[*Ta chỉ ăn nhiều một chút]
Một giấc này của Hoa Linh cũng không dài, khi tỉnh lại, cũng chỉ mới qua hai canh giờ.
Nàng run run lông trên người, lại vỗ cánh hai lần, tinh thần phấn chấn "Chíp" một tiếng.
"Tỉnh?"
Trình Tố Tích tùy ý Hoa Linh nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay mình, móng vuốt nhỏ giẫm trên da khiến nàng có hơi nhột.
Hoa Linh cọ cọ trên những ngón tay thon dài nhẵn nhụi, tò mò nhìn vào tấm gương ở trong nhã thất.
Trước khi ngủ nàng còn tưởng rằng đây chỉ là một chiếc gương bình thường, không nghĩ tới lại là một cái "Màn hình". Không chỉ có độ sắc nét vô cùng cao, còn có thể chia thành nhiều hình ảnh, theo dõi tình hình của các đệ tử khác nhau.
Nhìm dáng vẻ bọn họ điều khiển pháp khí đối địch, Hoa Linh đột nhiên có cảm giác quen thuộc như đang xem thi đấu thể thao điện tử quy mô lớn, nhất thời có chút náo loạn.
Thấy tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm gương như thể nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ, Trình Tố Tích nhịn không được vươn ngón tay ra trêu chọc một phen, Hoa Linh tức giận đến mức mổ vài cái lên ngón tay nàng.
"Chíp chíp chíp!" Đừng để lỡ ta xem "Thi đấu"!
"Ồ? Đây không phải Băng Ngọc Trản của Tiên Miểu Phong sao?"
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào hình ảnh trong gương nói.
Trình Tố Tích dừng ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn lên gương.
Chỉ thấy khi đệ tử kia đối chiến với Diễm Điểu*, ném ra một pháp khí lưu quang trong suốt. Pháp khí không ngừng xoay tròn biến lớn ở giữa không trung, bao phủ ở phía trên Diễm Điểu, phát ra từng trận khí lạnh. Diễm Điểu kêu thảm một tiếng, ngay sau đó ngọn lửa gắn liền trên cơ thể dần dần tắt đi.
[*Chim lửa]
"Mạnh Lập An?" Có người nhận ra thân phận của đệ tử kia.
"Hắn không phải từ Hãn Vân Phong......"
Mọi người bên trong đồng thời nhìn về phía Trình Tố Tích.
Trình Tố Tích vẻ mặt lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"
Mọi người: "......" Hình như thật sự không có vấn đề gì.
Băng Ngọc Trản là một loại pháp khí rất thực dụng cũng rất đặc biệt. Nó có năng lực phòng hộ cực mạnh, Hàn Băng Chi Khí tỏa ra còn có thể khắc chế yêu thú hỏa hệ.
Có điều, quan trọng nhất là, tất cả đệ tử nội môn của Tiên Miểu Phong khi bái nhập sơn môn, đều sẽ nhận được Băng Ngọc Trản. Cho nên nói, Băng Ngọc Trản cũng là tượng trưng thân phận đệ tử Tiên Miểu Phong. Ngôn Tình Sủng
Tuy nói không có quy định không thể cho người khác mượn sử dụng Băng Ngọc Trản. Chỉ là, mọi người đều biết việc tuyển chọn phong chủ liên quan mật thiết đến lợi ích của các phe phái trong tông môn. Tiên Miểu Phong ngay cả Băng Ngọc Trản cũng cho bên ngoài mượn, rõ ràng là công khai ủng hộ Mạnh Lập An lên vị trí đó.
Kính Minh trưởng lão hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, trong lòng chế nhạo Trình Tố Tích "Thiếu kiên nhẫn, không thành được đại sự".
Hắn cười như không cười nhìn Trình Tố Tích nói: "Mạnh Lập An quen thuộc cách dùng Băng Ngọc Trản như thế, sợ là trước kia hạ không ít công phu."
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Mạnh Lập An và Tiên Miểu Phong đã thông đồng từ lâu.
Các giáo dụ trong nhã thất nhìn nhau, không dám nói tiếp.
Mặc dù Hoa Linh không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng lại có thể cảm nhận được ác ý từ nam nhân trung niên đối diện.
Nàng lập tức xù lông lên, tức giận "Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp, chíp chíp!"
Nhìn bộ dạng tiểu đoàn tử đang bất bình cho mình, tức giận trong lòng Trình Tố Tích cũng lắng xuống, dịu dàng vuốt lông tơ mềm mại trên lưng chim non, ngẩng đầu nói: "Vừa rồi ta thấy Đường Trì lúc đối chiến với Đằng Xà* sử dụng Truy Hồn Ấn có mấy phần quen mắt, không biết là từ vị sư phụ nào luyện chế?"
[*rắn biết bay]
Mọi người sửng sốt, không hiểu rõ vì sao Trình Tố Tích đột nhiên nhắc đến Đường Trì. Nhưng nhìn vẻ mặt Kính Minh trưởng lão trong nháy mắt âm trầm xuống, bọn họ càng không dám hỏi nhiều, mỗi người "Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim", giả vờ câm điếc tới cùng.
Bầu không khí trong nhã thất tạm thời lạnh xuống.
Trình Tố Tích không đi để ý tới Kinh Minh trưởng lão đang đầy nghi ngờ, muốn nói lại thôi, tính toán thời gian cho Hoa Linh ăn một bữa, lại lấy một cây bông lúa cho nàng chơi.
Hoa Linh không khỏi có cảm giác như bị coi thành trẻ con mà trêu đùa, nàng không có hứng thú đâm đâm vài cái lên bông lúa, sau đó dọc theo cánh tay Trình Tố Tích bò lên vai nàng, chiếm vị trí cao xem "Phát sóng trực tiếp" trong gương.
Kính Minh trưởng lão nhìn chằm chằm Trình Tố Tích một hồi, cuối cùng không kìm nén được, đứng dậy nói một tiếng "Có việc" liền rời khỏi nhã thất.
Trình Tố Tích bóng lưng vội vã của hắn, cong cong khóe miệng, cầm bông lúa bị Hoa Linh ghét bỏ lên thưởng thức một phen, sau đó thu về túi Càn Khôn.
Ba ngày trôi qua trong chốc lát, cuối cùng có người đầu tiên vượt qua thí luyện Luyện Tâm Cảnh.
Làm cho người khác không nghĩ tới, đệ tử đầu tiên đi ra cũng không phải là một trong tám người tranh cử vị trí phong chủ, mà là Vân Mạc đến từ Tiên Miểu Phong.
Mặc dù Vân Mạc chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh cao, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, thậm chí có thể khiêu chiến vượt bậc. Biểu hiện của hắn ở trong Luyện Tâm Cảnh, mọi người cũng đều nhìn thấy. Tuy nói không dự đoán được hắn sẽ là người vượt qua đầu tiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
"Tiên Miểu Phong quả nhiên lợi hại, có thể bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú như vậy." Có người hướng Trình Tố Tích chúc mừng nói.
"May mắn thôi," Trên mặt Trình Tố Tích cũng không ra vẻ kiêu ngạo, đứng lên nói: "Các vị, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được."
Đi ra nhã thất, Hoa Linh đứng trên vai Trình Tố Tích, cảm giác được tâm trạng của chủ nhân không tốt lắm. Nàng cọ cọ ở giữa cổ chủ nhân, sau đó ngắn ngủi "Chíp" một tiếng.
Trình Tố Tích nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào hai hạt đậu của Hoa Linh, ý vị thâm trường nói, "Vô quy củ bất thành phương viên, du nhàn đãng kiểm giả*, nên tiếp nhận trừng phạt."
[*Vô quy củ bất thành phương viên /无规矩不成方圆/: Không có quy tắc thì không làm được gì, đại khái là có một số quy củ người ta phải tuân theo
Du nhàn đãng kiểm giả /逾闲荡检者/: Người có hành động xấu, không tuân thủ lễ pháp]
Hoa Linh lập tức giật mình, lông tơ cả người đều xù lên.
Nàng...... Ngoại trừ chỉ ăn hơn trăm triệu một chút*, sẽ không có phạm lỗi gì đi?
[*Là biểu đạt "Ta chỉ ăn nhiều một chút"]
......
Tần Giản hài lòng quan sát Vân Mạc từ trên xuống dưới một phen, hào phóng tán thưởng nói: "Ba ngày có thể vượt qua thí luyện, đủ để chứng minh thực lực của ngươi. Có điều, đừng kiêu ngạo tự mãn, trí hư thủ tĩnh*, mới có thể tìm ra đạo lý đúng đắn."
[*Trí hư thủ tĩnh /致虚守静/ nguyên câu Trí hư cực, thủ tĩnh đốc /致 虚 极, 守 静 笃/ xuất từ 《 Đạo Đức Kinh 》của Lão Tử, Hư và Tĩnh đều hình dung tâm cảnh của con người ở trạng thái trống rỗng và tĩnh lặng, Cực, Đốc, ý là cực điểm, đỉnh điểm. Nhưng bởi vì bên ngoài quấy nhiễu, mê hoặc, ham muốn cá nhân của con người bắt đầu lung lay. Bởi vậy tâm hồn bế tắc bất an, cho nên cần phải chú ý đến "Trí Hư" cùng "Thủ Tĩnh", để lấy lại tâm hồn thanh minh.
Đại khái là Phải hết sức giữ được trạng thái cực tĩnh, là nguồn gốc dẫn đến sáng suốt, tránh được vọng động
Để hiểu rõ hơn đoạn này mấy bạn có thể tìm hiểu ở Đạo Đức Kinh chương 16, đoạn trên là giải thích trên baidu, mình dịch suôi theo ý mình hiểu, nếu ai thấy chỗ sai hãy nhắc nhở mình và giơ cao đánh khẽ thôi nha ~ ]
"Cẩn tuân chưởng môn chỉ bảo," Vân Mạc cung kính đáp lời, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trình Tố Tích đang chậm rãi đi đến, vội vàng hành lễ nói: "Phong chủ."
Ánh mắt Trình Tố Tích quét nhẹ qua Vân Mạc, quay đầu nói với Tần Giản ở bên cạnh: "Mấy ngày nay vất vả ngươi."
Bởi vì Luyện Tâm Cảnh chỉ có thể do chưởng môn Càn Nguyên Tông bảo quản, mà một khi mở ra, cần phải lấy linh lực bảo vệ cả ngày, không được rời đi. Nếu có chút sai sót, đệ tử tham gia rèn luyện có thể bị mất phương hướng trong Luyện Tâm Cảnh, không thể truyền tống trở về.
Vì vậy, mấy ngày nay Tần Giản không ngủ không nghỉ, vẫn luôn trông coi ở chỗ này không hề rời đi.
Nghe được Trình Tố Tích nói, Tần Giản xấu hổ cười một tiếng, "Đây vốn là trách nhiệm của chưởng môn cần làm, sư tỷ chớ khen."
Trình Tố Tích thấy thế, trong lòng hết sức vui mừng.
Năm đó nàng khăng khăng đề cử chưởng môn tiền nhiệm chi tử Tần Giản kế nhiệm, một là bởi vì tư chất thiên phú của Tần Giản rất tốt, trăm năm liền đem công pháp đỉnh cấp《 Thiên Nguyên Quyết 》của Càn Nguyên Tông tu luyện đến tầng thứ ba; hai là bởi vì cách đối nhân xử thế của hắn ngay thẳng không cổ hủ, có tinh thần trách nhiệm cao, thích hợp với một vị chưởng môn; ba là bởi vì Tần Giản trong đại chiến không sợ đối mặt với hiểm nguy, khởi động đại trận hộ sơn, cứu vô số đệ tử, giành được lòng biết ơn và sự tín nhiệm của mọi người trong môn.
Chỉ là lúc ấy nhận lệnh trong lúc lâm nguy, hành động và cách xử lý của Tần Giản còn có chút ngây ngô, bây giờ cũng đã có khí phách của chưởng môn tông môn, làm Trình Tố Tích tin tưởng chính mình không có nhìn lầm người.