"Cửu Gia, giờ tôi muốn cầm máu cho anh thì cần phải châm cứu, anh có thể cởi quần áo ra trước được không?" Khi nói những lời này, mặt An Đào Đào đỏ lên, cứ thấy mập mờ thế nào ấy.
Lục Sóc nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt anh sâu thăm thẳm: "Tôi bị thương là đo cô đâm đấy."
Ý của anh là, anh bị thương nên không thể cởi quần áo được, ai đâm thì người đó đi mà làm.
An Đào Đào cam chịu thở dài, trong tay Lục Sóc nắm quyển sinh sát, cô vừa mới thoát chết, phải là một em bé biết nghe lời, cô đưa tay ra giúp Lục Sóc cởi từng nút áo một.
Khi tất cả nút áo được cởi ra, vóc đáng đẹp đẽ của Lục Sóc lộ ra trước mắt An Đào Đào, tuy rằng. hơi trắng quá nhưng vẫn rất cường tráng khỏe mạnh, cái gì cần có thì đều có đủ, rất hoàn hảo.
An Đào Đào không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái, mặt lại đỏ lên.
Lục Sóc chăm chú nhìn cô, yết hầu không khỏi nhúc nhích.
"Cửu Gia, anh nằm xuống trước được không? 'Tôi bắt đầu châm đây." An Đào Đào giúp Lục Sóct trị liệu đơn giản vết thương trước, sau đó bảo anh. mau chóng nằm xuống, tránh để mất máu quá nhiều.
Lục Sóc không cảm thấy đau mấy, lúc trước anh còn thương nặng hơn nữa kìa, không phải bây giờ vẫn khỏi đó sao?
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cúi xuống, nằm. lên giường.
An Đào Đào nâng cây kim châm cứu lên, nhanh nhẹn đứt khoát châm vào người Lục Sóc, kỹ thuật của cô rất thành thạo và nhanh chóng, thậm chí còn điêu luyện hơn cả mấy thầy thuốc đông y già đó.
Lục Sóc nằm úp sấp, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu không thấy đáy, giống như vực sâu hun hút, khiến người ta khó có thể nhìn rõ biểu cảm vào giờ phút này của anh.
Sau mấy châm, cuối cùng máu của Lục Sóc cũng ngừng chảy, An Đào Đào không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
An Đào Đào lấy dung dịch sát khuẩn khử trùng vết thương cho Lục Sóc: ''Cửu Gia, tôi đi sát khuẩn cho anh đây, có thể sẽ hơi đau một chút."
Lục Sóc ậm từ, vẻ mặt vẫn thờ ơ không sao. cả.
Tay An Đào Đào run rẩy bôi dung dịch sát khuẩn lên người Lục Sóc, hầu hết mọi người sẽ run lên vì đau sau khi bôi dung địch sát khuẩn, nhưng Lục Sóc thì không hề hấn gì, như thể dung địch sát khuẩn không hể bôi lên người anh vậy.
Cô ngạc nhiên nhìn Lục Sóc, cảm thấy anh là một người đàn ông đích thực, khác hẳn những, người khác.
Nếu tính cách của anh tốt hơn và không điên khùng như vậy thì tốt rồi, cô sẽ không sợ hãi và chán ghét anh đến vậy.
An Đào Đào thở đài một hơi, lại rắc thuốc bột 'Vân Nam lên người Lục Sóc, sau khi mọi chuyện xong xuôi, cô lấy băng gạc ra, băng bó vết thương. cho Lục Sóc.
"Cửu Gia, vết thương đã được xử lý tốt , tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc, anh uống thuốc này sẽ giúp vết thương lành nhanh hơn." Lúc này, An Đào Đào thực sự coi Lục Sóc như một bệnh nhân bình thường, còn muốn kê đơn thuốc cho anh nữa.
Lúc này, Lục Sóc đã ngồi dậy, ánh mắt quét. quaAn Đào Đào.
An Đào Đào hơi rén, cô bĩu môi nhỏ giọng nói: “Nếu Cửu Gia lo lắng thì có thể đi bệnh viện bảo. bác sĩ kê cho anh một ít thuốc tiêu viêm."
'"Tôi không muốn đi bệnh viện, cô kê đi." Ánh mắt thâm thúy của Lục Sóc lại lần nữa rơi vào An Đào Đào, anh mở miệng, trong giọng nói có chút bá đạo và cố chấp.
An Đào Đào gật đầu, phát hiện trên người mình không có giấy bút, đành phải chạy về phòng lấy.
Lục Sóc cau mày: "Cô đi đâu đấy, ngồi xuống."
An Đào Đào đừng chân lại, có chút khó hiểu nhìn Lục Sóc, hỏi: "Cửu Gia, tôi không có giấy bút, giờ tôi phải về phòng lấy, đợi tôi một chút."
Lục Sóc ho nhẹ một tiếng, giọng điệu và ánh. mắt đều có vẻ lạnh lùng, phẳng phất như đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô: "Trên bàn có giấy bút đấy, tự lấy mà dùng."
An Đào Đào quay đầu lại, phát hiện trên bàn đối điện quả nhiên có giấy bút, bút là bút máy, là loại bút rất cao cấp, còn giấy thì chỉ là giấy trắng, bình thường.
Cô cầm bút viết một đơn thuốc lên tờ giấy trắng, đó là đơn thuốc chống viêm và thuốc giúp vết thương nhanh khép miệng, viết xong, An Đào Đào đưa cho Lục Sóc xem.
Lục Sóc lại xem không hiểu, vậy nên anh bảo Hoàng Sâm ra hiệu thuốc mua.
Khi Hoàng Sâm vào lấy đơn thuốc, anh ta kinh ngạc nhìn An Đào Đào, ánh mắt anh ta như đang hỏi, tại sao cô vẫn chưa chết? Sao cô vẫn còn sống,
khỏe mạnh vậy? Mặt trời đang mọc từ đằng tây hả?
An Đào Đào phớt lờ ánh mắt của Hoàng Sâm, khoanh tay ngồi bên cạnh Lục Sóc: "Cửu Gia, vết. thương của anh còn đau không?"
Lục Sóc không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình thường, anh đang dùng biểu cảm để nói với An Đào Đào rằng anh không cảm thấy đau đớn chút nào.
Gương mặt của Hoàng Sâm sau khi đi mua thuốc quay về tiu nghỉu.
An Đào Đào nhận lấy túi thuốc, cười tươi như hoa: "Cửu Gia, tôi đi sắc thuốc cho anh nhé."
Nhìn thấy Lục Sóc gật đầu, An Đào Đào cầm túi thuốc trong tay chạy ra ngoài.
Hoàng Sâm nhìn An Đào Đào, lại quay qua nhìn Lục Sóc, không nhịn được lắm miệng: "Cửu Gia, anh với cô ấy… cô ấy đâm anh một dao, anh vẫn muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình à?"
Trong mắt anh ta, nếu người đó đã có thể đâm Cửu Gia một dao, thì tương lai chắc chắn người đó sẽ còn làm những điều kinh khủng hơn thế nữa. Giữ một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh là để lại một quả bom hẹn giờ, tốt nhất là nên giải quyết trước.
Lục Sóc quay đầu lạnh lùng liếc anh ta một. cái, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên, mang theo cảm giác áp lực cừ kỳ mạnh mẽ: "Tôi muốn làm gì không đến lượt cậu xem vào."
Hoàng Sâm run lên, không đám nói lung tung nữa: "Cửu Gia, thuộc hạ biết sai rồi."
Lục Sóc lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí trong phòng dường như đông. cứng thành băng trong giây lát, Hoàng Sâm đứng sang một bên, sợ hãi đến không đám hít thở.
Lục Sóc khoác áo sơ mi lên người, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Cậu ra ngoài được rồi đấy,"
Hoàng Sâm vội vã chạy ra khỏi phòng như trút được gánh nặng.
Cảm giác gây áp lực của Cửu Gia quá mạnh, Hoàng Sâm thực sự không thể hiểu nổi tại sao một cô gái nhỏ lại đám đâm anh một dao, mà sau đó Cửu Gia lại không hề trách tội nữa, nếu là người khác thì đã chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện tamlinh247. Vào google gõ: Truyentamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.mtuzsxgi2::before{content:attr(pzamihgyvt);}