Liên Tâm Băng Diễm mất đi mục tiêu công kích, liền bay trở về bên cạnh Trình Tố Tích.
Trình Tố Tích vươn tay phải, Liên Tâm Băng Diễm liền ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay nàng.
"Chíp ~"
Hoa Linh cũng nhân cơ hội bay tới, đáp xuống bên vai kia của Trình Tố Tích.
"Để nàng chạy, sẽ không có sao chứ?"
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vũ rời đi, có hơi lo lắng hỏi.
Nghe nói thực lực của tên Lôi Khiên kia còn ở trên Phó Vũ, không biết sẽ là nhân vật khó chơi đến thế nào. Ngộ nhỡ hai người bọn họ liên thủ, chủ nhân chẳng phải sẽ bất lợi hơn sao?
Trình Tố Tích thản nhiên nói: "Không sao."
Lúc này, Liên Tâm Băng Diễm đột nhiên bay về phía Hoa Linh, vòng quanh nàng vài vòng, bất ngờ phun ra một hạt châu màu xanh lam.
Đầu Hoa Linh bị đập một cái, hơi ngơ ra nghiêng đầu một cái: "Chíp?" Đồ chơi gì vậy???
Làm xong chuyện xấu, Liên Tâm Băng Diễm vèo một cái bay về bên tay phải của Trình Tố Tích.
"Chíp chíp chíp!!!"
Hoa Linh lúc này mới tìm ra kẻ đầu sỏ, phản ứng đầu tiên chính là cáo trạng với Trình Tố Tích: Thiên Hỏa nhà ngươi bắt nạt chim kìa!
Trình Tố Tích cảm thấy không biết làm sao, giải thích cho Liên Tâm Băng Diễm: "Viên linh châu này, là sản phẩm còn sót lại của các vật liệu được luyện chế trong Thiên Hỏa. Độ cứng của nó rất cao, hơn nữa tốc độ truyền linh lực lại nhanh, là vật liệu cao cấp để luyện khí. Tiểu Liên nó bình thường rất quý, không tùy tiện cho người khác, nó là đang lấy lòng ngươi."
Ngay cả chủ nhân là nàng, muốn một viên linh châu để luyện khí, cũng phải đánh nó một trận mới được. Không nghĩ tới sức hấp dẫn của Tiểu Thần Thú nhà mình lớn như vậy.
Hoa Linh dịch lời này lại một lần, viên linh châu màu xanh này là đồ thừa mà Liên Tâm Băng Diễm không tiêu hóa được, tương đương với chất chuyển hóa của nó.
Nhớ tới cánh tay vừa mới bị Liên Tâm Băng Diễm nuốt mất, Hoa Linh bối rối đến mức lông đuôi cũng không biết bày ra như thế nào.
Trình Tố Tích cười khẽ một tiếng, cất linh châu vào, "Nếu là Tiểu Liên tặng cho ngươi, ta cất trước cho ngươi. Chờ sau khi ngươi hóa hình rồi, ta sẽ luyện chế thành pháp khí đưa ngươi."
Hoa Linh: "Chíp!" Chủ nhân tốt nhất mà!
......
Cảnh Bình và Lê Mạc đều có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, vốn tưởng rằng cho dù liên thủ không thể đánh bại Lôi Khiên, chí ít cũng có thể ngang tài ngang sức. Nhưng bọn hắn lại hoàn toàn đánh giá thấp sức mạnh của Lôi Khiên.
Thần khí bản mệnh của Lôi Khiên là Lôi Thần Chùy, là linh khí cực phẩm do đích thân hắn chế tạo. Không chỉ đặc biệt phù hợp với công pháp của hắn, còn mang theo một ít uy áp của lôi kiếp. Đó là vì mỗi lần hắn độ kiếp, đều lợi dụng kiếp lôi luyện hóa linh khí.
Ở điểm này, rất giống với Trình Tố Tích lợi dụng kiếp lôi để tôi luyện thân thể.
Nhưng mà, không có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nào mà trong tay không có món đồ để bảo toàn tánh mạng.
Cảnh Bình cũng không để tâm tới việc đau lòng, cùng lúc kích nổ mấy món pháp khí cao cấp, khiến cho cả người Lôi Khiên nổ thành một người đầy máu.
Lê Mạc thì biến thành diều hâu đen, thừa dịp Lôi Khiên không phản ứng kịp, cánh chim sắt bén mạnh mẽ quét qua trước người hắn, để lại mấy vết máu sâu có thể nhìn thấy cả xương.
Lôi Khiên giận dữ, phát ra một tiếng gầm nhẹ, dùng sức ném Lôi Thần Chùy về phía Cảnh Bình.
Cảnh Bình vội vàng né tránh, nhưng Lôi Thần Chùy kia lại như mọc con mắt, đập thẳng vào ngực hắn.
Cảnh Bình lập tức bị đánh bay, người bị thương nặng.
Lê Mạc thấy thế, xoay người muốn bay đi. Nhưng thân ảnh Lôi Khiên lóe lên cực nhanh, một tay bóp chặt cánh của diều hâu đen, búa tạ bên tay kia ra sức đập xuống.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, diều hâu đen vô lực rơi xuống đất.
Lôi Khiên cười to hai tiếng, vận chuyển linh lực, khôi phục thương thế trên người, tung người một cái liền muốn đuổi tận giết tuyệt hai người. Lúc này, Phó Vũ bị chặt đứt một tay bay tới, "Phu quân, mau tới cứu ta!". Truyện chính ở { Т г u m T r u у e n . vN }
Lôi Khiên thấy thê tử cụt tay, lập tức giận dữ, "Chuyện gì xảy ra?"
Phó Vũ căm hận nói: "Không biết từ đâu xuất hiện một nha đầu chết tiệt, thế nhưng trên người lại có Dị Hỏa. Dị Hỏa kia vô cùng quỷ dị, không chỉ có thể cắn nuốt pháp thuật, mà chỉ cần dính vào một chút, cũng sẽ bị nó đốt thành tro bụi. Ta vì tự bảo vệ mình, phải tự cắt đứt một tay."
Đối với người tu chân mà nói, tuy tay bị cắt đứt có thể mọc lại, nhưng cánh tay mới mọc hiển nhiên không linh hoạt bằng cánh tay ban đầu, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến thực lực.
"Phu quân, ta muốn nhét Nguyên Anh của nàng vào người của nữ nhân xấu xí nhất, sau đó để nàng làm nô tỳ hạ tiện nhất."
Phó Vũ có tiếng tăm nhiều năm, vẫn là lần đầu bị thua thiệt lớn như vậy, trong lòng hận đến nghiến răng.
Lôi Khiên trấn an vỗ vỗ vai thê tử, "Ta sẽ đi chăm sóc nàng!"
......
Đệ tử Càn Nguyên Tông sắp xếp ổn thỏa cho các đệ tử Thiên Lăng Phái, đút từng đan dược chữa thương cho họ.
Hỏa Dư đã tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh, ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Người Thương Nguyên Tông đâu?"
Nàng vừa nói ra, Chúc Chương Phi đã giễu cợt nói: "Đã chạy từ lâu rồi!"
Vừa rồi hắn vì giúp ngăn cản đòn tấn công cho các đệ tử, bị thương không nhẹ, lúc này dựa vào trên cây, vẻ mặt khinh thường, "Lúc trước nói thật dễ nghe, còn muốn lấy Long Sắc Thảo gì đó để trao đổi. Kết quả là lúc chạy còn nhanh hơn cả thỏ!"
Hỏa Dư khó hiểu nói: "Ngay cả trưởng lão nhà mình mà bọn họ cũng không cần?"
"Chuyện này ai mà biết......"
Vân Lan băng bó vết thương cho Chúc Chương Phi cười cười, "Cảnh trưởng lão kia vốn cũng không phải người Thương Vân Tông, mà chỉ là một tán tu."
"Thì ra là vậy......"
Giang Linh Ngọc lo lắng nhìn về phía đầm lầy, "Tố Tích kêu chúng ta rời đi trước, cũng không biết nàng có thể đánh thắng được hai vợ chồng 'Lôi Công Điện Mẫu' kia không."
Chúc Chương Phi giãy giụa muốn đứng lên, "Vết thương của ta đã khỏi gần hết rồi, ta đi trợ trận cho Tố Tích!"
Vân Lan vỗ một cái vào vị trí vết thương của hắn, cười tủm tỉm nói: "Bây giờ thương thế đã nặng hơn rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên ở đây đi, không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Chúc Chương Phi suýt chút nữa phun một ngụm máu: "......" Mẹ nó, đệ tử Càn Nguyên Tông đều độc ác như vậy à?
......
Trình Tố Tích phóng lên mặt hồ, hái Bổ Hồn Thảo đã trưởng thành về.
Bổ Hồn Thảo có tổng cộng bốn chiếc lá, mỗi chiếc lá mang theo ánh sáng bảy màu, trông rất lộng lẫy. Mà Bổ Hồn Thảo sở dĩ quý báu như vậy, là vì nó là một trong số ít linh thực có thể tự chữa thần hồn bị tổn thương.
Nói đến thần hồn, thì không thể không nhắc tới Nguyên Anh. Nguyên Anh là nguyên thần tu sĩ luyện hóa, kết quả biểu hiện thành một đứa trẻ sơ sinh. Mà thần hồn, thì gửi gắm trên Nguyên Anh, là linh hồn của người tu chân*.
[*Nguyên Anh giống như cái mạng thứ 2 của tu sĩ, là một phiên bản thu nhỏ của bản thân và rất là yếu ớt]
Nó rất quan trọng với tu sĩ. Một khi thần hồn bị tổn thương, tu sĩ đời này hết hi vọng tiến giai, chỉ có thể chờ đợi tuổi thọ chấm dứt.
Con trai của Lôi Khiên và Phó Vũ vì thần hồn bị tổn thương, tu vi trăm năm qua bị đình trệ. Hai vợ chồng bọn họ nghĩ ra mọi cách, cuối cùng không thể không đặt hy vọng vào trên Bổ Hồn Thảo.
Có điều, với Trình Tố Tích mà nói, Bổ Hồn Thảo cũng không có tác dụng gì.
"Ăn không?" Nàng xé một chiếc lá của Bổ Hồn Thảo đưa cho Hoa Linh.
Hoa Linh đã không còn là chim nhỏ vô tri mới vừa phá vỏ, nàng từ trong truyền thừa huyết mạch biết được sự quý báu của Bổ Hồn Thảo, lại nhìn động tác phung phí của trời của chủ nhân, đau lòng "chíp" một tiếng.
Trình Tố Tích hiểu lầm ý của nàng, "Không ăn sao?"
Hoa Linh thấy chủ nhân muốn rút tay về, nhắm hai mắt lại, duỗi đầu nuốt lá cây kia xuống một ngụm.
—— Hái cũng đã hái, không ăn lãng phí!
Trình Tố Tích cười cười, tuy thần hồn của Đoàn Tử không bị tổn thương, nhưng hóa hình quan trọng nhất chính là dựa vào chi lực thần hồn. Thêm một chiếc lá này, cách thời gian Đoàn Tử hóa hình cũng không xa.
Trình Tố Tích cất ba chiếc là Bổ Hồn Thảo còn lại vào, dự tính Lôi Khiên cũng sắp chạy về, liền nói: "Đoàn Tử, đi tìm Vân Lan bọn họ."
Hoa Linh nào có chịu đi.
Trong nguyên tác cũng không có xuất hiện nhân vật "Lôi Công Điện Mẫu", có lẽ bọn họ đã sớm chết ở ngoài cốt truyện. Nhưng mà, chủ nhân có thể xuất hiện điều bất trắc, có liên quan tới bọn họ hay không, trong lòng Hoa Linh cũng không chắc chắn.
Hoa Linh cạ cạ cơ thể xù lông lên cần cổ trắng nõn của Trình Tố Tích, sau đó kéo dài tiếng, "Chíp ~ chíp ~ chíp ~"
Trình Tố Tích bị cọ xát đến hơi ngứa, trong lòng thở dài một tiếng: Tiểu gia hỏa này, đúng là càng ngày càng dính người.
Thôi được......
Nghĩ đến khế ước bản mệnh giữa các nàng, Trình Tố Tích thỏa hiệp nói: "Chốc nữa liền trốn trong tay áo của ta, không được ra ngoài."
Hoa Linh ngoan ngoãn "chíp" một tiếng, bay đến lòng bàn tay Trình Tố Tích, dùng sức chui cả người lông xù của mình vào trong tay áo.
Trình Tố Tích nhìn cái đuôi vểnh lên của nàng, lòng bàn tay có hơi ngứa, nhanh chóng tiến lên vuốt một phen.
Hoa Linh: "......" Luôn cảm thấy bị chiếm tiện nghi.
Hoa Linh vừa mới giấu người xong, hai phu thê Lôi Khiên và Phó Vũ bay đến từ đằng xa.
Phó Vũ phát hiện Bổ Hồn Thảo trong hồ đã mất, quay về phía Trình Tố Tích tức giận nói: "Giao Bổ Hồn Thảo ra đây!"
Trình Tố Tích nhìn nàng một cái, nghiêm túc phun ra hai chữ: "Không giao."
Hoa Linh ở trong tay áo Trình Tố Tích lăn một cái, nàng thích nhìn chủ nhân nghiêm túc làm tức chết người khác.
Phó Vũ bị chọc tức đến giận sôi người: "Phu quân, ta muốn nghiền xương nàng thành tro!"
Lôi Khiên híp híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Trình Tố Tích mang theo một ít cẩn thận.
"Ngươi là Trình Tố Tích."
Trong giọng nói của hắn cũng không có chút nghi ngờ nào, hiển nhiên là đã nghe nói qua danh hào của Trình Tố Tích.
"Đúng vậy," Trình Tố Tích đáp.
"Ta đã nghe nói về ngươi," Lôi Khiên chợt nở nụ cười, "Trong đại chiến, ngươi lấy chi lực của bản thân đánh lui mấy vạn Ma tộc, trong đó còn có môn chủ của Huyết Ma Môn."
Huyết Ma Môn là một thế lực của Ma tộc, luc ấy môn chủ của Huyết Ma Môn cũng là tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, lại tổn hại trong tay một tu sĩ Hợp Thể Kỳ ở Càn Nguyên Tông, làm không ít người lắp bắp kinh hãi, cũng làm thanh danh của Trình Tố Tích lập tức truyền ra.
Lôi Khiên không có giao thủ với môn chủ Huyết Ma Môn, nhưng nghe nói đối phương cũng được gọi là nhân vật số một trong số cao thủ Độ Kiếp Kỳ, cho nên không thể không kiêng kỵ Trình Tố Tích.
Có điều, điều này không có nghĩa là Lôi Khiên sợ Trình Tố Tích. Suy cho cùng hai người cũng cách một cảnh giới lớn, hơn nữa nghe nói thương thế của Trình Tố Tích sau đại chiến vẫn không khỏi hẳn, chắc chắn cũng không phát huy được thực lực vào lúc đó.
Sắc mặt Trình Tố Tích lạnh nhạt, giống như người trong lời Lôi Khiên nói không có liên quan gì với nàng.
Lôi Khiên vỗ vỗ vai thê tử, ý bảo nàng "bình tĩnh đừng nóng", sau đó nói: "Nếu giao Bổ Hồn Thảo ra đây, ta sẽ không truy cứu việc ngươi làm tổn thương tay của thê tử ta."
Trình Tố Tích lắc đầu, "Không thể."
Bổ Hồn Thảo nàng còn giữ để bồi bổ thân thể cho Tiểu Thần Thú nhà mình.
Ánh mắt Lôi Khiên lập tức âm trầm xuống, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Phu quân, đừng nói lời thừa với nàng nữa, chúng ta cùng lên!"
Vừa dứt lời, hai phu thê bọn họ một người cầm Cự Chùy, một người cầm Thiểm Điện Thần Kính, cùng lúc tấn công về phía Trình Tố Tích.
Nhất thời, trong phạm vi mấy dặm tia chớp lóe lên, tiếng sấm vang rền, xung lượng cực lớn.
Trình Tố Tích một mình đứng yên giữa sấm chớp mưa bão, vạt áo rộng lớn bị cơn lốc vung lên, phát ra tiếng thanh mãnh liệt.
Đối mặt với sấm sét sắp giáng xuống đầu, Trình Tố Tích chỉ chậm rãi ra một kiếm, nhưng ánh kiếm lại xuyên thẳng lên bầu trời, chém tan mây dông, màn điện đang sinh sôi, lộ ra bầu trời sáng sủa và trong trẻo.
——————————
Hoa Linh: Ngay lúc ta ăn tươi Bổ Hồn Thảo, đau lòng vô cùng, ta là vì không cho chủ nhân lãng phí, mới miễn cưỡng ăn hết.
Trình Tố Tích: Còn có một miếng nhỏ, có ăn không?
Hoa Linh: Ăn!
Liên Tâm Băng Diễm: Vì sao mỗi lần ta muốn ăn nhiều, đều phải bị đánh?