“Cái đó, người anh em, không đúng, đại ca, anh thật sự vô cùng mạnh.” Quan Đào miễn cưỡng nở nụ cười tươi, vuốt mông ngựa với Văn Vũ.
Nếu nói sâu trong nội tâm Quan Đào không có hâm mộ ghen tị thì đó là gì.
“Ừm, tôi rất mạnh, tôi cũng biết điều này. Các anh xem diễn sảng khoái không? Có muốn ở lại một ngày để viết lại cảm nghĩ không?” Văn Vũ vừa thấy mấy người này còn ở đây, chính là còn muốn nói gì đó với cậu.
“Không cần đâu, mấy anh em chúng tôi chỉ muốn gần gũi chiêm ngưỡng phong thái của đại ca thôi. Vừa rồi đại ca chiến đấu thật sự khiến bọn em xem như si như say, sự kính trọng đối với đại ca giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt……”
Xét về công phu vuốt mông ngựa, Lâm Lập rõ ràng lợi hại hơn Quan Đào.
“Được, có gì cứ việc nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Văn Vũ sửa sang lại những gì mình thu hoạch được xong, nghe thấy Lâm Lập vuốt mông ngựa không dứt, cậu không nhịn được có chút không kiên nhẫn.
“Ha ha, đại ca thật sự cao nhân.” Sắc mặt Lâm Lập hơi cứng đờ. Ngay sau đó, anh ta lại bày ra một bộ a dua nịnh hót.
“Chúng tôi muốn hỏi một chút. Người anh em cậu có thiếu đồng đội gì đó hay không? Mặc dù mấy anh em chúng tôi kém người anh em một mảng lớn, nhưng ngày thường bưng trà rót nước, rửa sạch một số con cá tạp nhỏ mà đại ca khinh thường, mấy anh vẫn có thể làm được.” Vạn Bình nghiêm túc nói với Văn Vũ.
“Trước vẫn chưa cần. Tôi vẫn nói thật với các anh, cũng không phải tôi khinh thường các anh, thật sự là sự chênh lệch sức mạnh của chúng ta quá lớn. Các anh đi theo tôi, hoàn toàn không phát huy ra bất kỳ tác dụng gì. Tôi sẽ không mang theo mấy đồng đội không theo kịp sự phát triển sức mạnh của tôi.” Văn Vũ gọn gàng dứt khoát cắt đứt ý niệm của mấy người Quan Đào.
Sắc mặt của bốn người Quan Đào lập tức cứng đờ, có chút không giữ được mặt mũi.
“Thật là kiêu ngạo, sự giúp đỡ đưa tới cửa còn không cần. Để tôi xem, tên nhóc này cũng chỉ là có chút may mắn mà thôi. Sau này chúng ta chưa chắc sẽ kém hơn cậu ta.” Vạn An nghe thấy lời từ chối không chút lưu tình của Văn Vũ, không nhịn được trong lòng dâng lên lửa giận, nhỏ giọng nói thầm với đồng đội bên cạnh.
Vạn Bình hung dữ trừng mắt nhìn Vạn An một cái, nhìn thấy Văn Vũ cười như không cười đánh giá Vạn An, anh ta liền hiều Văn Vũ nghe thấy lời nói thầm vừa rồi của Vạn An.
“Em trai tôi không hiểu chuyện, chê cười rồi, chê cười rồi. Nếu người anh em chướng mắt mấy người chúng tôi, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Vạn Bình thấy em trai đắc tội với cường giả trước mặt, sợ một lời không hợp người này liền ra tay với mấy người họ. Dưới áp lực rất lớn của Văn Vũ, Vạn Bình cũng đã quên quy tắc bảo địa không cho phép ra tay với người sống sót.
“Ồ? Đúng lúc, tôi cũng xong việc, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.” Văn Vũ nhìn mấy người đi ra ngoài, cậu cũng trực tiếp đi theo.
Nhìn thấy biểu tình cứng đờ của mấy người, Văn Vũ không nhịn được cười: “Yên tâm đi, không phải muốn làm gì các anh đâu, các anh cũng không có gì có thể khiến tôi coi trọng, chỉ là cùng ra khỏi bảo địa, sau đó ai về nhà nấy. Không cần quá khẩn trương, tôi cũng không phải khát máu thích giết người.”
Bốn người Quan Đào đồng thời nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Văn Vũ. Mấy người dẫn đầu ra khỏi bảo địa. Văn Vũ nhìn thấy bốn người trước mặt đã bước ra khỏi cửa bảo địa, cậu liền hét lớn với bảo địa không một bóng người: “Anh Arkada, ta đi đây. Có cơ hội gặp lại.”
“Hừ.” Arkada phát ra âm thanh phẫn nộ.
Thấy Arkada rõ ràng không muốn tiễn mình, Văn Vũ dứt khoát nhún vai, một chân bước ra khỏi bảo địa.
……
Bên ngoài bảo địa, Độc Nhãn đã nằm bò ở cửa bảo địa một tiếng rồi.
Theo thời gian trôi đi, Độc Nhãn dần dần mất kiên nhẫn. Nó không ngừng di chuyển vòng quanh cửa bảo địa. Thật sự là nơi này gây áp lực quá lớn với nó. Một khi sự tồn tại khủng bố kia quay lại, nhốt nó ở trong công viên, thì cho dù cho nó mười cái mạng, cũng không đủ chết.
Thấy lốc xoáy màu bạc không có chút biến hóa nào, khi Độc Nhãn đang suy xét xem có nên lui lại trước hay không, thì xoáy nước màu bạc không ngừng xoay tròn chậm rãi dừng chuyển động. Ánh sáng bạc mềm mại không ngừng suy yếu, vòng xoáy cực lớn ban đầu cũng không ngừng co lại. Độc Nhãn lập tức quay đầu về phía sau, Độc Nhãn đã từng trải qua cảnh tượng này.
Sau đó, khi nó thu nhỏ lại bằng ngón tay út, vòng xoáy đột nhiên nổ tung, phát ra ánh sáng bạc chói mắt. May mà Độc Nhãn có chuẩn bị, ngay lúc ánh sáng bạc bùng nổ, nó đã tránh được cảm giác chói mắt do ánh sáng bạc mang đến. Nó bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chỗ lốc xoáy ban đầu đột ngột xuất hiện mấy thân hình, nó nhắm ngay một người trong đó, nhanh chóng lao tới.
……
Vạn An còn chưa hoàn hồn sau cơn choáng váng do dịch chuyển tức thời mang tới, cậu ta chỉ thấy một bóng đen khổng lồ lao tới, tốc độ cực nhanh khiến cậu ta không có chút phản ứng phòng bị nào. Sau đó, cậu ta liền cảm thấy cả bầu trời quay cuồng. Và sau đó, một cơn đau dữ dội từ thắt lưng truyền đến, cả người nghiêng sang một bên, cảm giác sức mạnh khổng lồ ở thắt lưng khiến Vạn An hiểu rằng mình đã bị một sinh vật lạ cắn.
“A a a a a, cứu em, anh, anh Đào, cứu em.” Đau đớn kịch liệt cùng với sự uy hiếp của cái chết gần trong gang tấc, khiến Vạn An lớn tiếng rít gào.
Ba người Quan Đào vừa mới phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy âm thanh cầu cứu kịch liệt bên cạnh. Một màn trước mắt làm mấy người phẫn nộ mở to mắt.
Cả người Vạn An bị ngậm ở trong miệng của một con chó hoang rất lớn, hàm răng sắc bén cắm sâu vào eo Vạn An. Con chó hoang một mắt đó hung dữ nhìn qua mấy người, sau đó, chó hoang đột nhiên hất đầu lên.
Sức mạnh rất lớn khiến Vạn An thảm thiết gào lên ở trong miệng Độc Nhãn, theo tốc độ lắc đầu càng lúc càng nhanh của Độc Nhãn, Vạn An giống như một con búp bê rách nát bị ném tới ném lui. Máu tươi từ chỗ miệng vết thương văng khắp nơi, thậm chí phun đến trên mặt mấy người Quan Đào.
Mãi đến khi Vạn An trực tiếp bay ra ngoài.
Phần eo ban đầu đã biến mất hơn phân nửa, ruột nội tạng rải đầy đất. Sức mạnh sinh mệnh ngoan cường của chức nghiệp giả khiến Vạn An không lập tức chết đi, nhưng miệng vết thương lớn ngược lại làm Vạn An càng thêm thống khổ.
Tia máu không ngừng trào ra khỏi miệng, cảm giác đau đớn khiến Vạn An không nói được lời nào, chỉ biết nhìn đồng đội cách đó không xa cho đến khi cơ thể ngày càng lạnh, hơi thở tử vong đã cận kề, Vạn An từ từ nhắm mắt lại.
“Vạn An, Vạn An!!!”
Ba người Quan Đào trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện xảy ra trước mắt. Chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức khiến mấy người còn chưa phản ứng lại, tất cả mọi chuyện trước mặt đã xảy ra.
Nhìn đôi mắt Vạn An chậm rãi khép lại, mắt Quan Đào lập tức đỏ lên.
Khi còn nhỏ, mấy người họ đã nói phải có phúc cùng chung có nạn cùng chịu, đã nói cùng xông pha ở thời đại có biến đổi lớn này, không ngừng một lần khát khao cuộc sống tương lai vào ban đêm.
Hiện tại, cứ như vậy mất rồi.
“Chó súc sinh, ông làm thịt mày.”