• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Thay đổi vận mệnh, bắt đầu! (2)

Nói tới đây, trên khóe miệng Thần Dạ đột nhiên hiện ra một đường vòng cung lạnh lẽo. Hôm nay, chính là thời gian lão gia tử phụng chỉ mang theo chính mình vào cung!

Trong trí nhớ về cùng một ngày đó, chuyện gì đã xảy ra. Thần Dạ nhắm mắt lại, những việc đã phát sanh này sẽ giống như cuốn phim ảnh hiện ra trước mắt cực kì rõ ràng.

– Hôm nay, khẳng định vẫn sẽ xuất hiện quang cảnh đồng dạng. Chỉ là, hoàng đế bệ hạ, ngài lại không biết Thần Dạ hôm nay đã không phải Thần Dạ khi đó. Vở diễn cuộc đời này nhất định sẽ không phát triển dựa theo những gì ngài đã chuẩn bị như vậy.

Dứt lời, Thần Dạ đứng dậy xuống giường. Hắn bước đi thong thả ra khỏi phòng. Ở bên ngoài, mặt trời trên cao đang soi tỏ, do đó ánh mặt trời dìu dịu chiếu xuống, làm cho người ta thập phần hưởng thụ.

– Tiểu thiếu gia, lão Vương Gia đang ở tại phòng khách chờ người .

Không biết từ khi nào, phía sau Thần Dạ đã thấy ông già tóc bạc nhẹ nhàng đứng yên.

Thần Dạ chậm rãi xoay người lại nhìn ông già tóc bạc chỉ chốc lát, rồi khom người cung kính nói:

– Lâm lão, cám ơn ngài!

– Tiểu thiếu gia, không thể, ngài làm cái gì vậy?

Ông già tóc bạc vội vàng vọt đến một bên, không dám tiếp nhận Thần Dạ thi lễ thế này.

Thần Dạ lại đứng thẳng người mà cười khẽ. Ông già tóc bạc là bạn đồng hành trung thành nhất của lão gia tử. Trong thời gian sinh tử tồn vong của Thần gia thì lão cũng không từng rời bỏ Thần gia mà đi. Theo như Thần Dạ biết đến, hoàng thất đã phái người đến tiếp xúc, nói rằng nếu ưng thuận sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng, nhưng lão không hề động lòng. Còn khi họa diệt môn đã tới thì lão như mọi người Thần gia, ông già tóc bạc như mãnh hổ hạ sơn đã trảm địch vô số!

Đáng tiếc, trên dưới Thần gia, vô số người phản kháng. Nhưng tất cả đều bởi vì lão gia tử ngồi yên mà không có cách nào phản kháng thành công. Cuối cùng, trên dưới Thần gia, mấy trăm tính mạng đều chết ở trong Hoàng Thành .

Thần Dạ còn nhớ rõ, vào lúc ông già tóc bạc bỏ mạng, trong ánh mắt của lão nhìn về phía lão gia tử không có oán hận, không có không hiểu. Nếu có, chỉ là một loại vẫn còn chưa nói hết ý, phảng phất là đang muốn nói, non sông xinh đẹp diễm lệ này , bọn họ không còn được hưởng thụ nữa rồi. Một bước đi này xuống trước hoàng tuyền, nhất định không thể uống món canh Mạnh bà thang kia, nhất định không thể quên hữu tình nhiều năm!

– Lâm lão, ta và gia gia đi hoàng cung !

Thần Dạ mỉm cười khoát khoát tay, sau đó bước dài rời đi.

– Tu luyện thành công Giao Long Thể, không thể phủ nhận đã mang cho tiểu thiếu gia một sự tự tin cường đại mới , tuy nhiên. . . .

Mắt nhìn theo bóng lưng Thần Dạ, ông già tóc bạc khe khẽ tự nói nhỏ:

– Sự tự tin này, lão Vương Gia thành tựu như hiện nay mà cũng không từng có được. Ngài cũng chỉ là sau khi tiểu thiếu gia nhập môn Giao Long Thể, mới có một chút thay đổi.

Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình lão gia tử đang chắp tay đứng!

Mặc dù đã cao tuổi, nhưng thân hình lão gia tử cũng không từng có chút xíu gù lưng. Lão cứ lạnh nhạt đứng yên như vậy, vẫn có một cỗ khí thế như đang đứng thẳng trước ngàn vạn quân mã !

Đây là sau khi đã trọng sanh lại, Thần Dạ lần thứ ba nhìn thấy lão gia tử.

Lần đầu tiên, lão gia tử và trong tưởng tượng thì giống nhau như đúc!

Lần thứ hai, ở trên người lão gia tử, Thần Dạ cảm giác được một sự tự tin khác thường!

Mà hiện tại, không chỉ có sự tự tin không gì sánh kịp kia, Thần Dạ càng rõ ràng cảm nhận được hơn , khí thế sắc bén mà lão gia tử đã ẩn nhẫn nhiều năm kia, lần thứ hai lại phát tán ra ngoài.

Bảo kiếm lại thấy ánh mặt trời, vẫn cứ sắc bén như trước!

Thần Dạ ánh mắt có hơi lóe ra. Ở trong trí nhớ , Thần gia đến diệt vong cuối cùng thì lão gia tử cũng không từng thể hiện ra như thế , vì sao kiếp nầy lại làm? Chẳng lẽ do chính mình trọng sanh, nên cũng đã làm thay đổi tính tìnhcủa lão gia tử ?

Điều đó không có khả năng!

Thần Dạ lập tức liền phủ nhận !

Vì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Nếu như không phải bản thân đã trải qua, Thần Dạ không có khả năng sẽ thay đổi chính hắn. Lão gia tử ngay cả thấy nhiều tình đời hơn, nhưng lại cũng chưa từng trải qua những cảnh tượng còn chưa phát sinh . . . .

Như vậy, sự thay đổi hiện tại của lão gia tử , liệu có phải là do chính mình một tay thúc đẩy hay không?

– Dạ nhi, vì sao nhìn gia gia như vậy?

Thần lão gia tử đi ra khỏi phòng khách, thấy thế thì cười hỏi.

Thần Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi đáp:

– Gia gia, thời gian không sai biệt lắm , chúng ta vào cung đi!

Nói thực nhẹ nhàng, nhưng trong ống tay áo bào , song quyền của Thần Dạ đã xiết lại thật chặt. Hôm nay, nếu mà trí nhớ Thần Dạ không hề xuất hiện lộn xộn, như vậy, hôm nay chính là ngày tất cả hỗn loạn bắt đầu!

May là trời xanh đã ban cho Thần Dạ một cơ hội. Vậy thì hôm nay, liền để cho Thần Dạ bắt đầu thay đổi số phận gia tộc, cùng vận mệnh bản thân hắn!

Một chiếc xe ngựa hoàng kim mạ vàng do tám con ngựa kéo, chạy rất nhanh từ Trấn Quốc Vương phủ bon bon ra. Nó hướng về phương hướng hoàng cung mà phi nhanh tới!

Suốt dọc đường này đều thông suốt, thậm chí ngay cả trên đường lớn cũng không thấy có người đi đường nào qua lại. Thần Dạ ngồi ở trong xe ngựa có khả năng nghe được, cũng chỉ là âm thanh có tiết tấu do tuấn mã đạp.

Chả mấy chốc, ở đại môn trước hoàng cung, đám Cấm quân thị vệ canh gác chỉ là dò xét một phen có tính tượng trưng, rồi liền mang theo ánh mắt sùng kính vô hạn mà cúi đầu cúi người đưa cỗ xe ngựa chạy nhanh vào bên trong hoàng cung.

Cấm địa hoàng cung vốn nên thanh tịnh, nhưng tiếng vó ngựa vang vang mặc dù không chói tai, lại hiện ra lớn mật!

Thần Dạ không khỏi quay sang nhìn lão gia tử đang nhắm mắt trầm tĩnh . Hắn biết, Thánh Chủ Gia khi còn tại thế liền dành cho lão gia tử rất nhiều vinh quang. Được ngồi trên xe ngựa khi tiến hoàng cung chỉ là một trong số đó!

Nhưng vinh quang cũng là một loại trói buộc, lão gia tử một mực biết đạo lý này. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hiện nay rốt cục muốn. . . .

Thần Dạ cũng không từng quên từng li từng tí xưa nay. Trong trí nhớ một ngày đó, lão gia tử vì chính mình mà cũng không hề sợ sệt như vậy. Cuối cùng, thông qua chuyện này lại biến thành ngòi nổ đích thực động thủ của hoàng thất đối với Thần gia .

– Dạ nhi, ngươi làm sao vậy?

Thần lão gia tử đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lóe ra đang nhìn Thần Dạ, lão gia tử nhẹ nhàng hỏi.

– Không có việc gì!

Thần Dạ cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mặc dù hắn là người của hai kiếp, nên biết tất cả mọi thứ sắp sửa phát sinh. Nhưng sự tình liên quan đến hai chữ vận mệnh, làm hắn cũng không cách nào giữ được trong lòng hoàn toàn yên tĩnh như mặt nước hồ thu.

======

Chương 28: Hoàng cung, Kim Loan điện

Xe ngựa chạy bôn ba, cũng không lâu lắm liền dừng ở trước một cung điện xa hoa. Sau khi xuống xe, một lão thái giám đã sớm chờ khá lâu vội vàng tiến lên. Sau khi lên tiếng chào với âm thanh gần như là chói tai , lão liền dẫn theo một già một trẻ này đi về hướng trong cung điện.

Nhìn lên điện Kim Loan , một phong thái nhà trời tuyệt vời khiến cho người cảm nhận từ đáy lòng một niềm kính sợ. Sắc thái của ánh vàng rực rỡ lóng lánh chói mắt, phảng phất mặt trời gay gắt tồn tại ở trên đỉnh điện vậy . . . .

– Trấn Quốc Vương Gia đến!

Đứng ở cạnh cửa đại điện, một lão thái giám ưỡn ngực thét chói tai!

Chỉ hơi dừng lại trước đại môn một phen, dùng cái đó để thể hiện sự tôn kính đối với hoàng đế cao cao tại thượng ở bên trong, Thần lão gia tử liền mang theo Thần Dạ đi vào cung điện.

Trên những chiếc bàn dài dọc theo hai bên sườn cung điện, không ngờ cũng đã chuẩn bị xong xuôi rượu và các món thức ăn ngon, xem ra chuẩn bị đã lâu. Trong điện, cũng không phải chỉ có một mình cửu ngũ Chí Tôn. Ở bên cạnh ngài còn có một người thiếu phụ xinh đẹp như tiên, hẳn chính là Hoàng Hậu.

Ở dưới bọn họ , còn có một lão già mặc Hoa phục. Lão nhân này thì Thần Dạ cũng nhận ra, Tể Tướng đương triều, Trường Tôn Mạt!

Thấy ba người này, ở sâu trong nội tâm Thần Dạ không nhịn được mà hiện lên ý định giết người lạnh như băng thấu xương . Chính là ba người bọn họ đã liên thủ khiến cho Thần gia hoàn toàn biến mất từ thế gian . . . .

Khi mà Thần lão gia tử mang theo Thần Dạ đi vào trong đại điện, bầu không khí liền trở nên náo nhiệt. Hoàng đế vén áo long bào đi xuống Long Y, Hoàng Hậu thoăn thoắt bước theo sau. Trường Tôn Mạt kia càng là tươi cười rạng rỡ, ôm quyền đi theo sát phía sau để đón chào!

– Hoàng thúc, vài năm không gặp, ngài ngược lại càng tỏ ra tuổi cao chí càng cao!

Thánh Chủ Gia cùng Thần lão gia tử là tình đồng huynh đệ, cho nên lúc Hoàng thượng vẫn còn là Thái Tử liền đã xưng hô như vậy.

– Ha ha, ra mắt lão Vương Gia, cuộc sống quy ẩn điền viên quả đúng là giải sầu. Không giống lão phu, còn phải giúp đỡ Hoàng thượng xử lý đại sự triều đình, thật là có hơi lực bất tòng tâm .

Một câu ‘Lão Vương Gia’, được Trường Tôn Mạt nói thật đặc biệt rõ ràng.

Người khác không nhất thiết có thể cảm thấy chân thành trong đó, Thần lão gia tử đương nhiên nghe được lão già ngầm trào phúng mình, bèn cười nhạt một tiếng, chợt cao giọng hô:

– Cựu thần tham kiến Hoàng thượng Hoàng Hậu!

Nói là tham kiến, nhưng chỉ là có hơi hạ thấp người. Đây là ân huệ khác từ trước tới nay của Thánh Chủ Gia ban cho Thần Trung . Bất kể thấy ai, đều không cần quỳ xuống, cũng bao gồm cả chính Thánh Chủ Gia .

Hoàng đế cùng Hoàng Hậu tự nhiên sẽ hiểu, nhưng cũng không vui. Trường Tôn Mạt kia thân là đương triều Tể Tướng nên giờ cũng biết được, nhưng ở chỗ sâu trong con ngươi nhanh chóng xẹt qua một vẻ ghen ghét. Nhưng có lẽ là ý thức được sự không thích hợp , nên ánh mắt cụp xuống lướt qua trên người Thần Dạ, rồi mới ẩn nấp ở chỗ sâu trong tâm khảm.

Cái thoáng nhìn lướt nhanh này, khiến cho ý định giết người âm thầm của Thần Dạ càng tăng lên. Sau đó hắn thành thật ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu đối với hoàng đế Hoàng Hậu mà tôn kính hô một tiếng. Thánh Chủ Gia ban ơn cũng không có dành cho tất cả mọi người Thần gia. Hơn nữa, với quan hệ giữa hai nhà thì tuy là vua tôi, nhưng hoàng đế cũng là trưởng bối của hắn, cho nên đương nhiên phải quì một cái!

Chỉ là một lần quì này rất làm cho người ta không cam lòng, tình không muốn !

– Lại đây, lại đây. Hoàng thúc, Dạ nhi, sang ngồi bên kia!

Hoàng đế vung tay áo bào lên, tự mình dẫn dắt Thần lão gia tử đến chỗ ngồi bên trái.

Một buổi yến hội xa hoa, trong điện chỉ có năm người Hoàng đế Hoàng Hậu, Trường Tôn Mạt, ông cháu Thần lão gia tử .

. Cửu ngũ Chí Tôn mở tiệc chiêu đãi Thần lão gia tử, lão đương nhiên có tư cách này, chỉ là lại gọi đích danh để cho Thần Dạ cùng đi. . . . Dẫu trong lòng Thần Dạ biết rõ ràng, nhưng lại vẫn có cảm giác rất thú vị.

– Lão Vương Gia, lão phu mời lão một chén. Chúc lão trường thọ, cũng hy vọng lão phu có một ngày, có thể được mạng tốt giống như lão Vương Gia , có khả năng sống nhàn nhã cgo qua ngày!

Trường Tôn Mạt nâng chén mời rượu, trong lời nói mang theo sự châm chích.

Nghe vậy, Thần lão gia tử cười nhạt mà bảo:

– Rất nhiều chuyện, Bổn vương có khả năng bỏ lại, Trường Tôn lão nhi ngươi vị tất có khả năng mặc kệ. Có thể giúp đỡ Hoàng thượng xử lý đại sự trong triều là phúc phận của ngươi. Nhưng mà xin khuyên ngươi một câu, khi giải quyết công việc cho người, ngàn vạn lần đừng biến phúc phận trở thành thứ chính mình phải có. Đừng quên, tất cả phúc phận, nếu như không có Hoàng thượng ban ơn, thì Trường Tôn lão nhi ngươi, hiện tại là người, sau một khắc có thể chính là quỷ !

Đối với một số người, một mực khách khí và nhường nhịn, bọn họ ngược lại sẽ cảm giác được ngươi dễ bắt nạt!

Những lời nói thế này rất nặng, biết Hoàng đế Hoàng Hậu ở đây, làm thần tử dù có ân sủng cực lớn vẫn còn phải cẩn thận khắc chế. Thế nhưng Thần Trung trách mắng đối với Trường Tôn Mạt, lại không chút lưu tình, mặc kệ thể diện. Nhất là Hoàng Hậu, ai mà không biết, Hoàng Hậu này chính là con gái của Trường Tôn Mạt !

Lời nói vừa thốt ra, Trường Tôn Mạt cùng Hoàng Hậu nhất tề liền biến sắc mặt. Nhưng lại ngại với uy thế của Trấn Quốc Vương Gia, rất là tức giận mà đành phải cố kìm nén tức giận xuống.

Mà trong lòng Thần Dạ, giờ phút này lại cười khổ. Bắt đầu từ khi bước vào hoàng cung , tất cả mọi thứ phát sinh đều giống nhau như đúc cùng trong trí nhớ. Trời xanh cho hắn, quả nhiên chỉ là lại có thêm một cơ hội, mặt khác, đều chỉ có thể dựa vào chính mình đi tranh thủ nắm chắc.

Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng mà nói:

– Hoàng thúc, Trường Tôn đại nhân, hôm nay chính là gia yến, mọi người không nói chuyện quốc sự. Nào, kính hai vị một chén. Chỉ có các khanh một mực giữ hoà khí thì Đại Hoa hoàng triều ta mới có thể tiếp tục duy trì lâu dài không suy sụp xuống.

Thể diện của Hoàng đế thì luôn phải giữ gìn. Bởi vậy, bầu không khí trong đại điện lần thứ hai biến thành bình yên.

Sau mấy chén lót bụng, hoàng đế cười hỏi:

– Dạ nhi, trên đường cái đế đô đều đồn đại, nói ngươi trời sinh thông minh, linh tính hơn người, từ thuở nhỏ liền biết rõ tứ thư ngũ kinh. Hãy nói cho trẫm, hiện tại ngươi đã hiểu những thứ gì?

Thần Dạ đứng dậy, cung kính đáp:

– Khởi bẩm Hoàng thượng, những điều này đều là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Thảo dân còn nhỏ tuổi, có thể nhớ được vài câu cũng rất khá rồi.

Nghe nói như thế, hoàng đế lại bắt đầu cười ha ha

– Hoàng Hậu, như thế nào, trẫm đã nói với ngươi. Dạ nhi mặc dù tuổi nhỏ, lại không bị mất bình tình hiếm có ở tuổi thiếu niên. Vóc người cũng cực kỳ tuấn tú, không có lừa ngươi chứ?

– Nô tì sao dám hoài nghi Hoàng thượng ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK