• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Tiểu Nha

– Không có việc như thế .

Ông lão sắc mặt hơi cứng lại rồi trầm giọng nói:

– Thần tiểu thiếu gia, hắn tu luyện Thân Thể Đạo, đã qua nhập môn .

– Thì ra là thế!

Huyền Lăng Công Chúa cười nhỏ một tiếng, cũng không lưu ý lắm điều này mà nói:

– So sánh với cái này, ta càng vừa ý với khả năng tùy cơ ứng biến cùng tâm trí xử sự không sợ hãi của hắn . Nếu đổi là những người khác, cho dù tu vi có hơn xa Thần Dạ thì cũng chưa chắc có khả năng bình tĩnh đối mặt nhị hoàng huynh.

– Công chúa điện hạ!

Ông lão cao giọng nói:

– Trí mưu tất nhiên quan trọng, nhưng lại cũng không thể dốc hết sức thu phục Thập Hội. Người phải nhớ kỹ, trên thế giới này, đích thực có thể đứng sừng sững không ngã vẫn là dựa vào tu vi cường đại. Quyền thế phú quý trong miệng bọn họ . . . .

Nghe được sự khinh thường thấp thoáng trong lời nói của ông lão, Huyền Lăng Công Chúa nhẹ nhàng nhướn mày một cái rồi nói:

– Tuyên lão, ngươi cũng nhớ kỹ, bất cứ lúc nào ta đều là Công Chúa Đại Hoa hoàng triều. Mặc dù có một ngày ta sẽ rời khỏi nơi này, đó cũng là sự thật không cần tranh cãi. Nhưng ta không chịu được chút xíu bị gièm pha.

– Vâng!

Ông lão cuống quít cúi đầu!

– Công chúa điện hạ, thiếu nữ tên là Tiểu Nha kia làm cho người ta không khó nhìn thấu.

Trong xe, nữ nhân đeo mạng che mặt đột nhiên lên tiếng nói.

– Tiểu Nha? Ngươi đều không nhìn thấu?

Trong mắt nhung Huyền Lăng Công Chúa lập tức hiện ra một vẻ kinh ngạc mà nhìn nàng kia. Sau khi xác định lại một lần thì không khỏi chăm chú hỏi:

– Làm sao không nhìn thấu?

Nữ nhân che mặt nói:

– Thiếu nữ kia, thiên tư phi phàm. Hơn nữa thân tại Trấn Quốc Vương phủ, hẳn là phải nhận được bồi dưỡng. Nhưng ngược lại, nàng cũng không có tu vi. Tuy nhiên, không có tu vi mà toàn thân nàng lại tràn ngập được một cỗ khí tức Huyền Khí nhàn nhạt. Mặc dù nhạt nhưng cực kỳ quỷ dị. Với thực lực của thuộc hạ cũng không cách nào dò xét rõ ràng!

– Lại có chuyện bực này nữa?

Mặc dù là Huyền Lăng Công Chúa có tính cách cực đoan phi phàm, giờ phút này cũng không khỏi thất kinh.

– Công chúa điện hạ, không bằng ta đi Trấn Quốc Vương phủ dò xét một phen?

Nữ nhân che mặt vội nói.

– Không cần!

Huyền Lăng Công Chúa lấy lại bình tĩnh:

– Phụ hoàng một mực kiêng kỵ lão Vương Gia, trong vương phủ đó tất có thám tử của phụ hoàng. Hơn nữa, ta cũng không tin lão Vương Gia sẽ có lòng mưu phản . Cho nên, việc này chúng ta cũng không phải cùng tham gia vào. Nếu mà làm ta bị bại lộ thì đó mới là phiền toái cực lớn!

Nói xong, Huyền Lăng Công Chúa vẫn không nhịn được cười khổ một tiếng, rồi tự nhủ:

– Phụ hoàng, hy vọng cung cách ngài làm hiện tại là chính xác đi!

Tuấn mã cất vó, tức thì biến mất rất nhanh ở cuối con đường.

….

– Tiểu Nha!

Sau khi trở lại trong phủ, thấy Tiểu Nha vẫn còn một vẫn còn dáng dấp sợ hãi trong lòng thì Thần Dạ không nhịn được làm cơn tức giận tái phát mà nói:

– Tiểu Nha, là ta vô dụng. Ta cam đoan, lại cũng sẽ không có lần tiếp theo. Hơn nữa, sau này ta cũng có thể tiếp tục chữa bệnh cho ngươi.

– Tiểu thiếu gia?

Tiểu Nha chợt ngẩng phắt đầu. Thần Dạ chợt nặng nề gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài mà cầm một taynàng lên. Một cỗ Huyền Khí tinh khiết, lọt vào trong thân thể của nàng.

Một lát sau, Thần Dạ cười cười buông lỏng tay ra. Hắn lại cười nói:

– Mấy năm vừa qua còn may cũng có Nhị bá, cho nên, ngươi cũng đừng trách Tam ca của ta.

– Ta sẽ không trách.

Tiểu Nha lại cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

– Có điều là cứ như vậy, tiểu thiếu gia sẽ phải chịu thiệt thòi . . . . .

– Cái này là chuyện giữa huynh đệ chúng ta. Mỗi người cũng có ý tưởng của họ, cho nên không coi là thiệt thòi.

Thần Dạ cất tiếng cười, rồi nghiêm nét mặt nói:

– Tiểu Nha, chuyện ngày hôm nay, đừng tìm những người khác mà nói, nhất là Nhị bá!

Nói đến bước này, gương mặt Thần Dạ đột nhiên lạnh lùng:

– Bởi vì một mình ta, tất cả long xà trong đế đô Hoàng Thành xem ra đều bởi vậy mà thức tỉnh . Trước có Tiêu Một, hôm nay có Nhị hoàng tử và Trường Tôn Uy, không biết tiếp theo sẽ là ai xuất hiện?

– Cho dù là ai, Tiểu Nha tin tưởng đều không ngăn được tiểu thiếu gia ngươi.

Lúc này, Tiểu Nha kiên định nói.

Thấy nàng nói thành khẩn chân thành, giống như thần linh hạ chỉ dụ, Thần Dạ cười vuốt vuốt gương mặt nàng mà nói:

– Cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ lúc đêm trăng tròn kế tiếp, ta đích thân đến chữa bệnh cho ngươi.

– Cám ơn tiểu thiếu gia!

Thần Dạ phẩy tay, đi ra khỏi viện.

Liền trong khoảnh khắc hắn xoay người, đôi mắt sáng ngời kia của Tiểu Nha lại đột nhiên bị phủ kín một tầng khí lạnh trắng ngần sáng bóng . . . .

Khí lạnh này có tính thực chất, phảng phất như nước mắt vậy. Nó khiến cho không gian trong phạm vi mấy thước trước người Tiểu Nha trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ hơn một chút. Phảng phất như là nhiệt độ không gian lập tức giảm bớt đi rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh thấu xương.

– Tiểu thiếu gia, Tiểu Nha nhất định sẽ mau mau khiến cho bệnh tật của mình khá lên. Sau đó, Tiểu Nha liền có khả năng giúp ngươi ứng phó tất cả địch nhân.

Cùng với âm thanh lạnh thấu xương của Tiểu Nha. Cả một vùng đất lấy chỗ nàng làm trung tâm lại như là bị một tầng Hàn Băng bao trùm trên. Nếu có những người khác đứng xa xa ngắm nhìn, tất sẽ phát hiện, không gian kia mơ hồ giống như bị phong ấn vậy.

– Thần Dạ!

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Thần Dạ muốn tháo gỡ thật tốt một phen, hắn thật sự là có hơi không hiểu. Tại Thần gia, từ trước tới nay hắn không tranh với đời. Những thứ hắn cần, thì trước đó đơn giản là một tâm nguyện duy nhất kia ở trong lòng. Mà tâm nguyện đó, cùng Thần gia, cùng tất cả những người có dã tâm trong đế đô , hoàn toàn không móc nối quan hệ đến một nửa sợi tóc. Vậy tại sao hôm nay lại có một cục diện như vậy đang chờ chính mình?

Chẳng lẽ vẻn vẹn bởi vì là hoàng đế ban hôn, khiến cho bọn họ thấy được ở trong đó rất có giá trị lợi dụng? Thần Dạ không tin!

Sinh ra tại gia tộc quyền thế, bản thân liền không thể tránh né chuyện phải gánh vác đủ loại giá trị bị lợi dụng. Coi như Thần Dạ không có chút xíu ý niệm tranh hùng thì giá trị này vẫn tồn tại. Nhưng nếu như muốn lợi dụng, thì họ sẽ không chờ cho tới hôm nay.

Có lẽ việc ban hôn là chiếc ngòi nổ, nhưng như vậy cũng có phần tới quá nhanh một chút đi?

Tiêu Một thì có lý do là vì báo thù cho Trường Tôn Phi mà đến, vậy lí do của Nhị hoàng tử là cái gì? Từ chính mồm người này nói ra, hắn làm để bắt nạt, thậm chí làm nhục chính mình. Nhưng đối với hắn mà nói, thật sự là có lợi ích chỉ lớn đến như vậy?

Chỉ có điều là, Thần Dạ muốn ngẫm nghĩ lại thật tốt. Nhưng ngược lại có người không để cho hắn có cơ hội làm điều này.

Nghiêng người nhìn lại, nhưng chỉ vẻn vẹn liếc mắt rồi Thần Dạ liền thu hồi ánh mắt, lập tức hứng thú tan như bọt nước, hắn trực tiếp đi về hướng sân nhỏ nhà mình.

=======

Chương 44: Giữa các huynh đệ

– Ngươi liền không thích ta như vậy?

Thần Nguyên đi nhanh vài bước, cản Thần Dạ lại. Hắn cũng không cần giả bộ ít nhiều mà trực tiếp hỏi:

– Hôm nay có gặp Huyền Lăng Công Chúa chứ?

Thần Dạ cũng vẫn không lên tiếng, mà Thần Nguyên cũng tiếp tục cách nói của hắn:

– Bỏ qua một bên không nói chuyện tình trạng hiện tại của Huyền Lăng Công Chúa. Nhưng dung mạo của nàng, ta nghĩ cả thế gian cũng không có bao nhiêu người có thể sánh được với nàng. Nếu như không phải vậy, hoàng đế bệ hạ làm thế nào lại gả Công Chúa cho ngươi? Thần Dạ, ngươi dứt khoát thẳng thắn một chút là được mà tiếp nhận chuyện hôn sự này đi!

– Hay cho một sự thẳng thắn!

Ánh mắt của Thần Dạ có hơi nhíu lại, một lát sau hắn liền cười hỏi:

– Ngươi hẳn là là đến làm thuyết khách giúp Nhị hoàng tử à? Mà hiện tại cứ như lời của ngươi nói, tựa hồ không giống với ý đồ của Nhị hoàng tử, không sợ hắn tức giận sao?

– Ngươi quả nhiên thông minh.

Ở chỗ sâu trong con ngươi Thần Nguyên, vẻ kiêng kỵ lại chậm rãi lặng yên hiện lên. Nhưng rồi liền nhanh chóng lại tiêu tan, hắn trầm tư nói:

– Ngươi cưới Huyền Lăng Công Chúa, Thần gia chúng ta là hoàng thân quốc thích. Sau này hành động liền có dư địa để cứu vãn hơn rất nhiều. Tối thiểu, những chỗ Thần gia bị công kích, tạm thời mà nói, cũng sẽ giảm đi rất nhiều. . . .

– Nói xong rồi sao?

Mắt nhìn Thần Dạ, biết hắn lòng tràn đầy tức giận, Thần Nguyên tự đắc cười một tiếng:

– Ngươi chỉ biết cái thứ nhất, mà không hiểu vẫn còn một mặt khác. Hiện nay ta đi theo Nhị hoàng tử, ngươi thành thân cùng Huyền Lăng Công Chúa, đây là hai bút cùng vẽ. Tương lai, bất kể ai có thể kế thừa Đại Thống thì Thần gia chúng ta, trước sau vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý!

– Thế này chỉ sợ không phải là lời tâm huyết của ngươi?

Thần Dạ đã không muốn nhiều lời cùng Thần Nguyên. Chỉ là ở trong lòng hắn, vẫn còn có những tia khát vọng như vậy.

– Là đúng hay không, một mình ngươi đi phán đoán!

Thần Nguyên cười nhạt, cuối cùng, lưu lại một câu:

– Thân phận của ngươi, mặc dù không đáng để ý, nhưng dù sao cũng là người của Thần gia. Sau này hành động nói chuyện, xin tự trọng thân phận. Ngươi không để ý một mình ngươi thì cũng phải hiểu rõ ràng, ngươi ở bên ngoài, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ khiến cho người khác liên hệ đến trên người Thần gia.

– Tiểu Nha chỉ là tiểu nha hoàn, không đáng vì nàng mà mang đến cho Thần gia ta phiền toái lớn lao.

Lúc đầu là ‘ Thần gia chúng ta’, đến cuối lập tức đổi thành ‘Thần gia ta’ . . . . Thần Dạ liền cười lạnh:

– Tiểu Nha là người của ta, vĩnh viễn đều là như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên, nếu như lại có lần sau, ta sẽ giết người, cho dù là ai! Hiện tại thì ngươi hẳn là biết, thực lực của ta, cũng đủ để ta làm một ít chuyện.

– Thần Dạ!

Thần Nguyên Tinh ánh mắt vụt sáng, rất có thể muốn xé rách không gian !

– Sao nào?

Thần Dạ ngước mắt nhìn người đối diện. Bất luận kẻ nào cũng có điểm mấu chốt, cho dù là Thần Dạ hay một người buôn bán nhỏ, cũng tuyệt không thể khoan dung loại chuyện này phát sinh năm lần bảy lượt.

Một lát sau, Thần Nguyên giống như bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt. Thế nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi lại xẹt qua một nụ cười ngầm chế giễu không muốn cho người khác biết .

Thật lâu sau đó, Thần Dạ cũng cười không thành tiếng!

Thần Nguyên là kẻ tự phụ biết bao. Hắn lựa chọn làm phụ tá Nhị hoàng tử, thậm chí không tiếc dùng chính một em họ ruột thịt để biểu hiện sự trung thành và tận tâm đối với Nhị hoàng tử. Một người như thế, làm thế nào lại cùng trong thời gian lưu lại cho chính hắn một con đường lui khác. Như vậy chẳng phải là có vẻ hắn rất không hề tự tin sao?

Trên con đường đi đến ngai vàng hoàng đế , xưa nay vốn phủ kín mít chông gai. Nếu muốn thông qua, chỉ có chặt phá chông gai. Đây là một con đường máu, không chấp nhập được chuyện lui về phía sau dẫu chỉ chút xíu. Bởi vì con đường lui về phía sau , là chỉ một chữ, tử!

Nếu như muốn có được công lao phò tá thì cũng như thế. Những kẻ hai mặt chân trong chân ngoài ngả phải nghiêng trái, cho tới bây giờ cũng là luôn không đi được xa!

Hôm nay hai người nói chuyện, bất kể là một chữ nịnh nọt ít ỏi, hay là trực tiếp châm chọc, cùng với cuối cùng thì nhắc tới Tiểu Nha. Thần Nguyên chỉ có một mục đích, chính là muốn cho tâm thần Thần Dạ bị thất thủ, từ đó tiếp theo là đóng một dấu ấn không phai.

Thần Nguyên không hề sợ sau khi Thần Dạ tiến vào trận doanh của Nhị hoàng tử thì sẽ dần dần thay thế địa vị của hắn, cướp đi tất cả những gì thuộc về hắn. Mà là hắn cho tới bây giờ đều không hề nghĩ tới việc tạo cho Thần Dạ một cơ hội.

Đương nhiên, Thần Dạ cũng hoàn toàn thật không ngờ, ở trong lòng Thần Nguyên không chỉ có là không hề quan tâm tới tương lai của người em họ này, mà ngay cả tính mạng của Thần Dạ thì hắn cũng không quan tâm.

Mà mặc dù Thần Dạ đã biết, thì giờ này khắc này, cũng sẽ không thể vạch trần. Ở trong lòng Thần Dạ, hắn vẫn còn cảm giác một chút may mắn như vậy. Thủ đoạn của Nhị hoàng tử thật kinh người, ngay cả chính mình đều thiếu chút nữa mà theo gót Tam ca, vì thế mới nghĩ tới dã tâm lúc này của Thần Nguyên không phải chỉ còn thuộc về bản thân Tam ca nữa chăng?

Cho dù mọi thứ của Thần Nguyên vẫn còn bình thường, Thần Nguyên hắn có khả năng không coi chính mình là huynh đệ. Nhưng Thần Dạ cũng không thể lạnh lùng vô tình như hắn . Huyết thống ruột thịt, đời này kiếp này đều là tồn tại.

Cho nên, không đến một khắc cuối cùng thì Thần Dạ không đành lòng! Không hoàn toàn đều là vì chính mình. Gia gia, Đại bá Nhị bá đều là những người cực kỳ quan trọng với Thần Dạ. Chỉ cần còn có một chút khả năng có thể, Thần Dạ đều không muốn nhìn thấy bọn họ lâm vào cảnh thương tâm đau lòng . . . .

– Tam ca, Nhị hoàng tử, hành động hôm nay của các ngươi xem như khiêu chiến sao? Nếu như là vậy, hảo, ta tiếp nhận!

Cảnh đêm tối nay không được tốt, không phải là đêm để ngắm trăng. Bởi vậy, cả đế đô, đều có vẻ có vài phần kiềm chế nặng nề ngột ngạt.

Ở chỗ sâu trong Vương phủ, trong căn nhà cỏ tranh có ngọn đèn mơ hồ chập chờn, phảng phất ngọn đèn chỉ đường!

– Thần Thuận, Huyền Lăng Công Chúa hôm nay lại đây, gây nên chuyện gì?

Từ chỗ của bề trên, Thần lão gia tử nhẹ nhàng hỏi.

– Con không biết!

Huynh đệ Thần Thuận xác thật không biết, sau khi đi tới vương phủ , nhìn thấy Thần Dạ thì Công Chúa liền cùng hắn đi chơi . Đến sau đó, Thần Dạ vội vã ra ngoài. . . .

Thần lão gia tử lão có hơi cau mày . . . . Thần Thuận vội nói:

– Công chúa điện hạ sẽ không vô duyên vô cớ đến Thần gia chúng ta. Phụ thân, để con đi điều tra thêm?

– Không cần!

Bất kể Huyền Lăng Công Chúa đến với ý đồ như thế nào, đều không đáng coi trọng. Hậu quả nghiêm trọng nhất, đơn giản cũng là hoàng đế ban hôn, không có gì đáng ghê gớm.

Thần lão gia tử lo lắng, cũng là có chuyện gì khác !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK