"Tan biến (cấp ss): Ma khí tinh thuần đến cực điểm gia tăng tính công kích của bản thân, trong khoảng thời gian mười giây tấn công và tiếp xúc với bất kỳ vật chất nào, sẽ trực tiếp biến mất dưới ảnh hưởng của lực lượng thần bí, hoàn toàn bỏ qua cấp bậc và dụng cụ phòng hộ.”
"Đây chính là toàn bộ lực lượng của Cổ Ma này."
Giọng nói trẻ con vừa dứt, Văn Vũ chìm đắm trong suy tư.
Cổ Ma trước mắt này rất mạnh, hoặc là nói cổ ma nhất tộc rất mạnh.
Không hề có bất kỳ kỹ năng nào hỗ trợ, chỉ dựa vào cơ sở của bản thân đã có thể đạt tới trạng thái chiến đấu của mình, thậm chí mỗi một con Cổ Ma đều như thế!
Cả thế giới có được bao nhiêu chức nghiệp giả ẩn giấu loại cấp bậc này như Hồn Sư chứ? Không đến mấy người.
Đáng sợ nhất chính là kỹ năng của Cổ Ma quá mạnh.
Mỗi một lần thăng cấp đều sẽ đạt được một kỹ năng cấp A trở lên, cấp độ càng cao thì thực lực càng mạnh, với mức độ gia tăng thực lực này như thể một ngọn núi lớn đè ép lên người của nhân loại.
Con Cổ Ma trước mắt này, kỹ năng của nó là tan biến mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì đây là một kỹ năng không cần phải bận tâm đến sự chênh lệch đẳng cấp, có thể tưởng tượng một chút, nếu như con Cổ Ma này sử dụng loại kỹ năng kia, sau đó đánh vào đầu một chức nghiệp giả cấp mười, kết quả chính là người đó sẽ bị giết chết trong vòng mấy giây. Có rất ít kỹ năng có thể đạt được hiệu quả tấn công như vậy.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Giọng nói non nớt truyền đến.
Cùng lúc đó con Cổ Ma ở phía đối diện cũng di chuyển.
Cổ Ma như thể chìm vào giấc ngủ đã lâu, đầu tiên nó hoạt động thân thể một chút, phát ra hàng loạt tiếng lách cách trên cơ thể.
Sau đó toàn bộ thân thể chậm rãi hiện lên một luồng ánh sáng màu đen, từ từ hòa vào thân thể rồi biến mất không thấy.
"Cẩn thận một chút, nó đang chuẩn bị phát ra chiêu thức tan biến. Chỉ cần chống đỡ qua mười giây, thì năng lực này sẽ không có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn.”
Lời còn chưa dứt, con Cổ Ma ở phía đối diện nhanh chóng xông về phía Văn Vũ, tuy rằng đã không còn thần trí, nhưng bản năng chiến đấu của Cổ Ma nói cho nó biết, mười giây này sẽ trở thành ranh giới phân chia thắng bại, cho nên không thể chậm trễ bất cứ một giây nào cả.
Thể lực của Cổ Ma không chênh lệch quá nhiều so với Văn Vũ, trong trạng thái chiến đấu cậu hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của nó.
Nhìn thấy Cổ Ma lại gần, Văn Vũ nhanh chóng lùi về phía sau, hai chân dùng sức đạp một cái trực tiếp nhảy ra xa hơn năm mét.
Việc lui lại lần này tương đương tăng thời gian 0,5 giây cho Văn Vũ.
Sau đó khi Văn Vũ vừa mới đứng vững gót chân, thì thân ảnh của Cổ Ma đã gần ngay trước mắt.
Tiếng gào thét truyền đến, hai cánh tay bên trái của Cổ Ma có một bàn tay nắm lại thành quyền rồi đánh về phía Văn Vũ, tay còn lại mở ra, ỷ vào lợi thế chiều cao mà vỗ về phía cậu, cùng lúc đó chiếc đuôi thon dài hung ác đâm tới từ bên phải.
Thế nhưng trong nháy mắt tấn công Văn Vũ từ ba phía, hơn nữa còn cộng thêm ánh sáng đen lấp lánh trên người nó, chỉ trong tích tắc Văn Vũ lập tức cảm giác được nguy hiểm cực lớn đánh úp về phía mình.
Nếu không phòng thủ chỉ cần bị đánh trúng, nhất định sẽ rơi vào kết cục tan biến.
Kinh nghiệm chiến đấu trong một năm ở mạt thế ở kiếp trước của Văn Vũ đã phát huy tác dụng, tuy rằng bản năng chiến đấu của Cổ Ma rất mạnh, nhưng trừ phi bản năng này đạt tới cực hạn, nhưng làm sao có thể so sánh được với kinh nghiệm chiến đấu giữa lằn ranh sinh tử chứ?
Văn Vũ nhanh chóng nghiêng người tránh được móng vuốt đập từ trên xuống dưới, sau đó thanh đao chiến đấu trong tay chém thật mạnh vào bàn tay trái đang đấm về phía cậu, sức lực rất lớn đã chặn được quả đấm từ tay trái của Cổ Ma. Cùng lúc đó tay trái nắm chắc thời cơ trực tiếp bắt lấy đoạn dưới đầu nhọn không bị ánh sáng đen bao phủ của chiếc đuôi đang phóng tới, sau đó thắt lưng dùng sức hất văng Cổ Ma ra ngoài.
Cuối cùng Văn Vũ quay người bỏ chạy thật nhanh.
Bởi vì cậu phát hiện ra một vấn đề, chiêu thức tấn công vào linh hồn của mình hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Cổ Ma ở trước mặt này.
Đây cũng là sơ suất của Văn Vũ, là một con rối thì làm sao có linh hồn chứ?
Trong kế hoạch ban đầu của cậu việc tấn công vào linh hồn gây ra đau đớn và tổn thương cực lớn, nếu chính mình nắm bắt được cơ hội có thể tiêu diệt được Cổ Ma ở trước mặt này chỉ bằng mười mấy đao mà không cần quá nhiều. Hơn nữa sự đau đớn do tấn công linh hồn gây ra đủ để khiến một người có ý chí không vững trở thành kẻ chỉ biết chịu đòn chứ không đánh trả. Đáng tiếc là không dùng được chiêu này với nó, cho nên kế hoạch của cậu đã hoàn toàn trở nên vô dụng, chỉ dựa vào thanh đao cấp F, phải mất quá nhiều thời gian mới có thể gây đủ thương tích cho Cổ Ma. Những chiếc vảy trên người nó chắc chắn không phải chỉ để trang trí mà thôi.
Trong trường hợp này, lựa chọn duy nhất của Văn Vũ chính là chạy trốn, thoát khỏi thời gian tan biến, rồi sau đó chiến đấu tay đôi với Cổ Ma. Khi thể lực của cả hai bên về cơ bản là như nhau, dưới tình huống đều không có kỹ năng và năng lực gì, thì cạnh tranh chính là kinh nghiệm chiến đấu hoặc mức độ liều mạng, Văn Vũ hoàn toàn không sợ những điểm này.
Cổ Ma bị ném xuống đất trực tiếp đứng lên, nhìn thấy Văn Vũ chạy trốn càng ngày càng xa, cảm xúc trong đôi mắt chết chóc không hề dao động, nó trực tiếp duỗi đôi chân thô to cường tráng, nhanh chóng đuổi theo cậu.
Nếu chỉ xét về tốc độ thì Văn Vũ còn nhanh hơn cả Cổ Ma, nhưng đáng tiếc không gian sàn đấu có hạn, Văn Vũ vẫn bị nó áp sát vào giây thứ tám.
Cổ Ma đầu tiên tấn công bằng chiếc đuôi của mình, chiếc đuôi sắc nhọn kèm theo một tràng tiếng gió rít gào nhanh chóng đâm tới.
Văn Vũ thấy đòn tấn công sắp gần sát, trực tiếp tránh được công kích của chiếc đuôi, cùng lúc đó thanh đao thép trong tay nhanh chóng chém ra, trực tiếp chém vào lồng ngực của Cổ Ma, lực cản cực lớn truyền tời từ đao thép, cậu trông thấy nó giơ cánh tay lên, không dám độ sức với lớp bảo vệ của Cổ Ma nữa, mà vội vàng lùi về phía sau, tránh né đòn tấn công tiếp theo của nó.
“Hiệu quả sát thương quá tầm thường rồi.” Nhìn vết thương trên người của Cổ Ma, Văn Vũ khó chịu thở dài, kết quả nhát chém vừa rồi chỉ là đánh nát một lớp vảy, trên ngực của nó cũng mở ra một miệng vết thương nho nhỏ đang chảy máu, hơn nữa có vẻ như vết thương sẽ lành lặn ngay lập tức.
“Ting tong, mười giây đã hết, chúc mừng cậu nhóc, tỷ lệ thắng của ngươi đã tăng lên 20%.” Giọng nói non nớt lại truyền vào tai Văn Vũ, cậu trực tiếp thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn.” Văn Vũ chân thành cảm ơn sự tồn tại bí ẩn này, nếu không phải cậu ta tiết lộ kỹ năng của Cổ Ma thì Văn Vũ chắc chắn sẽ không tránh được việc thăm dò sức mạnh của nó, một khi trúng phải nhẹ thì bị thương nặng. Còn nếu như trúng phải vị trí quan trọng nhất định sẽ bị chết ngay lập tức, mà hoàn toàn không thể đỡ được đòn tấn công của nó.
"Không cần cảm ơn, đúng rồi nhân tiện nhắc nhở thân thiện, Cổ Ma cần ba mươi phút để kích hoạt được kỹ năng tan biến. Cậu nhóc cố gắng làm cho tốt nhé!"
Mắt thấy khó khăn lớn nhất đã vượt qua, Văn Vũ hiểu rằng đã đến lúc chính mình phải liều mạng rồi.
Hơn nữa cậu cũng hiểu rằng 20% cơ hội chiến thắng mà giọng nói non nớt vừa nhắc tới cũng không hề sai.
Cửa ải lớn nhất không phải là vũ khí của bản thân không đủ mạnh để gây sát thương nặng cho Cổ Ma. Tuy đao thép không đủ sắc bén nhưng dù sao nó cũng có thể gây thương tích cho nó.
Khó khăn lớn nhất nằm ở việc Cổ Ma tấn công quá nhiều, bốn móng vuốt và một chiếc đuôi cùng với hai chân và cả hàm răng sắc nhọn, còn bản thân thì sao? Lại chỉ có một thanh đao thép.