"Người phụ nữ nào, cậu lại đang nghĩ tới người phụ nữ nào nữa?" Anh Đàm nhíu mày, đêm hôm khuya khoắt lại nghĩ tới gái, lưu manh không để đâu cho hết.
"Không phải, tôi không có! Không đúng, tôi đang nói tới cô An, cô ấy tới hang rắn rồi." Hoàng. Sâm liếm khóe môi, chỉ vào màn hình giám sát, đến giờ trong lòng anh ta vẫn còn thấy khiếp sợ.
Anh Đàm lại nhíu mày: "Cô ấy tới hang rắn làm gì, cho rắn ăn ư?"
Anh ta không cho là đúng đi qua, đợi đến khi nhìn thấy hình ảnh trong camera giám sát thì anh ta cũng sốc toàn tập, rơi vào trong mộng…
Bên trong camera giám sát, cô nhóc nhu nhược kia đang bốc từng nhúm hùng hoàng rắc vào trong hố lớn, sau đó rắn độc sợ hãi không thôi, liên tục lùi lại, còn cô thì đũng cảm tiến tới, lần theo dây thừng leo xuống dưới hố.
Vậy còn chưa hết!
Quá đáng hơn là cô lại còn cẩm con rắn hổ mang chúa trong hố rắn lên, nhét vào trong túi vải, sau đó đeo túi lên, nắm dây thừng leo ra khỏi hốlớn.
Động tác nhanh nhẹn thành thạo quyết đoán, khác hẳn người mảnh mai đáng thương được đưa tới mấy ngày trước.
'“Tôi còn không dám tới , cô ấy chẳng những dám mà còn bắt được rắn hổ mang chúa của Cửu gia nữa." Hoàng Sâm thấy mà sợ hãi, không nhịn được bắt đầu than thở.
Anh Đàm nhìn chằm chằm vào camera an. ninh, vẻ mặt vẫn hơi khiếp sợ: "Tôi cũng không. đám…"
Đám rắn độc đó rất hung dữ, chỉ cần bị cắn một cái là sẽ trúng độc nặng, cứu chữa muộn vài giây là hết cách xoay chuyển.
Đàn ông đàn ang còn không đám tùy tiện tiến vào hố rắn, vậy mà một cô nhóc như cô lại dũng cảm gan đạ như vậy, đúng là đã khiến bọn họ mở. mang tầm mắt.
"Tôi còn tưởng rằng cô ấy là bé thỏ trắng cơ." Hoàng Sâm lầm bẩm, hình ảnh trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của anh ta về An Đào Đào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh Đàm cũng hoàn hồn lại.
"Không phải bé thỏ trắng… Nếu là bé thỏ trắng thì khi nhìn thấy Cửu gia giết người đã xụi lơ từ lâu rồi. Nhưng cô ấy chẳng những đối mặt mà còn đám nói chuyện với Cửu gia nữa."
''Còn đám so sánh Cửu gia với chó." Hoàng Sâm công nhận gật đầu, ánh mắt lơ đăng lộ ra vẻ sùng bái: "Lợi hại, cô An của tôi thật lợi hại!"
Hình ảnh trong camera an ninh vẫn đang tiếp tục, chỉ thấy An Đào Đào cẩn thận từng li từng tí đi tới một góc trong biệt thự, nhìn thì có vẻ đó là một chỗ tuyệt đối an toàn và kín đáo, người bình thường khó có thể phát hiện.
Nhưng An Đào Đào không biết trong ngôi biệt thự này nơi nào cũng ẩn giấu camera hết, nên tất cả hành động của cô đều không qua mắt được ai cả.
Trong camera an ninh, An Đào Đào nắm lấy chỗ bảy tấc của rắn chúa, kéo ra ngoài như chó chết, sau đó cô lấy một con dao nhỏ trong túi vải ra.
Ánh đao bén nhọn chợt le lên trong màn hình giám sát, Hoàng Sâm thấy vậy thì không. khỏi há hốc mồm.
''Cô ấy còn mang theo đao trong người nữa… Không đúng, cô ấy định làm gì rắn chúa?"'
Anh ta vừa nói xong đã thấy An Đào Đào trong màn hình giơ tay chém xuống.
Rắn chúa thường ngày vô cùng oai phong bị chém thành mấy khúc ngay, có lẽ là vì đau đớn nên còn uốn éo ngọ nguậy cực kỳ đáng thương.
Sau đó cô lưu loát móc mật rắn ra, mỗi hành động đều như nước chảy mây trôi, không hề khựng lại chút nào.
Hoàng Sâm nhìn tới đây thì thu lại vẻ mặt cợt. nhả thường ngày, trong mắt mang theo vẻ đò xét: "Anh Đàm, một quý cô tay trói gà không chặt sao lại biết giết rắn, còn thành thạo như vậy nữa?"
Anh Đàm cũng nheo mắt lại: "Đúng là hơi kỳ lạ."
''Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Hoàng Sâm nhíu mày.
Rắn chúa bị giết, bọn họ rất tức giận cũng rất muốn dạy dỗ cô gái kia, nhưng lại cảm thấy cô giỏi quá.
Anh Đàm thu hồi tầm mắt:"Đợi Cửu gia về rồi nói tiếp."
Dù sao cô cũng là người phụ nữ của Cửu gia, muốn chém giết muốn róc thịt cũng phải xem. tâm trạng của Cửu gia thế nào đã, còn bọn họ không có quyền quyết định.