tên cụt tay?”

Vô Tư gật đầu: “Là một tên khốn cụt tay, bề ngoài trông chỉ khoảng tuổi em nhưng lại đạt cấp Linh Vương, chắc chắn hắn chính là hung thủ!”

Vô Tâm nhíu mày, riêng về linh thú thì gã cực kỳ hiểu biết: “Cụt tay? Theo ta biết thì người có thể thuần hóa dơi hút máu rất ít, làm gì có kẻ nào vừa trẻ vừa cụt tay? Hơn nữa, dấu răng này thuộc về một loại dơi hiếm, người duy nhất chúng ta biết có đàn dơi này là…”

Nói đến đây, Đặng Vô Tâm ngừng lại rồi lo lắng nhìn về đỉnh núi Bạch Mã và nói tiếp: “Kinh Nguyệt giáo, hồng y giáo chủ!”

“Hồng y giáo chủ của Kinh Nguyệt giáo? Không thể nào! Sao gã đó lại đến đây chứ!”

Đặng Vô Tâm đáp: “Xem ra Kinh Nguyệt giáo cũng nhắm đến âm đ*o hội… Gã hồng y giáo chủ đó mạnh không thua gì cha chúng ta đâu, ta phải đến trợ giúp cha!”

Tòa Hải Vọng đài trên đỉnh núi Bạch Mã đã nổ tan hoang, trở thành một hố sâu thông xuống căn cứ của âm đ*o hội, quanh miệng hố là một đám đông người của những thế lực lớn nhỏ đang chuẩn bị xông vào âm đ*o hội.

Xung quanh có những thế lực lớn như Thảo Cầm viên, Kinh Nguyệt giáo, và quân đội Hoàng thành, ngoài ra còn có nhiều thế lực nhỏ lẻ cũng đến nhằm mục đích ăn hôi, vài phóng viên của các báo và cả những thánh hóng, thánh phán đến xem náo nhiệt.

Trong khi những thế lực hàng đầu tiến xuống hố thì ở phía ngoài, nhiều người xôn xao bình luận: “Hồng y giáo chủ của Kinh Nguyệt giáo, Bách Thú Đặng Đô của Thảo Cầm viên, quân đội hoàng gia Hoàng thành… Ài… âm đ*o hội máu chảy thành sông rồi!”

“Bậy! Với khả năng siêu hút máu của hồng y giáo chủ Kinh Nguyệt giáo thì âm đ*o hội làm gì còn máu để mà chảy?”

“Theo các ngươi thì ai sẽ thu hoạch nhiều nhất trong vụ này?”

“Còn ai ngoài Đặng Đô với đội quân bách thú hùng hậu?”

“Hồng y giáo chủ kia cũng chẳng phải vừa!”

“Nhưng quân hoàng gia Hoàng thành cực kỳ tinh nhuệ!”

“Các ngươi xem thường âm đ*o hội rồi, mất hai Chúa Tể nhưng vẫn còn cấp Đế nha…”

“Cược không? Ta đặt 800 nghìn cho Đặng Đô!”

Từ bàn luận chuyển thành tranh cãi, nhưng chợt tiếng nói tắt dần rồi im bặt, tất cả những người còn trên miệng hố như nín thở khi thấy một người áo đen bịt mặt đang lạnh lùng bước qua dòng người và tiến xuống hố…

Một quãng im lặng dài cho đến khi có người run run lên tiếng: “Kẻ vừa rồi là…”

“S… Sát Dạ!”

“Không thể đo được cấp độ linh lực, nhất định là Sát Dạ!”

“Nghe đồn hắn đã đạt đến cấp Đại Đế từ lâu!”

“Sát Dạ của Thiên Địa hội, sát thủ bí ẩn của tổ chức bí ẩn, hắn xuất hiện ở đâu thì ở đó có người rơi đầu, bất chấp cấp độ!”

“Chẳng lẽ đúng như cái tên Sát Dạ, hắn đến đây để lấy đầu hội trưởng âm đ*o hội, Dạ Vũ?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, âm đ*o hội, một trong những thế lực hùng mạnh nhất Việt Nam sắp tàn rồi!”

Sự xuất hiện của Sát Dạ khiến cho những người trên miệng hố chùn bước, ngoài những người đã xuống trước Sát Dạ thì không còn mấy ai dám tiến xuống, trừ hai người áo đen mang khăn che mặt, một nam một nữ, chính là Dương và Dạ Vũ. Và không lâu sau đó, một đôi nam nữ khác, cũng che mặt, người nam để lộ mái tóc bạc trắng, tiến xuống hố.

Dương và Dạ Vũ nhanh chóng đáp xuống bên trong căn cứ của âm đ*o hội, dù đặt trong lòng núi nhưng không gian nơi này rộng lớn đến bất ngờ dù cảnh tượng rất hoang tàn sau khi cửa vào bị phá hủy.

Dương vừa nhìn quanh vừa hỏi thông tin từ Google rồi nói: “Không có người bị thương, tất cả người của âm đ*o hội đang cố thủ ở khu thí nghiệm.”

Dạ Vũ gật đầu, vội vã dẫn đường tiến về khu thí nghiệm ở sâu bên dưới, Dương vội chạy theo mà không hề hay biết rằng bên trong nhẫn không gian của hắn có một vật nhỏ đang dần phát sáng…

Ở khu vực thí nghiệm có một bức tường được yểm kết giới bảo vệ khá mạnh mẽ, tất cả thành viên của âm đ*o hội đang co cụm cố thủ bên trong.

Người của ba thế lực Kinh Nguyệt giáo, Thảo Cầm viên và Hoàng thành không mấy khó khăn tìm đến khu thí nghiệm và đang bao vây phía ngoài bức tường, nhưng cả ba đang đề phòng lẫn nhau nên chưa vội tấn công.

Người dẫn đầu quân Thảo Cầm viên là Đặng Đô, biệt danh Bách Thú với cơ thể to khỏe nhìn sang quân của Kinh Nguyệt giáo bằng ánh mắt như hổ rình mồi và nói: “Chẳng hay hồng y giáo chủ của Kinh Nguyệt giáo đích thân đến đây vì mục đích gì?”

Đứng đầu quân Kinh Nguyệt giáo là Hồng y giáo chủ Thích Đại Tru, người đứng đầu trong 7 vị giáo chủ của Kinh Nguyệt giáo, kẻ này cao gầy và làn da nhợt nhạt xanh xao với đôi mắt đỏ như máu vô cùng quỷ dị. Thích Đại Tru đáp lời Đặng Đô bằng giọng lạnh lẽo: “Khôn hồn thì cút đi!”

Bị Thích Đại Tru xem thường, Đặng Đô trợn mắt gầm gừ: “Mày muốn chết ư?”

Thích Đại Tru không đáp, chỉ vênh mặt lạnh lùng nhìn Đặng Đô.

Lúc này, người dẫn đầu quân hoàng gia Hoàng thành là Nguyễn Phí chợt lên tiếng: “Hai vị! Quân đội Hoàng thành đến đây với mục đích diệt trừ tận gốc âm đ*o hội và tịch thu tài sản bị chúng cướp, không biết có động chạm đến mục đích của hai vị không… Chi bằng chúng ta nói ra mục đích để phân chia rồi cùng hợp sức giải quyết sớm?”

Bản tính phóng khoáng, Đặng Đô chỉ mất vài giây suy nghĩ rồi gật đầu đáp: “Cũng không có gì phải giấu, âm đ*o hội này từng bắt cóc một số linh thú hiếm của chúng ta, nay nhân cơ hội đến đòi nợ cũ và tiện tay tịch thu kho thông tin về linh thú của chúng!”

Thích Đại Tru tuy không thích hợp tác nhưng cũng muốn tránh đ-ng độ không cần thiết nên ậm ừ đáp: “Người của bổn giáo bị chúng bắt cóc nên đến đòi, một cô bé khoảng 18 tuổi tên là… Phong Linh Nhi.”

Nguyễn Phí gật đầu: “Được, vậy không đ-ng chạm lợi ích, chúng ta hợp tác, linh thú và thông tin thuộc về Thảo cầm viên, Phong Linh Nhi thuộc về Kinh Nguyệt giáo, tù binh thuộc về Hoàng thành, tài sản còn lại chia ba, các vị đồng ý hợp tác chứ?”

“Được!” Đặng Đô đáp, Thích Đại Tru cũng gật đầu.

“Nhưng trước tiên phải phá được kết giới này… Lên!”

Theo hiệu lệnh của Nguyễn Phí, người của các phe liền xông lên tấn công nhằm mục đích phá vỡ kết giới phòng vệ của khu thí nghiệm. Ngược lại, người của âm đ*o hội bên trong bức tường đang ra sức duy trì kết giới.

Đại Phú trọng thương trong trận đánh với Vô Địch và đã bị Hoàng thành bắt giữ, hiện tại âm đ*o hội chỉ còn 3 vị lãnh đạo cấp Đế cùng số ít thành viên.

“Chúng tấn công rồi! Không chỉ có quân Hoàng thành mà còn có người của Kinh Nguyệt giáo và Thảo Cầm viên, sức công phá vượt quá dự kiến nên có lẽ chúng ta không thể cầm cự nổi…”

Trưởng phòng nghiên cứu Lam Thư lên tiếng trấn an: “Cố gắng cầm cự! Hội trưởng nhất định sẽ trở về cứu chúng ta!”

Nhưng sự trấn an của nàng là vô ích, hầu hết đều tỏ vẻ bi quan, có người lầm bầm: “Hội trưởng có lẽ cũng đã bị giam ở Hoàng thành rồi…”

Mất tinh thần dẫn đến mất ý chí, sự phòng vệ yếu nhược của âm đ*o hội trước cuộc tấn công của ba Linh Đế hùng mạnh và hàng chục linh vương đã khiến phong ấn nhanh chóng bị phá vỡ, bức tường sụp đổ tan tành…

“Thế là hết…”

Tuyệt vọng, người của âm đ*o hội thẫn thờ nhìn đội quân hùng mạnh đang xông đến…

“GIẾT!!!!”

ẦM!

Sau hiệu lệnh, ba đội quân đang xông vào chuẩn bị cho một cuộc tàn sát thì chợt giật mình khựng lại vì một tiếng nổ khủng bố ngay vị trí bức tường vừa sụp đổ.

“Gì vậy?” Đặng Đô kinh ngạc nói, tuy linh lực từ vụ nổ không mạnh nhưng lại khiến lão giật mình vì vụ nổ xảy ra nhanh đến mức lão không kịp nhìn rõ nguyên do, cả Thích Đại Tru và Nguyễn Phí cũng có cảm giác tương tự.

Rồi làn khói bụi từ vụ nổ tản ra, sau màn khói, người ta thấy bóng dáng một người đang bế trên tay một cô gái, chính là Dương đang bế Dạ Vũ để thực hiện Dạ Hành đến nơi và dùng cuồng dưới chân để gây ra vụ nổ làm quân địch chùn chân.

Nhìn thì ngầu nhưng khi phát hiện thực lực của hai kẻ mới xuất hiện thua xa mình, Thích Đại Tru liền lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Dám cản đường bổn giáo?”

Vẫn còn khuất mặt trong bụi khói, Dương cười đáp: “Ta? Ta đến để kết thúc cuộc chiến này! Dạ Vũ, ra tay đi!”

Nói giọng anh hùng nhưng dứt câu thì Dương liền thả Dạ Vũ xuống và chạy lẹ về phía âm đ*o hội để nấp khiến người của các phe đều ngỡ ngàng…

Trước hành động vô sĩ của Dương, Dạ Vũ lắc đầu vừa cười vừa lườm hắn rồi nhìn về phía quân địch.

Do màn tỏ ra nguy hiểm của Dương nên nhiều người không chú ý cái tên mà hắn gọi, nhưng cũng có người nghe được, gồm Nguyễn Phí: “Dạ Vũ? Ngươi là Dạ Vũ, hội trưởng âm đ*o hội?”

Lúc này thì người của âm đ*o hội mới hoàn hồn, nhìn bóng dáng thon thả trong làn bụi, cảm giác thân thuộc khiến Lam Thư mừng rỡ khóc òa: “Hội trưởng! Đúng là hội trưởng!”

“Hội trưởng về rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

Sau khoảnh khắc tuyệt vọng lại sáng bừng hy vọng, người của âm đ*o hội mừng rỡ reo hò bất chấp sự thật là quân địch hùng hậu vẫn đang bao vây trước mặt, vì họ tin vào sức mạnh tuyệt đối của hội trưởng xinh đẹp như một nữ thần, tất nhiên, người của âm đ*o hội vẫn không biết Dạ Vũ thực sự là một Nữ Thần…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK