Nhưng Tiêu Một dù sao chỉ là một người. Tiêu gia của hắn vẫn còn không có tư cách làm cho Thần gia phải nghiêm túc.Có lẽ Tiêu Một trong tương lai có thể đi tới tình trạng khiến vô số người nhìn lên. Đáng tiếc, cơ hội tiến lên này nhất định bắt đầu từ hôm nay, sẽ từng bước càng giảm càng nhỏ đi. Đến cuối cùng thì sẽ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa!
Thần Dạ có tự tin này, sau khi trọng sanh mà đến, tiểu đao một khi xuất hiện lập tức đã khiến cho hắn tu luyện thành công Giao Long Thể, căn cơ bị tổn hại liên quan cũng được chữa trị xong xuôi, có khả năng tu luyện bình thường. Nếu mà như vậy đều vẫn còn không kết thúc được con đường tiến lên của Tiêu Một , Thần Dạ thật sự là chết không luyến tiếc!
Lúc này ở trong đầu Thần Dạ chỉ có nghĩ tới người trong kiệu kia!
Chỉ dựa vào một đạo ánh mắt như có như không, đã để cho hắn cảm giác được một loại nguy hiểm cường đại chưa bao giờ có .Đối với chủ nhân của ánh mắt đó, Thần Dạ không làm sao không kiêng kỵ cho được.
Đạo ánh mắt kia, trong suốt, như dòng suối không chứa chút xíu tạp chất, lại rất sâu sắc, phảng phất như hắc động vũ trụ ( hố đen), mà lại nhằm thẳng lòng người. Ở trước mặt nó, tựa hồ cũng không che giấu được cái gì.
Người này, nếu là bằng hữu, nhất định sẽ mang lại cảm giác như hổ thêm cánh, nhưng nếu là kẻ địch . . . . Thần Dạ nhướn cao đuôi lông mày. Bên người có tám cao thủ cảnh giới Sơ Huyền là kiệu phu, bạo tay bực này thì đào xới khắp cả đế đô Hoàng Thành, những người có thể làm được cũng sẽ không quá nhiều.
Nếu muốn tra một phen, xem cỗ kiệu kia thuộc về nhà nào thì tịnh không khó khăn lắm. Khó khăn chính là, người trong cỗ kiệu kia, đến tột cùng là ai !
Mà ở trong trí nhớ của Thần Dạ, người này, từ đầu đến cuối, tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Nói tựa hồ, đó là bởi vì kiếp trước hắn đã một mực tự giam mình trong thế giới của cá nhân , không nghe thấy việc đời. Cho đến lúc Thần gia bị tấn công qui mô thì hắn mới đi ra khỏi Thần gia.
Cho nên, những người xuất sắc trong đế đô , mặc dù là hắn đã nghe nói qua, nhưng không biết. Ngoài ra người trong kiệu kia càng gây ra cho hắn cảm giác xa lạ.
– Tiểu Dạ tử, ngươi làm sao vậy?
Đằng sau cánh cửa đại môn sơn son, nhìn thấy Thần Dạ sắc mặt trắng bệch, hữu quyền vẫn còn rơm rớm một chút màu máu thì Thần Hiên giận dữ!
Thần Dạ ngây ra rồi cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ tới lại gặp phải đại ca, nên cũng không thể dấu diếm mà lập tức nói:
– Vừa rồi đi dạo ở trên đường, đã gặp Tiêu Một.
– Như vậy, vết thương của đệ là do Tiêu Một gây ra?
Thần Hiên sắc mặt hoàn toàn xanh mét:
– Hay cho một tên Tiêu Một, không ngờ lại dùng loại biện pháp này để hạ thư khiêu chiến với ta. Xem ra, là không thể lưu hắn .
Vỗ vai Thần Dạ một phen, Thần Hiên lạnh lùng nghiêm mặt nói:
– Tiểu Dạ tử, việc này không cần nói cho gia gia bọn họ.
Nói xong, Thần Hiên liền bước đi.
– Đại ca!
Thần Dạ vội vàng ngăn Thần Hiên lại, rồi cười cười nói ra cặn kẽ một lần chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Thần Hiên tất nhiên vẫn còn lửa giận . Nhưng lại có thể nhìn thấy, đằng sau lửa giận lại hiện ra sự kinh ngạc sâu sắc.
Thân là người của Thần gia , hơn nữa còn là cháu đích tôn, Thần Hiên so với Thần Dạ thì càng hiểu rõ ràng hơn tình thế trong Hoàng Thành , cũng càng hiểu rõ ràng hơn việc thế lực khắp nơi đang mắt nhìn chằm chằm vào mọi hành động khác của gia tộc.
Thần Dạ nhằm Tiêu Một mà khiêu chiến, cái này không nghi ngờ là đang thúc ép Thần gia tỏ thái độ!
– Tiểu Dạ tử. . . .
– Đại ca, ca yên tâm đi, trong lòng đệ hiểu rõ!
Thần Dạ cười cười, hắn biết Thần Hiên đang lo lắng cái gì. Cũng biết làm như vậy, có lẽ sẽ làm cho hoàng thất càng kiêng kỵ hơn đối với Thần gia , thậm chí sẽ còn làm sớm hơn một ít chuyện.
Nhưng Thần Dạ đã không có cách nào , chỉ có hành động như thế , mới có thể khiến cho lão gia tử vượt qua giới hạn. Mà cái này, là lối thoát duy nhất của Thần gia.
Nghe vậy, Thần Hiên nặng nề thở dài, hắn làm sao mà không biết ý đồ thực sự của Thần Dạ ở chỗ này. Bình tĩnh mà xem xét, trên dưới Thần gia, không có một người nào lại không hy vọng lão gia tử ra tay hành động. Chỉ là, không người nào dám đi bức bách lão gia tử làm như vậy.
Đặt ở ngày trước, Thần Dạ đồng dạng cũng không dám. Thế nhưng hắn đã biết tương lai kết quả của Thần gia, hắn cũng không thể cho phép cùng một câu chuyện lại phát sinh một lần nữa. Vì vậy cho dù bởi vì dạng hành động này mà sẽ đưa tới lão gia tử nổi giận, thôi thì cũng đành phải vậy.
– Tiểu Dạ tử, bên phía gia gia , ta sẽ để cho phụ thân và Nhị thúc đi khuyên bảo. Đệ không cần có áp lực gì, ngược lại là cuộc chiến của đệ cùng Tiêu Một , thời gian ba tháng. . . .
Thần Hiên có hơi lo lắng, hắn cũng không biết Thần Dạ đã có khả năng tu luyện bình thường, càng không rõ ràng lắm việc Thần Dạ đã tu luyện thành công Giao Long Thể. Mà coi như biết, thời gian ba tháng, cũng thật sự quá ngắn.
Thần Hiên là người được Tiêu Một coi là đối thủ từ lúc sanh ra , nên đối với Tiêu Một thì hắn cũng có nhận biết sâu nhất. Ba năm không gặp, Thần Hiên hắn cũng không dám nói có đủ nắm chắc, có khả năng giết chết tên thếu gia điên cuồng vô song này.
Thắng bại đối với Thần Dạ mà nói, có lẽ không phải rất quan trọng. Nhưng nếu đã quyết định phải làm như vậy, tức thì mỗi một bước tiếp theo đều cần mưu tính thật kĩ lưỡng.
Thần gia là cây to đón gió, lại có hoàng thất ở sau lưng đổ dầu vào lửa, kẻ địch đã thấy khắp nơi. Những kẻ địch này tạm thời còn không dám thò răng nanh ra, chỉ khi nào Thần gia có một điểm không ổn thì tất cả răng nanh sẽ phô thiên cái địa mà xông vào cắn xé . . . .
Điểm này, Thần Dạ so sánh bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn!
Mắt nhìn về phương hướng nguy nga nhất kia trong đế đô Hoàng Thành, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
– Đại ca, thời gian không đợi ta. Có một số việc, đã không cách nào tránh khỏi. Cho nên, chúng ta chỉ có thể trong quá trình dự liệu, dốc hết khả năng tìm kiếm cơ hội.
– Những kẻ địch đang ẩn náu này, dù sao cũng cần phải tróc nã ra được hết, khiến cho bọn họ chánh đại quang minh hiện ra trong tầm mắt chúng ta mới phải!
– Thời gian không đợi ta, cơ hội?
Nhìn Thần Dạ, Thần Hiên đột nhiên từ trên người hắn, cảm nhận được một loại cảm giác đặc thù chưa bao giờ có. Những lời thế này , không nên nói ra từ trong miệng Thần Dạ.
Thần Dạ có thể nghĩ về một điểm như vậy, nhưng tuyệt đối không nên nói ra. Bởi vì, việc này không nên để cho Thần Dạ phải đi suy nghĩ và gánh chịu.
Con đường đi kiếp trước kiếp nầy, Thần Dạ không thể không thay đổi. Hắn cũng hiểu rõ ràng, đó là sự thay đổi lớn lao. Nó sẽ làm người bên cạnh sinh ra một cảm giác xa lạ đối với hắn. Nhưng những điều này là do không có cách nào giải thích. Nên trước mắt, khi vẫn còn không có chuyện gì có thể càng quan trọng hơn so với chuyện thay đổi vận mệnh gia tộc.
======
Chương 26: Thay đổi vận mệnh, bắt đầu! (1)Đón nhận ánh mắt thoáng không giải thích được của Thần Hiên, Thần Dạ nói:
– Đại ca, ở trên đường đệ gặp một người. Rất kỳ quái, không biết ca có thể nghĩ ra được điều gì hay không?
Sau đó, Thần Dạ nói cặn kẽ một lần về sự tồn tại của cỗ kiệu kia.
Lông mày Thần Hiên dần dần xiết chặt nhíu lại. Thân là đệ nhất hoàn khố đế đô , nói về nhận biết đối với người trong đế đô thì không người nào có thể hơn được hắn ít nhiều. Nhưng sau khi nghe xong Thần Dạ kể rõ , thần sắc hắn hoàn toàn nghi hoặc. Hiển nhiên, cũng là không rõ ràng lắm.
– Có thể có tám vị cao thủ Sơ Huyền làm như kiệu phu, mạnh bạo đến bực này thì ngay trong Thần gia chúng ta cũng chỉ có một mình gia gia có khả năng bày ra uy phong đến như thế. Nhìn khắp cả đế đô, so sánh địa vị mà hơn gia gia chỉ có hoàng đế bệ hạ, mà người ngang vai ngang vế cùng gia gia, cơ hồ không có!
Nói cơ hồ không có, vậy liền ý nghĩa sẽ có một hai người như vậy . Nếu có khả năng giao tiếp nói chuyện ngang hàng cùng lão gia tử, thì trong lòng Thần Hiên lại cực kỳ rõ ràng. Ngay như một hai người đó cũng tuyệt đối sẽ không khoe khoang đến như vậy.
– Người này, rốt cuộc là ai?
– Ta sẽ đi điều tra thêm. Ngay cả tra không được hắn là ai, nhưng chỉ cần có thể đủ biết là một nhà nào, vậy cũng là đủ rồi.
Hơi hơi dừng một phen, Thần Hiên liền chuyển sang chuyện khác mà nói:
– Tiểu Dạ tử, bất kể đệ làm cái gì cũng được, đại ca trước sau sẽ ở phía sau đệ ủng hộ đệ. Nhưng đại ca hy vọng, vào lúc đệ hành động thì hãy suy nghĩ, không chỉ có là hưng vong của Thần gia, mà còn có an nguy của một mình đệ!
Nhìn Thần Dạ, Thần Hiên ánh mắt không hề chớp lấy một cái, mà bắt đầu khởi động kiếm khí sắc bén. Hắn không rõ ràng lắm, tại sao Thần Dạ chỉ trong thời gian ngắn lại đã xảy ra sự biến hóa mà ngay cả hắn đều cảm giác đó là sự biến đổi xa lạ. Hắn chỉ biết là, loại biến hóa đã khiến cho chính sâu trong nội tâm hắn có một chút bất an!
– Đại ca yên tâm, Thần Dạ, vĩnh viễn là Tiểu Dạ tử trong miệng đại ca!
Ánh mắt của Thần Dạ, đồng dạng lóe ra những tia chưa từng thấy . . . .
Từ từ, Thần Hiên nhẹ nhàng cười, có cảm giác vui mừng !
Trong gian phòng im lặng, Thần Dạ được đại lượng linh khí thiên địa bao bọc. Thân ở trong đó, hắn như một kẻ đói khát tham lam hấp thu thật nhanh chóng chỗ linh khí thiên địa đang tràn đến . . . .
Hiện nay đan điền đã lại có thể tích góp Huyền Khí, khát vọng muốn biến thành mạnh hơn ở trong lòng Thần Dạ đã trở nên vô cùng mãnh liệt. Mà cũng không ai biết, trong lòng hắn mang theo trọng trách lớn tới đâu!
Tất cả mọi người biết đến câu chuyện đã phát sanh với Thần Dạ bốn năm trước đây tại Bắc Vọng Sơn. Nhưng không ai biết, vận mệnh của Thần gia, nếu như không phải Thần Dạ trọng sanh thì trên thực tế cũng sớm đã bị cho về chầu giời.
Cứu lấy mẫu thân, là sứ mạng của Thần Dạ. Nhưng hắn hiểu sâu sắc, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể đủ sức làm được.
Năm đó ở trên Bắc Vọng Sơn , mấy Hắc y nhân kia đã mang cho hắn cảm giác cường đại giống như thiên địa. Thần Dạ ở trước mặt bọn họ, so sánh con kiến hôi đều còn không bằng. Bất kì một người nào trong đó nhẹ nhàng tung ra một chưởng là sẽ hủy diệt cả cuộc đời hắn !
Điều này làm cho Thần Dạ không chút nghi ngờ, chỉ cần vài người như vậy, nếu như bọn họ muốn làm nhiều chuyện hơn tại Đại Hoa hoàng triều . Khi đó tất cả cao thủ trong hoàng triều này liên hợp lại, cũng sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.
Cao thủ tuyệt đỉnh như thế , ngay cả Thần Dạ khi vẫn còn là loại thiên phú tu luyện yêu nghiệt bẩm sinh thì cũng biết, có cho thêm thời gian mấy năm thì hắn tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tạm thời, Thần Dạ chỉ có thể chôn dấu thật sâu sự căm hận ngập trời ở trong lòng, không thể nói cho bất cứ người nào .
Thiên địa bao la, hiểu biết của Thần Dạ thật sự không nhiều lắm. Đối với thế giới ở ngoài đế đô Hoàng Thành , Thần Dạ chưa bao giờ tiếp xúc qua. Nên căn bản hắn không biết, sẽ có cao thủ như thế nào tồn tại.
Nhưng với uy thế những năm gần đây của Thần gia, Thần Dạ biết, với gia gia Thần Trung đứng đầu Thần gia, thì ở bên trong Đại Hoa hoàng triều thật khó có người khác lại có thực lực có thể rung chuyển.
Đây là một phần thực lực cường đại. Nhưng dù vậy, ở trước mặt mấy người Hắc y nhân kia thì vẫn là thùng rỗng kêu to. Bởi vậy, nhiều năm qua, trong lòng Thần Dạ tất nhiên đau khổ, lại chưa từng xuất hiện ra ngoài quá nhiều . Hắn chỉ một mực ra sức rèn luyện chính mình, bởi làm như vậy, chính là không muốn để cho người bên cạnh lo lắng, để tránh khi ứng phó với hoàng thất thì còn phải đối mặt mấy người cao thủ quyết định kia.
Cũng không ai biết, mấy người Hắc y nhân kia tại sao muốn bắt đi mẫu thân. Cho nên, liền càng thêm không rõ ràng lắm, mấy người kia có thể lại một lần nữa đi tới đế đô Hoàng Thành hay không, có thể bọn họ cũng muốn gây ra bất lợi đối với Thần gia hay không.
Cho nên, Thần Dạ dốc hết khả năng áp chế sự đau thương trong lòng , khiến cho những người khác của Thần gia sẽ không từ trên người hắn mà liên tưởng tới mấy Hắc y nhân kia. Như vậy, là có thể đủ khiến cho Thần gia tạm thời không phải đi đối mặt với bang phái tồn tại cường đại kia!
Linh khí thiên địa, giống như thủy triều thông thường ùn ùn tiến vào. Trong lúc đang chảy xuôi tại kinh mạch liền bị Huyền Khí của bản thân phô thiên cái địa mà ập đến rồi luyện hóa. Sau đó chúng đã biến đổi thành Huyền Khí của Thần Dạ. Sau khi đi hết một Đại Chu Thiên , nó không ngừng cuồn cuộn chảy về phía đan điền. . . .
Cảm thụ được Huyền Khí từ từ tăng lên nhiều. Vào lúc tu vi đang từ từ tăng cường thì Thần Dạ cũng càng rõ ràng ‘Nhìn’ thấy thanh tiểu đao ở trong đan điền.
So với lúc mới gặp gỡ nó thì tiểu đao cũng không thay đổi quá nhiều. Nó vẫn có vẻ thập phần cũ rích. Nếu như không phải bản thân mình đang được vầng hào quang trắng của nó luôn luôn bao phủ, thì nó thực sự sẽ làm cho Thần Dạ hoài nghi chính là nhờ sự tồn tại của nó, khiến cho khi chính mình đang đi thay đổi vận mệnh kiếp trước thì lại có nhiều hơn vô số điều kiện bẩm sinh!
Mà nay, cùng với tu vi của bản thân tăng trưởng. Nhất là lần trước ở Bắc Vọng Sơn, sau khi nhìn thấy Cổ Đế Điện thần bí kia, Thần Dạ đều có thể cảm ứng được rõ ràng những thay đổi dù nhỏ nhặt nhất của tiểu đao . . . .
Điều này không khỏi làm hắn tò mò, Cổ Đế Điện là cái gì, tiểu đao vậy là cái gì. Tại sao một thanh tiểu đao, liền có thể làm cho chính mình trọng sanh. Hơn nữa nó còn làm được điều mà chính mình kiếp trước bất kể cố gắng như thế nào cũng đều không từng làm được?
Thoát ra khỏi tình trạng tu luyện, Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi mà tự nhủ:
– Những nghi vấn này, có lẽ phải chờ tới sau khi tu vi của mình đạt tới tình trạng nhất định thì mới có thể tra ra rõ ràng.