An Đào Đào kháng cự trong lòng, mím môi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.
Lúc cô do dự có nên điểm vào ma huyệt(*) của anh hay không thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
(*)Ma huyệt là những huyệt khi bị điểm trúng, thì đau đớn, tê bại, hoặc bất tỉnh nhưng không chết.
Sắc mặt Lục Sóc đen xì, bắt máy.
An Đào Đào không nghe rõ đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Lục Sóc nghe điện thoại xong thì sắc mặt càng đen hơn, khiến người khác càng khiếp sợ.
Anh không nói câu nào, mà cúp máy thì đứng. dậy.
"Ngoan ngoãn chờ tôi quay lại." Anh ném lại một câu rồi xoay người rời di.
Sau đó, An Đào Đào nghe thấy tiếng khởi động. của xe ô tô.
Lục Sóc ra ngoài sao?
Đến khi không còn nghe thấy tiếng xe nữa, An Đào Đào như được sống lại, bỗng nhảy xuống giường kéo rèm cửa ra, rồi nhanh chóng khóa cửa phòng lại, ngẫm nghĩ một hồi lại lấy kim châm cứu ra nhét dưới gối.
Nếu lát nữa Lục Sóc quay về còn làm bậy nữa, cô sẽ lấy kim đâm chết anh.
Lúc Lục Sóc rời đi còn dẫn theo cả đám đàn em, chỉ để lại hai tên ở ngoài canh cửa.
Cả tòa biệt thự bỗng chìm trong yên ắng như. ngôi nhà ma.
An Đào Đào luôn thích náo nhiệt, thấy căn nhà yên ắng như vậy thì không quen lắm.
Nhưng rất nhanh, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phát sáng, rực rỡ như minh châu.
Lục Sóc không ở đây, má Trần cũng thế, càng không có người giúp việc nào canh giữ, đây chính là cơ hội hiếm có.
An Đào Đào vội vã cầm túi vải lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Hành lang bên ngoài im ắng, trong phòng khách cũng không có người. An Đào Đào cong môi, càng có dũng khí hơn, cô tránh khỏi camera, đi về phía sân sau của biệt thự.
Đúng vậy, vừa rồi cô đã chợt nhớ đến con rắn hổ mang chúa trong hang rắn ở sân sau.
Hoa văn và màu sắc của con rắn đó đều cực kì thuần chủng, nếu ông còn sống chắc chắn sẽ rất thích.
Hơn nữa con rắn đó mà dùng để làm thuốc thì cực kỳ có giá trị, đù không làm thuốc cũng có thể bán với giá cao, nên cô muốn bắt nó.
Ai bảo Lục Sóc cứ lấy hang rắn ra dọa cô.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cô bắt được rắn hổ mang chúa thì cái hang rắn đó cũng chẳng còn đáng sợ nữa đúng không?
Đêm đến, gió đêm thổi nhè nhẹ, cây cối cạnh hố lớn trong sân sau vang lên tiếng xào xạc, như tiếng gào khóc thảm thiết, tràn đầy tội ác.
An Đào Đào nuốt ngụm nước bọt, tim đập như trống bỏi, hơi sợ sệt, nhưng hưng phấn nhiều hơn.
Đúng là cô sợ rắn độc trong hố lớn kia, nhưng trong túi vải của cô có hùng hoàng(*) được bào chế theo công thức bí mật của ông. Nếu rắc thứ này thì rắn độc đến đâu cũng chẳng chịu nổi.
(*)Loại khoáng chất có độc, được dùng làm thuốc
"'Xì xì.."
Càng đến gần cái hố, An Đào Đào càng có thể nghe rõ tiếng rắn thè lưỡi, lượn lờ bên tai khiến. người ta sợ hãi.
Cô nhìn vào cái hố to, phát hiện những con rắn độc đó cũng đang nhìn mình chòng chọc, ánh mắt lạnh lẽo khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
An Đào Đào không do dự nữa, dứt khoát lấy hùng hoàng ra rắc vào.
Sau khi rắn độc dính phải hùng hoàng thì vội vàng lẩn trốn, có mấy con còn hôn mê, trông rất đáng thương.
An Đào Đào nhanh nhẹn lấy sợi dây thừng ra, buộc một đầu vào thân cây thô ráp, đầu còn lại thì buộc vào người mình. Làm xong tất cả, cô men theo sợi đây thừng leo xuống hố.
Động tác rất thuần thục, nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với đáng vẻ yếu đuối trước đây.
Nhưng cô lại không hề hay biết, camera giám sắt ở phía xa xa đã ghi lại toàn bộ hành động của cô…
Trong phòng giám sát an ninh.
"Mẹ nó!" Hoàng Sâm khiếp sợ nhìn hình ảnh trên camera giám sát, mắt trợn tròn hãi hùng không đám tin vào mắt mình.
"Gào cái gì thế hả? Muốn chết à?" Anh Đàm. đang say giấc bị tiếng gào của anh ta làm cho tỉnh giấc nên vô cùng cáu kỉnh.
Hoàng Sâm chỉ vào camera giám sát, sốc đến mức nói lắp ba lắp bắp.
"Anh Đàm, bây giờ tôi mới biết, người phụ nữ này chẳng phải là hạng ngây thơ ngoan ngoãn không ngờ cô ta lại đám đi xuống hang rắn…"