Chúc Chương Phi sau khi ra ngoài diệt trừ yêu trở về nghe nói Lăng Khê trưởng lão của Càn Nguyên Tông đến đây, cũng không có quay về nơi ở, liền trực tiếp chạy tới vườn linh thực.
Trình Tố Tích nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thấy là bạn tốt, cười nói: "Chương Phi."
Trong đại chiến năm đó, Chúc Chương Phi và Giang Linh Ngọc cũng từng đi giúp đỡ Càn Nguyên Tông, tình bằng hữu giữa Trình Tố Tích và hai người cũng được kết vào khi đó.
Chúc Chương Phi cười sang sảng, lấy trọng kiếm ở trên lưng xuống: "Đã lâu không gặp, đánh một trận không?"
"Ta sợ vườn linh thảo này sẽ bị phá hủy, đến lúc đó ngươi liền bị Sùng Minh trưởng lão bắt đi luyện đan."
Chúc Chương Phi hậm hực thu hồi trọng kiếm.
Tuy linh căn của hắn là hỏa hệ, nhưng chuyện đi làm mồi lửa cho lò luyện đan, vẫn là thôi đi.
Hoa Linh đứng ở trên vai chủ nhân cười trộm trong lòng, sao kiếm tu này nhìn vào cũng không quá thông minh vậy?
Chúc Chương Phi mời Trình Tố Tích đi vào viện của hắn ôn chuyện, Trình Tố Tích tiện dịp đồng ý.
Mặc dù suy nghĩ của Chúc Chương Phi không kín đáo như Giang Linh Ngọc, nhưng bây giờ cũng không có người nào thích hợp, chỉ có thể để hắn chú ý nhiều hơn đến đệ tử tên Tuyền Nguyệt kia.
Nơi ở Chúc Chương Phi cũng thô kệch giống như tính cách của hắn, trên mặt đất đầy rẫy vết kiếm. Nơi duy nhất có thể tiếp đãi khách, chính là bàn đá ở giữa sân. Bên cạnh bàn đá cá trồng tre sắt, lá tre xanh tươi rơi xuống trên nền đất mát lạnh, trái lại lại có phần ý cảnh.
Trình Tố Tích mới vừa ngồi xuống bên cạnh bàn đá, liền cảm giác được vành tai bị Đoàn Tử nhà mình nhẹ nhàng chọt chọt vài cái.
Hoa Linh đang nhắc nhở chủ nhân là nàng đói bụng. Dù sao linh quả nàng ăn trước đó rất ngon, nhưng linh khí quá ít, làm cho nàng đói bụng rất nhanh.
Sự ăn ý đã bồi dưỡng trong thời gian dài như vậy, khiến Trình Tố Tích lập tức biết Hoa Linh muốn nói gì. Nàng lấy thức ăn mà Hoa Linh thường ăn từ trong Càn Khôn, đặt lên trên bàn từng cái một.
Hoa Linh bay từ trên vai chủ nhân xuống bàn, bắt đầu ăn cơm.
Chúc Chương Phi nhìn chằm chằm Hoa Linh một hồi, phun ra một câu: "Đây là linh thú ngươi nuôi? Yếu như vậy, sau này nó có thể làm được gì?"
Hoa Linh cúi đầu tiếp tục gặm linh cốc, không để ý cái tên ngốc này.
Trình Tố Tích lại nói: "Nó không phải linh thú của ta, hơn nữa ngươi không nên xem thường nó."
Hơi thở của Băng Loan trưởng thành có thể đóng băng phạm vi mười dặm, sức chiến đấu ở trong một nhóm Thần Thú cũng coi như đứng đầu. Mà Đoàn Tử sinh ra chưa tới một tháng có thể mổ Yến Hàn bị thương, cũng có thể chứng minh khả năng tiềm tàng của nó rất lớn.
Chúc Chương Phi cũng không nhìn ra cái bánh bao nhỏ lông xù xù sau này có thể lợi hại đến cỡ nào, trừ khi nó có thể ăn cũng coi như có sức chiến đấu...... Nhìn một cái, hai mâm linh cốc và linh quả lớn như vậy, cũng sắp bị nó ăn hết sạch rồi!
"Ta lần này tới Thiên Lăng Phái, là có một việc muốn điều tra......"
Trình Tố Tích nói mục đích của chuyến đi này, Chúc Chương Phi nghe xong cau mày, nói: "Ta thường xuyên ra ngoài rèn luyện, rất nhiều đệ tử trong môn phái cũng không nhận ra hết. Đệ tử tên Tuyền Nguyệt này, ta trước đây cũng chưa từng nghe nói. Nhưng mà, tất cả đệ tử phòng giữ trước khi nhập môn cũng sẽ trải qua kiểm tra đo đạc nghiêm khắc, nếu là Ma tộc, tuyệt đối không thể nào để nàng trà trộn vào được."
Hoa Linh ăn no bay về trên vai chủ nhân nghỉ ngơi, nghe được lời này liền trợn tròn mắt.
Ngu ngốc, ngươi vẫn biết quá ít rồi!
Tuyền Nguyệt người ta được tác giả cho bàn tay vàng, làm sao có thể dễ dàng bị các ngươi phát hiện được?
Có điều nam chủ kungfu này còn chưa bái nhập Càn Nguyên Tông, cho nên dựa theo cốt truyện Tuyền Nguyệt sẽ ở Thiên Lăng Phái rất lâu. Nhưng điệu bộ hôm nay của chủ nhân, sợ là không biết rõ thân phận của Tuyền Nguyệt sẽ không bỏ qua. Bởi vậy, cũng không biết cốt truyện sẽ tan tành thành bộ dáng gì nữa, nam chủ còn có thể gặp được hồng nhan tri kỷ này không?
Quên đi, quên đi, chuyện phức tạp như vậy không thích hợp để Thần Thú chưa trưởng thành suy nghĩ tới, đến lúc đó rồi nói sau!
Hoa Linh tự sa ngã chui đầu vào trong lòng chủ nhân nhà mình.
Trình Tố Tích theo bản năng mà duỗi tay vuốt từ đỉnh đầu cho đến lông đuôi của chim non, dưới kỹ thuật xoa bóp ngày càng thuần thục của chủ nhân khiến Hoa Linh thoải mái vểnh chóp đuôi lên.
"Cũng có thể là nàng từng tiếp xúc với Ma tộc," Trước mắt Trình Tố Tích cũng không dám kết luận Tuyền Nguyệt chắc chắn có vấn đề, có điều biểu hiện vừa rồi của Tuyền Nguyệt rất đáng ngờ, nàng nhất định đang cố ý che giấu điều gì đó.
Chúc Chương Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ tìm người theo dõi nàng, nếu phát hiện nàng thật sự có quan hệ với Ma tộc, ta sẽ bẩm báo cho chưởng môn xử lý."
Trình Tố Tích nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút, không nên đả thảo kinh xà."
"Ta hiểu."
......
Đột nhiên nhận được truyền âm của Yến Hàn, Trình Tố Tích phải tạm biệt Chúc Chương Phi trước, mang theo Hoa Linh từ Thiên Lăng Phái chạy về thành Vĩnh Giang.
"Ta đã điều tra ra rồi, có một đệ tử ở Đan Hà Tông tên là Đan Hà. Sau khi mất tích ở trong đại chiến, đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích. Pháp khí bản mạng của hắn chính là Truy Hồn Ấn, rất giống với những gì mà ngươi mô tả."
Yến Hàn lại nói: "Trừ cái đó ra, ta còn tìm được một cửa hàng pháp khí, tên là 'Hòa Nhạc Phường'. Cửa hàng này trước kia do một gã tán tu luyện khí sư mở, mấy tháng trước đã chuyển cho người khác. Ta phát hiện Hòa Nhạc Phường gần đây có danh tiếng vô cùng tốt ở trong nhóm tán tu, nói là pháp khí được bán không chỉ có chất lượng cao, giá cả còn rất rẻ."
"Nó có liên quan với Truy Hồn Ấn?" Trình Tố Tích không tin Yến Hàn sẽ vô duyên vô cớ nhắc tới cửa hàng này.
Yến Hàn trực tiếp lấy ra một thanh trường kiếm, để lên trên bàn, đẩy cho Trình Tố Tích, "Nhìn xem."
Hoa Linh thấy trên trường kiếm được trang trí bằng những hoa văn phức tạp, tỏa ra ánh sáng lung linh, tò mò đi tới để nhìn kỹ hơn.
Đây không phải là tác phẩm nghệ thuật à? Thật sự có người cầm thanh kiếm sặc sỡ này đi đánh nhau sao?
"Mũi kiếm sắc bén, cẩn thận một chút, đừng đến gần quá."
Trình Tố Tích dùng ngón tay giữ bụng Hoa Linh lại, kéo nàng qua một bên.
Hoa Linh: "......" Chủ nhân, ta thật sự không ngốc như vậy.
Trình Tố Tích cầm trường kiếm lên, sau khi tỉ mỉ xem xét, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Yến Hàn vừa thấy biểu cảm của nàng liền biết nàng cũng đã nhìn ra manh mối, "Đây là ta tìm người mua ở Hòa Nhạc Phường."
Hoa Linh nhìn chủ nhân nhà mình, lại nhìn Yến Hàn, không biết trong hồ lô của hai người này đang bán thuốc gì.
Bộ dáng chim non tròn vo nghiêng đầu thật sự quá đáng yêu, khiến cho Yến Hàn nhanh chóng vuốt lưng Hoa Linh một phen.
Hoa Linh chưa phản ứng kịp: "......" A, ta dơ rồi!
Đè lại chim con xù lông muốn bay qua vồ lấy Yến Hàn, Trình Tố Tích chỉ vào trường kiếm nói: "Nếu ta không nhìn lầm, đây là Thanh Phong Kiếm."
Giống như Băng Ngọc Trản tượng trưng cho đệ tử Tiên Miểu Phong, Thanh Phong Kiếm là dấu hiệu của kiếm tu ở Thanh Phong Phái.
"Không sai!" Yến Hàn cười lạnh một tiếng nói: "Hắn cho rằng khắc hoa văn lộn xộn ở trên Thanh Phong Kiếm sẽ không ai nhận ra được sao?"
Tuy Thanh Phong Kiếm nhìn đơn giản không cầu kỳ, nhưng lại tàng xảo vu chuyết*, vừa lúc ăn khớp với phong cách của kiếm tu Thanh Phong Phái. Mà cán kiếm "trá hình" này, tuy được khảm rất nhiều loại ngọc quý, nhưng chỉ là hào nhoáng trống rỗng, chỉ làm cho động tác võ thuật đẹp* mà thôi.
[*Tàng xảo vu chuyết /藏巧于拙/: có tài có năng lực nhưng không thể hiện ra
Động tác võ thuật đẹp: để nói khảm nhiều ngọc quý lại cồng kềnh, dù đẹp nhưng không thực tế]
Trình Tố Tích nói: "Thanh Phong Kiếm trong đại chiến tổn thất nặng nề, không ít đệ tử đã nằm xuống. Không khó để lấy được Thanh Phong Kiếm thất lạc. Nhưng cách làm giấu đầu lòi đuôi như vậy, khó có thể không nghi ngờ động cơ của bọn họ."
Yến Hàn nói: "Đây chỉ là một phần nhỏ trong số pháp khí mà bọn hắn đã bán. Hơn nữa cần phải có người quen dẫn đường mới có thể mua được."
Nghe đến đây, Hoa Linh cơ bản có thể xác định, cửa hàng pháp khí tên "Hòa Nhạc Phường" kia, chính là Ma tộc thông đồng với người tu chân mở ra, tất cả chi tiết đều đúng với miêu tả trong cốt truyện.
"Ta muốn vào nói chuyện, ngươi có cách không?" Trình Tố Tích hỏi.
"Cách thì có......" Yến Hàn cười tủm tỉm đánh giá bạn tốt một phen, "Nhưng ngươi phải nghe lời ta."
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Có tên ngu ngốc nào đó nói ta ăn nhiều!
Trình Tố Tích: Ngươi chỉ mới ăn rất nhiều mà thôi...