Mười phút sau, bác sĩ của trường vội vàng đến. nơi.
Hôm nay có rất nhiều sinh viên bị bệnh vặt với nhức đầu, ông ta phải khám hết người này đến người khác nên đến trễ.
“Cậu hai Kỷ sao rồi?” Bác sĩ của trường là một người đàn ông trung niên, đáng vẻ cực kỳ hoảng loạn.
Nhà họ Kỷ cũng nổi tiếng không thua kém gì nhà họ Lục.
Hơn nữa cậu hai Kỷ rất được cưng chiều, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì thì coi như ông ta xong đời.
Kỷ Thần đã tỉnh lại, có lẽ vẫn còn hơi mơ. màng: “Tôi vẫn khỏe, vừa rồi tôi bị sao vậy?”
“Kỷ Thần, khi nãy anh bị cảm nắng.” Triệu 'Tiểu Uyển giải thích, sau đó sai bác sĩ của trường: “Ông mau đưa Kỷ Thần lên phòng y tế, sẵn tiện kiểm tra toàn thân cho anh ấy luôn.”
Trong phòng y tế.
Kỷ Thần đang nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Bác sĩ nhìn tờ báo cáo kiểm tra, như trút được gánh nặng nói: “Cậu hai Kỷ, sức khỏe của cậu không có vấn để gì cả.”
Kỷ Thần khẽ gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào.
Triệu Tiểu Uyển vẫn không yên tâm, khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại: ““Thật sự không có vấn đề gì sao? Vừa nãy Kỷ Thần đã bị cảm nắng cực kỳ nghiêm trọng, người nóng như lửa đốt, mặt cũng. đỏ bừng,”
“Vì được cứu chữa kịp thời nên không có vấn để gì cả.” Bác sĩ của trường nói một cách chắc chắn.
Ông ta đâu đám lấy sinh mạng của Kỷ Thần ra làm trò đùa.
Cứu chữa kịp thời ư?
Cô gái khi nãy thật sự giỏi đến vậy sao?
Triệu Tiểu Uyển khẽ cắn môi, sắc mặt chợt tối sầm.
Vốn đĩ cô ta đã không thích cô gái khi nãy rồi, tự tiện khoe y thuật một phen, có khả năng còn có ý đồ với Kỷ Thần, chủ yếu là vì cô còn rống to với cô ta.
Điều này đã khiến cô ta hơi khó chịu.
“Hồi nãy là ai cứu tôi vậy? Hình như tôi đã thấy được tiên nữ…" Kỷ Thần chớp đôi mắt to đen láy.
Đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ dưới mắt. của tiên nữ ấy có một nốt ruồi lệ, trông rất xinh đẹp.
"Là một cô gái trùng hợp đi ngang qua, em cũng chưa nhìn thấy bao giờ, có thể là sinh viên chuyển trường.” Triệu Tiểu Uyển nói sự thật, bởi vì cô ta không biết người nọ là ai.
Kỷ Thần nghe xong thì ánh mắt ảm đạm đi nhiều: “ổ"
Triệu Tiểu Uyển nhíu mày, ánh mắt hơi lóe lên. Là ảo giác ư? Sao cô ta cứ cảm thấy Kỷ Thần cực kỳ để ý cô gái vừa rồi, vả lại còn gọi người đó là tiên nữ.
Bây giờ ngẫm kỹ lại, cô gái đó đúng là khá xinh, là hình tượng xinh đẹp mang tính chất xâm lược trắng trợn, như tranh sơn đầu nước ngoài tỉnh xảo khiến người khác gặp một lần đã khó quên.
Triệu Tiểu Uyển đột nhiên cảm thấy có nguy “Anh đừng nghĩ đến cô gái kia nữa, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ gặp lại thôi."
Kỷ Thần gật đầu, khi bình nước biển được truyền hết, cuối cùng cậu ta cũng có thể quay về lớphọc.
Lớp của bọn họ là lớp A, lớp giỏi nhất của năm. nhất.
Khi bọn họ bước vào đã nhìn thấy một cô gái mặc váy ren màu hồng nhạt đang đứng trên bục giảng. Cô dùng ruy băng buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, cả người tươi tắn xinh đẹp, tràn đẩy sức sống.
Gương mặt xinh đẹp, nhất là nốt ruồi lệ dưới mắt trông cực kỳ nổi bật.
Kỷ Thần chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ngay, cậu ta trợn tròn mắt vui mừng: “Cậu chính là tiên nữ đã cứu tôi à?”
Ai cơ?
An Đào Đào đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu về mình, đột nhiên có người nhảy ra gọi cô là tiên nữ.
Cô chợt sững sờ rồi nhanh chóng nhận ra người gọi cô là Kỷ Thần, cậu chó con mới té xỉu ban nãy.
“Là cậu hả? Ccậu khỏe rồi à?” Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại, cực kỳ êm tai.
Kỷ Thần gật gù, cả khuôn mặt cực kỳ hồng hào, hoàn toàn không có bệnh trạng như vừa rồi: **Tôi đã khỏe lại rồi, ít nhiều gì cũng nhờ có cậu, cậu là ân nhân của tôi đấy.”
An Đào Đào có phần ngượng ngùng xua tay: “ Không có gì, ai bảo tôi là thầy y làm gì.
“Không không không, cậu đã cứu tôi thì chính là ân nhân của tôi, sau này ở trong trường, có việc gì cậu cứ việc gọi tôi, đảm bảo kêu là đến.” Kỷ Thần vỗ ngực bảo đảm, cả người bao trùm dưới ánh mặt trời, cười rộ lên cực kỳ tỏa nắng.
An Đào Đào cười lúng túng, không đồng ý cũng không chối từ.
Đám nữ sinh viên thấy vậy thì nghiến răng ken két.
Bọn họ dùng trắm phương nghìn kế muốn tiếp cận Kỷ Thần nhưng lại không thành công.
Còn sinh viên mới chuyển trường này lại nhận được sự đảm bảo của Kỷ Thần mà chẳng cần làm gì cả, quả thật quá hạnh phúc!
Triệu Tiểu Uyển đứng phía sau bọn họ, giận đến mặt đen xì.
Cô ta không ngờ rằng cô gái này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nói cách khác là cô học cùng lớp. với bọn họ…
Nghiệt duyên!
An Đào Đào nhạy bén nhận ra ánh mắt của Triệu Tiểu Uyển.
Còn có sự thù địch vô cớ.
Cô liếc mắt đã nhìn ra Triệu Tiểu Uyển có ý. với Kỷ Thần, bây giờ chắc đã coi cô thành tình địch.
Haizzz! Không thể trêu vào, không thể trêu vào…
An Đào Đào quay đầu tìm đại một ghế trống. ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống được một lúc đã bị người khác dùng bút chọc sau lưng.
“Cậu làm gì vậy?”
Cô quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp đôi mắt to sáng tối rõ ràng của Kỷ Thần.
Ánh mắt cậu ta mang theo ý cười như ánh mặt trời, hoàn toàn khác với kiểu người âm u như Lục Sóc.
Bấy giờ An Đào Đào mới phát hiện vị trí mà mình tùy tiện chọn lại ở ngay đằng trước Kỷ Thần, còn Triệu Tiểu Uyển ở góc nghiêng đối diện, đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Ngày đầu tiên cậu đến chắc vẫn chưa có sách. giáo khoa.” Kỷ Thần đưa cho cô một quyển sách. giáo khoa ngữ văn.
“Giáo viên dạy văn là một người cực khó tính, đã vậy còn hung dữ, tôi đưa sách giáo khoa cho cậu mượn tạm.”
“Hả?” An Đào Đào nhìn thoáng qua, hơi ngượng ngùng nhận lấy: “Vậy cậu thì sao?”
Vừa rồi cô đi báo danh, giáo viên chủ nhiệm bảo cô đến lớp học trước rồi lát nữa sẽ mang sách giáo khoa đến cho cô.
Nhiệt tình như thể An Đào Đào không phải sinh viên mà là một vị khách quý.
Đương nhiên An Đào Đào biết rằng đấy là do. Lục Sóc.
“Tôi không thích môn học đó cho lắm, nghe là buồn ngủ.” Kỷ Thần gãi đầu cười hơi xấu hổ.
An Đào Đào nghe vậy càng ngượng ngùng hơn, nếu không thích thì tại sao lúc trước lại chọn chương trình học này?
“Không cần đâu, sách giáo khoa của tôi cũng, sắp có rồi, cậu cứ dùng của cậu đi.” An Đào Đào. chắc chắn mình không dám lấy vì cô cảm nhận được ánh mắt áp bức của Triệu Tiểu Uyển.
Quả thật đáng sợ!
Kỷ Thần hơi đáng tiếc nhíu mày: “Cậu không cần thật à?”
An Đào Đào lắc đầu, thái độ kiên quyết: “ Không cần đâu, cậu cầm về đi.”
Kỷ Thần than một tiếng: “Haizz, thật ra tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho ân nhân cứu mạng mà thôi.”
An Đào Đào cười khan, ha hal
Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng cô thật sự không. muốn bị người khác coi là tình địch, nhất là một người phụ nữ lòng đạ hẹp hồi như này.
“Cậu tên Đào Đào đúng không? Cậu biết châm. cứu hở?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyentamlinh247..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.ahvtfldz1::before{content:attr(kgaepjtdmb);}