Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Slaydark

Thảm họa Xà Thần khiến cả Siêu gia chìm trong tang thương suốt một thời gian dài. Trong khi đó, Dương và Hoài Bão trong thân phận Siêu Ngụ Kiên và
Siêu Thụ Đức thì miệt mài rèn luyện và chuẩn bị cho hành trình tiếp
theo.

Cấm địa dưới đền thờ tổ giờ đây đã trở thành sàn đấu kiếm
của Dương và Bão. Ngoài chiến đấu, cả hai còn hợp tác chế tạo bảo vật để tăng cường khả năng ngụy trang, hoặc hợp tác luyện đan để tăng cường
lực chiến tạm thời.

Rồi ngày hẹn đến, Dương từ biệt Tịnh Nghiên,
Tích Thi để cùng Hoài Bão và Siêu Bữu Trí tiến về Thiên Cơ với sự dẫn
dắt của Siêu Quần.

Đi cùng Siêu Quần, Dương tự hỏi nếu Siêu Quần biết Siêu Ngụ Kiên là Dương thì gã có lập tức ra tay hay không?

Thực tế Siêu Quần vẫn sẽ ra tay, tuy nhiên thù hận trong lòng lão đối với
Dương đã giảm đi nhiều. Theo lời Siêu Tuế Trị kể lại thì Dương là kẻ thả Xà Thần ra rồi bắt đi, người đầu óc đơn giản có thể sẽ đổ hết tội lội
cho Dương, nhưng những người có cái nhìn sâu sắc hơn sẽ hiểu, nếu Dương
không thả ra thì đến một lúc nào đó Xà Thần vẫn sẽ xuất hiện, và nếu
không có một người có thể ngăn chặn Xà Thần như Dương thì Siêu gia sẽ
tàn, cho nên, sâu trong lòng, Siêu Quần vẫn có chút lòng biết ơn đối với Dương. Lão vẫn muốn báo thù cho Siêu Phàm, nhưng không còn theo cách
tàn nhẫn tận cùng như lòng lão muốn trước đây.

Theo Siêu Quần,
Dương lần nữa lên chuyến tàu đi Thế Giới Ngầm, nhưng lần này hắn không
xuống trạm Thế Giới Ngầm mà đi đến một địa điểm khác.

Nơi đó giống như một hang động khổng lồ bên cạnh dòng sông ngầm, cửa hang dựng một
cánh cổng hoành tráng tựa như cổng thiên môn với bảng vàng ghi hai chữ
Thiên Cơ.

Từ cửa hang tỏa ra những làn khói mờ mờ ảo ảo với ánh
sáng thánh khiết, tạo cho người ta cảm giác tựa như bước vào cõi thiên
đường mộng ảo.

Trước cổng, một nhóm người mặc trang phục kiểu đạo sĩ đang đứng tiếp đón những nhân tài mới được tuyển chọn.

Nhìn những thanh niên trông như pháp sư Trung Hoa này, Dương cảm thấy không
ưa nổi, tên nào cũng tạo dáng trang nghiêm và trên môi luôn tồn một nụ
cười không hề giả trân, có vẻ nét cười của Trịnh Thiên Minh đã trở thành kiểu mẫu cho giới trẻ Thiên Cơ.

Đoàn tàu cập bến, các toa tàu mở cửa, những thanh niên nam nữ là nhân tài được tuyển chọn từ các gia tộc lũ lượt rời tàu.

Dương cũng bước xuống tàu, hòa vào đám đông, đôi mắt sáng rực đảo quanh như ra đa dò tìm gái đẹp.

Những nhân tài tuyển chọn từ các gia tộc được tập trung trước cổng vào, ngoài ba người của Siêu gia còn có khoảng ba mươi người đến từ các gia tộc
lớn nhỏ, tất cả đều là nhân tài xuất chúng có độ tuổi dưới ba mươi.

Dương chen chúc xí được vị trí đứng sau một mỹ nữ mông to, vì mãi mê ngắm
mông và mơ mộng nên hắn không chú tâm đến bài diễn văn dài dòng để chào
mừng các nhân tài mới tuyển, mãi cho đến khi bài diễn văn kết thúc và
một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.

Sau khi tràng vỗ tay lắng
đi, người phát ngôn trịnh trọng hướng về cánh cổng và nói: “Bước qua
Thiên Cơ Môn này, các vị sẽ chính thức trở thành thành viên của Thiên
Cơ. Tuy nhiên, vì để có cái nhìn bao quát về thực lực và tiềm năng của
mỗi cá nhân, các vị cần tự mình bước qua cổng và đi hết con đường tiến
vào bên trong Thiên Cơ, con đường này có tên là Âm Dương Lộ.”

Nghe đến đây, thần sắc những người có mặt đều thay đổi, có người thì hồi
hộp, có người thì háo hức. Những nhân tài trúng tuyển đều được cho biết
về Âm Dương Lộ, con đường này là một thử thách nhưng cũng là một kì ngộ, bởi khi tiến vào trong con đường này sẽ có cơ hội thu hoạch những huy
hiệu âm dương, là một loại tiền tệ đặc biệt có thể đổi được những thứ
cực kì giá trị dành cho người mới ở Thiên Cơ.

Dương và Hoài Bão
cũng đã được Siêu Tuế Trị cho biết về Âm Dương Lộ, con đường này ai muốn gia nhập Thiên Cơ đều phải trải qua nên không có gì bất ngờ.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mời các vị vào cổng. Và hẹn gặp lại…”
Người phát ngôn nói câu kết và những nhân tài tuyển chọn lần lượt bước
vào cổng theo sự hướng dẫn.

Dương cũng bước vào, khi hắn qua cổng, khung cảnh thần tiên đột nhiên đột ngột biến mất và bị thay bởi một màn sương khói âm u ảm đạm, tạo cho người ta cảm giác ghê rợn chạy dọc sống lưng.

Ầm… Ầm…

Mặt đất thỉnh thoảng lại rung động tựa
như có thứ gì nó vô cùng nặng nề đang nện xuống. Xa xa, trong làn khói
mờ ảo hiện ra những bóng dáng khổng lồ và quái dị, những bóng dáng này
đang chầm chậm di chuyển một cách vô định.

Bên trong Âm Dương Lộ
không tồn tại sinh vật bình thường hay linh thú mà chỉ có một loại sinh
vật quái dị gọi là âm dương quái, có lời đồn cho rằng âm dương quái là
những sinh vật được đưa ra từ thất đại tuyệt địa xếp hạng bảy, Nghịch
Thiên Cảnh.

Không biết lời đồn chính xác hay không, nhưng những ai từng đi qua Âm Dương Lộ đều công nhận âm dương quái không hề giống với
bất cứ sinh vật nào họ từng thấy trên đời.

Hơn nữa, mỗi âm dương
quái đều không giống nhau kể cả về hình dáng hay sức mạnh. Âm dương quái càng mạnh thì kích thước càng khổng lồ, những bóng dáng mờ ảo và những
trận động đất kia rất có khả năng đến từ những con âm dương quái mạnh
ngang Chúa Tể.

Tất nhiên ở tầm Chúa Tể thì những nhân tài trẻ tuổi không thể nào chống nổi, cho nên điều họ cần làm là tránh xa những bóng dáng khổng lồ kia để an toàn đi hết quãng đường. Còn những ai muốn thu
thập huy hiệu âm dương thì trên đường đi có thể săn giết những âm dương
quái cấp từ Linh Tướng đến Linh Đế, người của Thiên Cơ đã cài cắm những
huy hiệu âm dương vào cơ thể những quái vật cấp này, vừa để làm phần
thưởng, vừa để đánh giá năng lực của người mới.

Dương nhìn xung
quanh và nhận ra chỉ có mình hắn, xem ra Âm Dương Lộ này là một linh
cảnh và những người tiến vào sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên.

Trong cái nơi như cõi âm ti này mà đi một mình thì sợ vãi nồi, cho nên Dương liền thả Thâu Thiên ra ngoài để đi cùng cho đỡ sợ.

“Grừ… Mi chui vô ổ nào mà thối thế?” Vừa được thả ra, Thâu Thiên khịt mũi gầm gừ hỏi.

Rồi Thâu Thiên nhìn thấy bóng dáng một sinh vật khổng lồ, nó trợn mắt hỏi: “Con gì mà to vậy?”

Dương đáp: “Người ta gọi nó là âm dương quái.”

“Âm dương quái? Gâu! Bắt cho trẫm một con làm thú cưỡi đi! À mà thôi, bắt
hẳn một cặp đem về gây giống!” Thâu Thiên nhìn bóng dáng sinh vật khổng
lồ và ao ước nói.

Dương trợn mắt đáp: “Chúng nó có sinh sản được đâu? Hơn nữa mỗi con mỗi khác nhau hoàn toàn, lấy đâu ra cho mày một cặp?”

Nghe thế, Thâu Thiên gật gù: “Thế à, nghe có vẻ khá giống trẫm và ngươi nhỉ?”

“Giống chỗ nào?” Dương ngạc nhiên hỏi.

Thâu Thiên đáp: “Chỉ hơi giống thôi, chúng làm sao có thể so với sinh vật độc nhất vô nhị như trẫm và ngươi được!”

Nghe có vẻ như được khen, nhưng Dương tự hỏi bản thân giống con chó lợn này chỗ nào.

Thâu Thiên đang vênh mặt tự đắc, đột nhiên nó khụt khịt mũi rồi nói với Dương: “Có mùi lạ!”

“Lạ thế nào?” Dương hỏi.

Thâu Thiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Khác với những mùi còn lại.”

“Chẳng lẽ là một sinh vật đặc biệt?” Dương ngạc nhiên đoán, không ngờ trong
một nơi toàn dị vật này lại tồn tại sinh vật còn dị hơn.

Lúc này, một bóng trắng tựa như hình người lướt dần về phía Dương.

“Chính là mùi của nó!” Thâu Thiên nói.

Dương thì lo lắng nhìn sinh vật lạ, vì màn sương khiến khả năng cảm ứng của
linh hồn bị suy giảm nên sinh vật này tiến đến gần mà hắn không hề cảm
nhận được, khi đến khá gần hắn mới phát hiện một cảm giác khá quen thuộc tỏa ra từ sinh vật kia.

Đó là một sinh vật hình người nhưng lớp
da trắng bệch và tứ chi dị dạng, ngực chảy xệ, sau lưng có hai khớp
xương nhọn nhô dài ra, gương mặt cũng móp méo, không có miệng mũi còn
đôi mắt thì mờ đục, nhưng Dương có thể cảm nhận được từ linh hồn sinh
vật này tỏa ra một loại linh lực mà Dương rất quen thuộc, linh lực tự
nhiên.

Linh lực tự nhiên hay gọi cách khác là linh lực thiên địa,
là loại linh lực sinh ra trong tự nhiên, khác với loại linh lực do linh
hồn tạo ra và còn gọi là linh lực nhân tạo. Trừ người luyện Thôn Thiên
Địa đến mức nhất định có thể chuyển hóa linh lực nhân tạo thành linh lực tự nhiên ra thì gần như không có cách nào để người luyện hồn có thể tự
tạo ra linh lực tự nhiên, trừ một chủng tộc duy nhất, Tiên tộc thuần
chủng, vì Tiên tộc vốn sinh ra từ tự nhiên và gắn kết chặt chẽ với tự
nhiên.

Nhưng tại sao sinh vật dị dạng trước mắt Dương lại có thể sinh ra linh lực tự nhiên? Chẳng lẽ nó là Tiên tộc?

Phải, nhưng không phải, tất cả những sinh vật bên trong Âm Dương Lộ đều không giống bất cứ chủng tộc nào, nhưng thực chất tất cả đều từng là thành
viên của những chủng tộc hình người ngày nay, phần lớn là Nhân tộc.

Người khác không biết nhưng Dương thì biết rõ, chuyện những sinh vật dị dạng
và vô hồn này không đến từ thất đại tuyệt địa chỉ là lời đồn để che đậy
hành vi của Thiên Cơ, tất cả đều là sản phẩm từ thuật luyện thi của
Thiên Cơ, nhằm mục đích tạo ra những dạng cương thi mạnh mẽ hơn từ cơ
thể người.

Sinh vật trước mắt Dương cũng là một sản phẩm như vậy, khác biệt chính là sinh vật kia vốn là thi thể của một Tiên thuần chủng.

Lúc này Bảo Ngọc rời khỏi nhẫn và xuất hiện trên vai Dương, nàng đưa đôi
mắt sáng long lanh nhìn về phía sinh vật kia với vẻ mặt khó hiểu.

Có thể thấy, sinh vật kia tìm đến Dương rất có thể là vì Dương mang huyết thống Tiên tộc hoặc vì Dương có tiếp xúc với Bảo Ngọc.

Nhìn sinh vật quái dị kia một hồi, Bảo Ngọc khều Dương và nài nỉ: “Pa pa! Bảo Ngọc muốn cứu nó!”

“Cứu? Nó chết rồi, bị biến thành cương thi thì cứu kiểu gì?” Dương ngơ ngác
hỏi, nếu linh hồn còn sống thì may ra, đằng này chỉ còn xác thịt vô hồn, vô phương cứu chữa.

“Bảo Ngọc muốn trả nó về với tự nhiên. Pa pa làm được mà!”

“Trả nó về với tự nhiên?” Nghe thế, trong đầu Dương nảy ra một ý nghĩ, linh
lực của sinh vật này là linh lực tự nhiên, nếu hắn có thể dùng Thôn
Thiên Địa hấp thu thì chẳng phải no nê rồi sao?

Nghĩ thế, Dương gật đầu đồng ý với Bảo Ngọc rồi từ từ tiến về phía sinh vật quái dị…

Khi Dương lại gần, ánh mắt sinh vật kia đột nhiên lóe lên rồi cả một khu
vực xung quanh nó hóa thành băng giá, ngay cả Dương cũng suýt bị đóng
băng, cũng may là rút lui kịp thời.

Đây là một Tiên thi hệ băng, tuy Dương có Ảo Liên Huyền Hậu, nhưng Tiên thi kia lại có sức mạnh ở tầm Chúa Tể.

“Xem ra không làm nó suy yếu là không thể nuốt nổi!” Nhìn sinh vật quái dị
đang tỏa ra khí thế làm băng giá cả một khu vực, Dương nhíu mày lầm bầm: “Phải có làm thì mới có ăn…”

Nói xong, Dương bộc phát toàn bộ sức mạnh của bản thân và lao vào chiến đấu với con quái vật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK