Không phải bởi vì phong cảnh, mà chỉ vì bên ngoài có rất nhiều thức ăn, nhìn thấy những sinh vật hình người xung quanh không ngừng nhào về phía mình, sau đó bị mình nhai nát, xơi tái, cảm giác ấy khiến Simba say mê. Simba cảm thấy bản thân bước ra khỏi công viên là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời nó.
“Có nên ổn định cuộc sống ở ngoài này không?” Simba nghĩ.
Cái đầu to lớn lắc lư, đâm đổ mấy con zombie còn lại không nhiều xung quanh, Simba không thèm để ý cái loại sinh vật nhỏ yếu này.
Vẫn là về nhà thôi, giường ở nhà ngủ thoải mái hơn.
Simba đã ăn no, xoay người quay đầu lại há to miệng, Viêm Lưu to lớn xử lí sạch sẽ mấy con zombie lảo đảo phía sau, nhìn xung quanh không còn thứ gì có thể làm đồ ăn được nữa, Simba hài lòng ngáp một cái. “Sư tử phải là động vật ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đặc biệt là sư tử đực.”
Sau đó chậm rãi đi về phía công viên.
……
Bên trong công viên, Văn Vũ với Độc Nhãn hiểu ngầm dừng tay, cuộc chiến giữa hai bên sẽ không mang lại bất kỳ kết quả mà bên nào mong muốn, vậy kết thúc trận chiến là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi lộ ra sát ý tàn nhẫn của Độc Nhãn, Văn Vũ cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Chó chết, hôm nay tha ngươi một mạng, lần sau còn dám tới tìm chết, ông đây sẽ lấy mạng chó của ngươi.
Tuy Độc Nhãn không hiểu Văn Vũ nói gì, nhưng không ngăn được nó nghe ra tốt xấu trong lời nói, gầm mấy tiếng dữ tợn từ từ lùi về phía sau, đi ra cửa chính của công viên.
Văn Vũ nhìn Độc Nhãn càng ngày càng xa, bản thân cũng chậm rãi di chuyển về phía sau công viên.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Văn Vũ mới căm tức vung con dao bằng thép trong tay, hôm nay không giết chết được con chó chết này về sau sẽ rất phiền phức, có thể biết trước rằng sau này Độc Nhãn nhất định sẽ không ngừng đến làm phiền mình, nếu xảy ra chuyện gì, con súc sinh ấy nhất định sẽ tiêu diệt mình.
Há miệng thở ra một cục tức, Văn Vũ sẽ không quan tâm con Độc Nhãn phiền phức ấy nữa, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua huấn luyện thăng cấp, chỉ khi bản thân mạnh mẽ mới không sợ bất cứ thử thách gì.
……
Simba loạng choạng trở về nhà của mình, còn chưa đợi bản thân bước vào cửa nhà đã ngửi thấy một mùi lạ, cúi cái đầu to lớn, Simba hít mạnh, lực hít mạnh khiến máu bẩn trên nền đất bốc lên như cơn sóng, dùng sức phân biệt mùi ở cửa nhà “Hừ, có một sinh vật rất mạnh, giống như con gấu mình đã từng ăn.”
Khứu giác nhạy bén giúp Simba nhận ra được mùi của Độc Nhãn.
Một mặt là tức giận, Simba không ngờ rằng có sinh vật khác dám xâm phạm lãnh thổ của mình.
Mặt khác lại rất mong chờ, hôm nay bản thân ra ngoài tìm đồ ăn, còn chưa thấy đồ ăn nào ngon như vậy.
Simba dùng sức lắc đầu, ngửi thấy mùi của sinh vật lạ, Simba có chút đói rồi.
……
Kế hoạch trả thù hôm nay của Độc Nhãn đã tan thành mây khói rồi, trong lòng không khỏi bực bội, hung hăng cắn đồ ăn thừa còn sót lại của Simba trên mặt đất, một mùi hôi thối xộc vào vị giác, khiến Độc Nhãn cảm thấy buồn nôn.
“Mùi vị của con người đó chắc là rất ngon” Vừa tưởng tượng bản thân đập Văn Vũ thành tám khúc, vừa hung hăng nhai cánh tay của zombie trong miệng, Độc Nhãn hạ quyết tâm sẽ đi theo con người đó, chỉ cần có cơ hội bản thân nhất định sẽ cắn nát xương họng của hắn.
Độc Nhãn vừa tưởng tượng cái chết đau đớn của con người đó trong miệng mình, vừa chậm rãi bước đến nơi mình đến, hết lần này đến lần khác quan sát phía sau, chỉ sợ cái con người phía sau nghĩ không thông, lại đến đánh nhau với mình.
Mặc dù năng lực mới được đánh thức giúp vết thương của bản thân nhanh chóng lành lại, nhưng Độc Nhãn tuyệt đối không thể chịu đựng nỗi đau mà tâm hồn bị đả kích.
Rõ ràng trong lòng Độc Nhãn cũng có cảm giác sợ hãi đối với Văn Vũ.
Còn chưa đợi đến cổng công viên, Độc Nhãn bất ngờ dừng lại, cánh tay zombie trong miệng rơi thẳng xuống đất, bắn lên vài giọt máu bẩn.
Ngây ra nhìn cái bóng đen to lớn trước mặt, sau đó một đôi mắt to như đèn lồng nhìn về phía nó.
……
Văn Vũ còn chưa kịp tìm thấy cái cột đá trao đổi mà ở đâu cũng có, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau truyền đến.
Văn Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Độc Nhãn lảo đảo chạy đến từ phía xa.
“Con súc sinh này đến quấy rầy cậu sớm như vậy sao?” Văn Vũ trong lòng khó hiểu, theo lý mà nói Độc Nhãn sẽ không tiếp tục chiến đấu với cậu trong tình huống biết rõ sẽ không có kết quả.
Độc Nhãn lè lưỡi, nhanh chóng xông đến Văn Vũ, trong bước chân sớm đã không còn sự thận trọng và dè dặt của trận chiến ban đầu.
Lúc này Văn Vũ mới phát hiện có gì đó không đúng, trong ánh mắt của Độc Nhãn từ lâu đã không còn sự lạnh lùng vốn có, mà thay vào đó là sự hoảng mang ngơ ngác, sợ hãi thậm chí là hoảng sợ.
Đột nhiên cả người Văn Vũ run lên, có thể làm cho Độc Nhãn sản sinh ra cảm xúc như vậy, cả thành phố M có thể chỉ có một thứ tồn tại.
Ánh sáng đỏ chói mắt từ xa chiếu sáng, cột lửa màu đỏ giống như tia laze quét thẳng vào Văn Vũ và Độc Nhãn.
“Toi rồi.” Văn Vũ nghĩ đến bản thân đang ở nơi nào, vừa rồi thu hoạch được rất lớn khiến Văn Vũ tê dại, ngược lại quên mất sự nguy hiểm của công viên.
Cái công viên này thế nhưng có chủ.
Văn Vũ trực tiếp nhảy về phía sau, cột lửa quét qua đầu, cảm giác cháy bỏng dữ dội lại không làm ấm được sự lạnh lẽo trong lòng Văn Vũ.
Nhìn thấy Độc Nhãn nhanh nhẹn tránh cột lửa, trực tiếp chạy thẳng về phía trước, Văn Vũ không dám quay đầu lại, điên cuồng tháo chạy ngược hướng cột lửa quét qua.
“Grúu” Sau lưng vang lên tiếng rống to, sát khí khủng khiếp thậm chí khiến cả người Văn Vũ tê dại, mùi của cái chết phả vào mặt cậu.
“Làm sao đây? Làm sao đây?” Văn Vũ điên cuồng nghĩ cách đối phó.
Nghe thấy tiếng bước chân của Simba đằng sau ngày càng gần, Văn Vũ hạ quyết tâm.
“Hiện tại chỉ có thể dựa vào huấn luyện thăng cấp mới thoát được một mạng thôi.” Huấn luyện thăng cấp có thể đưa người khiêu chiến vào không gian khiêu chiến, đây đối với Văn Vũ mà nói chắc chắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất còn lại.
Cột đá trao đổi không hiếm, ít nhất ở phía trước chắc chắn có.
Nhìn Độc Nhãn ở phía xa càng ngày càng chậm, Văn Vũ không khỏi nhìn thấy hi vọng, có một câu nói này rất hay, trước mặt mãnh thú, không cần bạn có thể chạy nhanh hơn mãnh thú, chỉ cần bạn có thể chạy vượt đồng đội là đủ rồi.
Độc Nhãn thăng cấp kỹ năng cấp 2, có thể liên quan đến khả năng tự hồi phục, hiệu quả gia tăng do năng lực đầu tiên của Độc Nhãn mang lại ngược lại sẽ giảm theo sự dần dần hồi phục của vết thương, đây phải nói là một sự mỉa mai, mặt khác chứng minh tầm quan trọng của việc kết hợp kĩ năng.
Độc Nhãn cũng ý thức được nguy hiểm, cái đầu chó khó coi liên tục ngoảnh lại, thấy Văn Vũ ngày càng gần, đồng thời hình bóng đáng sợ của Simba cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt, nỗi sợ hãi trong mắt của Độc Nhãn càng ngày càng rõ.