• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đánh chết tên tán tu kia, tu sĩ mai phục trong bụi cây cuối cùng cũng lộ thân hình.

Tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ dẫn đầu cẩn thận đào Liên Dương Thảo từ dưới đất lên, đưa cho một thanh niên ở phía sau: "Thiếu chủ, mau cất vào."

"Được," Thanh niên nhận lấy, bỗng nhiên thấy hoa mắt, Liên Dương Thảo vậy mà biến mất!

"Ai!" Tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ lập tức quát một tiếng, phi thoi trong tay nhanh chóng tấn công nhóm người Vân Lan đang ẩn núp trong bụi cây.

Nhóm người Vân Lan nhanh chóng tản ra, roi dài của Tân Tư Thần cuốn lấy Liên Dương Thảo bay ngược lại.

"Giao cho các ngươi!"

Nàng hô một tiếng, trong nháy mắt bóng người biến mất không còn tăm tích.

Nhìn thấy "Con vịt đã bị luộc chín bay đi mất", mấy tên tu sĩ ở phía trước liền tức giận không thôi.

Trong mắt tên tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kia cũng muốn phun ra lửa, hắn triệu hồi phi thoi, nhìn chằm chằm mấy người Vân Lan cười lạnh nói: "Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà dám đoạt đồ ăn trước miệng hổ, lá gan cũng thật không nhỏ, còn không mau chịu chết đi!"

Vừa dứt lời, uy áp quanh người bỗng nhiên bộc phát ra.

Đệ tử Càn Nguyên Tông vội vàng vận linh lực ngăn cản, Vân Lan và mấy người bên cạnh đưa mắt ra hiệu, lập tức chia làm hai đội, một đội dẫn tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ rời đi, mấy người còn lại đối phó thanh niên và hộ vệ của hắn.

Tuy rằng không giống với kế hoạch ban đầu, nhưng Liên Dương Thảo đã vào tay, bọn họ không cần dây đưa với đối phương quá nhiều, chỉ cần có thể thuận lợi thoát thân là được.

Hoa Linh trước nay chưa từng tham gia vào chuyện kích thích như vậy, trong lòng vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn, nàng theo sát bên người Vân Lan, thỉnh thoảng phóng ra kiếm băng giúp đỡ.

Tu vi của hộ vệ bên người thanh niên cũng không cao, rất nhanh đã mất đi sức chiến đấu dưới sự bao vây của các đệ tử Càn Nguyên Tông. Vân Lan cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt đối phương, thừa dịp tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ còn chưa trở lại, vội vàng kêu các đệ tử rút lui.


Bên phía bọn họ tiến triển thuận lợi, nhưng bên phía Thi Hồng Tài và La Anh, lại xảy ra chút sự cố nhỏ.

Nhiệm vụ của La Anh bọn họ cũng không phải đánh thắng tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ, mà chỉ là dẫn người đi nơi khác, rồi nhanh chóng tìm cách thoát thân. Nhưng tên điên Thi Hồng Tài này vậy mà đánh đến nghiện, càng đánh càng hăng, cho dù đối phương cao hơn hắn một cảnh giới, cũng hoàn toàn không sợ.

Không còn cách, La Anh vì không cho hắn chơi mạng nhỏ của mình quá trớn, chỉ đành phải để những đệ tử khác rời đi trước, còn mình thì ở lại với hắn.

"Mau trở về báo tin cho Lăng Khê trưởng lão, nói Thi Hồng Tài mất khống chế."

La Anh phân phó ngắn gọn, xoay người tham gia vào trận chiến.

......

"Chíp chíp chíp chíp!!!"

Hoa Linh trở về bên cạnh chủ nhân hưng phấn miêu tả một màn "anh hùng" vừa rồi của mình, đắc ý đến vểnh đuôi một cái.

"Vân Lan vừa rồi nói ta đã giúp rất nhiều!" Hoa Linh giơ cánh khoa tay múa chân một cái, "Kiếm băng của ta 'vèo' một cái, liền đánh bại tu sĩ kia luôn!"

Trình Tố Tích vỗ lưng tiểu gia hỏa, khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Hoa Linh có hơi bất mãn, giọng điệu của chủ nhân quá bình thản, không có một chút cảm giác được khen nào.

Nàng dùng sức ủi đầu vào trong lòng bàn tay Trình Tố Tích, ủi rồi ủi, cho đến khi cả người đều ủi vào, mới hài lòng "chíp" một tiếng.

Trình Tố Tích cảm thấy buồn cười, đang muốn nói gì đó, liền thấy mấy đệ tử nôn nóng chạy về, "Lăng Khê trưởng lão, Thi sư huynh hắn, hắn điên rồi!"

"Nói rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Trình Tố Tích nghiêm túc, lạnh lùng nói.

"Chúng ta vốn chỉ dẫn tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kia rời đi rồi dự định rút lui, không nghĩ tới Thi sư huynh không những không chịu rời đi, còn đánh nhau với hắn. La sư huynh sợ gặp chuyện không may, liền kêu chúng ta trở về báo cho ngài."

Tuy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không nhất định có thể đánh thắng được tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ, nhưng nếu có ý định, muốn chạy trốn cũng không phải việc khó. Cách làm lần này của Thi Hồng Tài, hiển nhiên là vì trầm mê vào chiến đấu mà không thể giữ được lý trí.

Thi Hồng Tài ở trong Luyện Tâm Cảnh vì vấn đề này mà dẫn đến việc cuối cùng không thể qua cửa, Trình Tố Tích vốn cho rằng hắn sẽ nhận được một bài học, lại không nghĩ tới hắn sẽ ngày một thậm tệ hơn. Nếu cứ để hắn tiếp tục như vậy, e rằng sẽ sinh tâm ma.

Trình Tố Tích nói: "Đi, đi xem!"

......

Nếu không phải tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kia không có lòng dạ chiến đấu, La Anh và Thi Hồng Tài hoàn toàn không kiên trì được lâu như vậy.

Nhưng thấy mỗi lần đối phương muốn rời đi, Thi Hồng Tài đều sẽ nhào lên giữ người lại, La Anh chỉ cảm thấy mệt lòng.

Nếu không phải mình một phe với hắn, La Anh cũng muốn trực tiếp đi tới đánh một gậy cho Thi Hồng Hài bất tỉnh.

Cũng may hắn không phải bị giày vò quá lâu, Trình Tố Tích đã dẫn người chạy tới.

Dùng linh lực khống chế Thi Hồng Tài lại, Trình Tố Tích lạnh lùng nhìn về phía tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kia: "Cút!"

Tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ vội vàng xoay người bỏ chạy.

Đi đến trước mặt Thi Hồng Tài mắt đã đỏ ngầu, Trình Tố Tích vung tay áo một cái, quạt hắn ngã xuống đất.

"Đứng dậy," Trình Tố Tích buông hắn ra, lạnh lùng quát: "Không phải muốn đánh sao? Ta giúp ngươi!"

Thi Hồng Tài giãy giụa bò dậy, cầm trường kiếm lên tấn công không có quy tắc nào.

Trình Tố Tích nghiêng người né tránh, chuôi kiếm đập chính xác vào cổ tay hắn, trực tiếp đánh rớt trường kiếm trong tay hắn, sau đó vừa nhấc chân lên, liền đá người ngã lăn xuống đất.

"Đứng lên, tới nữa!"

Thi Hồng Tài nhặt kiếm lên, trong mắt bốc lên ngọn lửa, "Ngươi chẳng qua ỷ vào tu vi mà thôi, thắng không vẻ vang gì!"

Hoa Linh nghe được lời này liền tức giận, "Chíp chíp chíp!!!"

Tu vi của chủ nhân cũng là tự mình tu luyện được, làm sao lại không thể dựa vào chứ? Người không có bản lĩnh mới đi tìm vấn đề trên người của người khác đấy!

Nghe được Đoàn Tử bảo vệ mình, Trình Tố Tích cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn về phía Thi Hồng Tài, ánh mắt lại trở nên lạnh băng, "Nếu ngươi không phục, ta có thể ép tu vi bằng với cấp của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể thắng một chiêu của ta, việc vừa rồi ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu không, cho đến trước khi rời khỏi bí cảnh, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta vô điều kiện."

Thi Hồng Tài không chút do dự nói: "Được!"

Hoa Linh cảm thấy điều kiện của chủ nhân nhà mình quá thua thiệt, Thi Hồng Tài vốn nên nghe chủ nhân mới đúng.

"Ngoan," Trình Tố Tích đưa chim non đang xù lông cho Vân Lan, sau đó nhẹ nhàng vuốt đầu nàng.

Hoa Linh: "......" Ok, chủ nhân vui vẻ là được rồi.

Vì tránh cho Thi Hồng Tài lại kiếm cớ, Trình Tố Tích dứt khoát thu Phi Sương vào, sau đó tùy ý bẻ một cành cây, xoay cổ tay một cái, lá cây bay xuống, chỉ để lại cành cây thẳng tắp.

Thi Hồng Tài nắm chặt trường kiếm, mặc dù Trình Tố Tích ép tu vi về Nguyên Anh Kỳ giống như hắn, nhưng uy áp nàng cho mình lại không có giảm bớt chút nào.

Điềm tĩnh cường đại như vậy, càng khiến cho hắn giống như một tiểu nhân chỉ vì lợi ích trước mặt.

Thi Hồng Tài đè xuống một ít hoảng loạn dưới đáy lòng lại, rót linh lực vào trong kiếm, chỉ nghe được tiếng "Ong ong" bén nhọn phát ra từ trên thân kiếm.

"Nguyệt Nhập Đại Giang Lưu!"

Cùng với một tiếng quát lạnh, cơ thể Thi Hồng Tài như hòa vào trong vô tận quang ảnh, trong chớp mắt lưỡi kiếm lạnh lẽo trong tay liền tấn công về phía Trình Tố Tích.

Trình Tố Tích không nhúc nhích, chỉ khi mũi kiếm đã đến trước mặt, cành cây trong tay nhẹ nhàng quấn lấy.

Thi Hồng Tài chỉ cảm thấy phía cuối truyền đến một lực lượng to lớn, ngay sau đó một luồng hơi lạnh lan ra đọc theo thân kiếm, tay phải đã bao phủ một tầng sương lạnh.

"Tầm thường," Trình Tố Tích không cho hắn thêm cơ hội sử dụng kiếm chiêu, lập tức hóa thủ thành công, vung cành cây tới như một cây roi.

Lần đánh nhau kế tiếp, Hoa Linh cũng không nhìn thấy gì......

Cành cây kia trong tay chủ nhân khi thì cứng rắn như thanh kiếm sắc bén, khi thì mềm dẻo như roi mềm, đánh Thi Hồng Tài 360 độ không một góc chết.

Cho đến khi Hoa Linh thả cánh đang che mắt mình xuống, Thi Hồng Tài đã bị dạy dỗ không còn chút nóng nảy nào. Nếu không phải còn muốn giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng, hắn đã sớm mở miệng xin tha.

"Làm kiếm tu, ngươi phải biết bản thân xuất kiếm vì điều gì." Trình Tố Tích từ trên cao nhìn xuống Thi Hồng Tài đã chật vật, giọng điệu vẫn bình thản lãnh đạm như trước, "Bị dục vọng giết chóc khống chế, kiếm của ngươi chỉ là công cụ giết người mà thôi. Ngươi không xứng dùng kiếm, cũng không xứng tự xưng là kiếm tu."

Dứt lời, nàng ném cành cây trong tay xuống, không hề để ý tới Thi Hồng Tài, xoay người đi về phía Hoa Linh.

Cái nên nói, nàng đã nói. Có thể lĩnh ngộ được không, là chuyện của bản thân Thi Hồng Tài, không liên quan gì với nàng.

......

Nhạc đệm này trôi qua, Trình Tố Tích dẫn theo các đệ tử tiếp tục tiến lên.

Đã gần mười ngày từ khi tiến vào bí cảnh, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy Tiên Khí xuất thế, cũng có thể là bọn họ chưa có phát hiện ra.

Trình Tố Tích không muốn dẫn các đệ tử đi vào vũng nước đục này, cho nên cũng không có gấp rút lên đường.

So với hoang mạc, tài nguyên bên trong đầm lầy hiển nhiên phong phú hơn nhiều. Gần nửa ngày, bọn họ lại tìm được mấy gốc linh thảo.

"Á!"

Ngay khi một đệ tử đang muốn ngắt lấy một loại linh thực tên "Kim Măng", đột nhiên bị một bóng trắng cắn vào cổ tay.

Chờ đến khi hắn phản ứng kịp, bóng trắng kia đã ngậm linh thực chạy xa mấy chục mét, sau đó lắc mình một cái, liền biến thành một nữ tử vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.

Nàng quay lại làm mặt quỷ với đệ tử Càn Nguyên Tông, sau đó lại biến thành một con thú nhỏ màu trắng chạy trốn không còn bóng dáng tăm hơi.

"Này...... Này, này này!!!" Ân Hồng Dương nhìn vết thương trên cổ tay, lại chỉ tay về hướng con thú nhỏ màu trắng đã rời đi, nhất thời không nói ra lời.

Trận pháp sư Thu Hạc Minh đến từ chủ phong giống hắn tiến lên kiểm tra vết thương cho hắn, "Không có độc, yêu tu kia thủ hạ, không, khẩu hạ lưu tình."

Bí cảnh Thương Lan vốn không hạn chế chủng tộc, ở trong đây gặp phải yêu tu cũng là chuyện rất bình thường, trong lòng mọi người cũng đã sớm chuẩn bị.

Ân Hồng Dương dở khóc dở cười, "Kim Măng chỉ là linh thực cấp thấp, chỗ nào cũng có, nàng, nàng cần gì phải......"

Ân Hồng Dương cảm thấy bản thân mình quá vô tội, hắn chỉ là thấy Kim Măng kia đẹp, tiện tay hái một cái. Loại linh thực cấp thấp này, hắn ở trong tông môn cũng coi thường, chứ đừng nhắc tới ở bí cảnh.

"Nói không chừng là có cảm tình với ngươi nha......" Tân Tư Thần bên cạnh cười trêu ghẹo nói.

Yêu tu kia biến thành hình người cũng xinh đẹp động lòng người, còn mang theo hơi thở linh động.

Ân Hồng Dương lập tức rùng mình một cái, "Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, ta không hưởng nổi."

Hoa Linh đứng trên vai Trình Tố Tích, nghiêng đầu "Chíp" một cái.

Không biết có phải ảo giác của nàng không, gốc Kim Măng vừa rồi Ân Hồng Dương mới hái, rõ ràng là có sức sống hơn những Kim Măng khác.

......

"Tỷ tỷ," Bạch Oanh ngậm lấy linh thực nhảy vào trong lòng nữ tử có sắc mặt tái nhợt, "Ta tìm cái này, Tiên Kim Măng."

Kim Măng là một loại linh thực chữa thương thường gặp, phẩm giai cũng không cao, nhưng nếu như tiến hóa thành Tiên Kim Măng, phẩm giai không chỉ tăng đến trung phẩm, hiệu quả chữa thương cũng được tăng lên rất cao.

Bạch Mính duỗi tay búng vào trán con thú nhỏ trong lòng, "Bảo ngươi không được đi trêu chọc nhân tu, lần này ngươi có vận khí tốt. Nếu lại không ngoan, ta liền......"

"Tỷ tỷ!!!" Con thú nhỏ mở to mắt vô tội nói, "Dù sao đã hái Tiên Kim Duẩn về rồi, ngươi mau ăn đi! Chờ vết thương của ngươi lành rồi, chúng ta liền đi trốn, chờ bí cảnh kết thúc rồi lại ra ngoài."


————————————


Hoa Linh: Ai dám nói chủ nhân của ta không tốt, ta liền!!!!


Trình Tố Tích: Đáng yêu chết hắn?


Hoa Linh: QAQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK