Sắc mặt Thần Dạ đột nhiên run rẩy, sau khi suy tư chỉ chốc lát không có kết quả , hắn vội vàng đứng dậy chạy bộ về hướng trong nhà.
Nhưng vào lúc này, tuấn mã phút chốc ngừng lại, lập tức bóng dáng kia tựa hồ cũng nghĩ tới điều gì nên vội vàng kìm ngựa xoay người lại. Sau khi nhìn bóng lưng Thần Dạ, vẻn vẹn là trong nháy mắt người đó đã giục ngựa quay lại phi nhanh tới. Mặc dù so với Thần Dạ đang chạy thì cũng không phải là cùng một phương hướng. Thế nhưng, đó đều là con đường quay về đế đô.
Một mạch hấp tấp chạy trở lại trong nhà, Thần Dạ không còn kịp thở gấp mấy hơi nữa. Hắn trực tiếp chạy tới chỗ nhà của đại bá Thần Thuận, nhưng không chỉ có đại bá đi vắng mà Nhị bá cũng không ở nhà.
Bất đắc dĩ, Thần Dạ đành nhằm hướng nhà của lão gia tử ở chỗ sâu trong phủ đệ mà chạy tới.
– Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, Huyền Lăng Công Chúa đã đến đây. Nói rõ muốn gặp ngài, đại gia và Nhị gia bảo ngài mau đến đó.
– Nhanh như vậy?
Thần Dạ chợt cười khổ. Người ta là đang cưỡi ngựa, so với hai chân của mình thì đương nhiên nhanh hơn. Xem ra, nàng cũng nhận ra chính mình.
Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Cũng muốn nhìn một chút, xem nha đầu kia đến tột cùng là đang làm trò quỷ gì?
Trong phòng khách rộng rãi chỉ có bốn người, ngoài Đại bá cùng Nhị bá ra, thì một trong hai người còn lại đúng là bóng người giục ngựa tận tình tung hoành mà hắn vừa nhìn thấy cách đây không lâu .
Lúc này, nàng đã bỏ cái khăn che mặt ra, dung nhan tuyệt sắc hiện ra rõ ràng ở trong tầm mắt của mọi người ở phòng khách. Chỉ là có một chút không giống. Đôi mắt của thiếu nữ giờ phút này hoàn toàn mờ đục, làm cho người ta có cảm giác đần độn ngây ngô. Còn cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng cắn ngón tay kia thì hơi có nửa phần khí chất Công Chúa.
Còn có một ông lão, thiết nghĩ là hộ vệ của thiếu nữ này đang cung kính đứng yên ở sau lưng nàng.
– Dạ nhi, lại đây ra mắt Huyền Lăng Công Chúa!
Thần Thuận cười bảo, nhưng ai cũng đều nghe ra, trong giọng nói kia thấp thoáng một vẻ không hài lòng. Hoàng đế bệ hạ vừa mới ban hôn không được, vai chính trong ban hôn này lại tìm đến cửa. Đường đường chính chính làm nhục Thần gia như thế, thực sự coi Thần gia rất dễ trêu chọc đùa bỡn sao?
– Thần Dạ ra mắt công chúa điện hạ!
Thần Dạ cũng cực kỳ buồn cười, tiến lên cung kính chào một tiếng.
– Đi chơi . . . . đi chơi . . . .
Vừa nhìn thấy Thần Dạ, Huyền Lăng Công Chúa mồm miệng nói gì không rõ , còn người cũng đứng lên từ trên ghế mà đi tới.
Huynh đệ Thần Thuận lập tức ngẩn ra. Bởi bọn họ không nghĩ tới, Huyền Lăng Công Chúa này đối với cháu nhà mình lại đúng là ‘Lọt mắt xanh’ như thế!
Trong lòng Thần Dạ càng cười thoải mái. Chỉ từ dáng vẻ hiện tại của Huyền Lăng Công Chúa mà xét, ai có thể nghĩ rằng nàng còn có một mặt khác. Thời gian suốt mấy năm, nha đầu kia vẫn còn thật là có bản lĩnh, có khả năng dấu diếm qua mặt mọi người trong đế đô Hoàng Thành, trong đó liền bao gồm cả Cửu ngũ Chí Tôn lão cha của nàng!
– Công Chúa có lệnh, Thần công tử, ngươi liền chơi đùa cùng Công Chúa một hồi đi!
Lão già kia lại quay sang nói với huynh đệ Thần Thuận:
– Hai vị đại nhân, làm phiền .
Không đợi huynh đệ Thần Thuận nói cái gì, Huyền Lăng Công Chúa liền trực tiếp kéo tay Thần Dạ sôi nổi đi ra ngoài. Thấy vậy mà huynh đệ bọn họ ngây ra ngẩn người.
Trái lại không có chuyện chơi đùa gì, hai người đều biết rõ ràng trong lòng. Thần Dạ liền trực tiếp dẫn Công Chúa tới trong phòng của mình, sau khi đóng cửa phòng thì Thần Dạ nói:
– Ra mắt công chúa điện hạ.
Lời này vẫn khách khí, nhưng không có cung kính như trước đây!
– Ha hả, Thần Dạ, thái độ của Thần gia các ngươi đối với ta cũng không có tốt đẹp bao nhiêu , lá gan đủ lớn a!
Huyền Lăng Công Chúa chớp chớp mắt, đôi mắt nhung kia trong nháy mắt đã linh động cực kỳ, vẻ đần độn lập tức biến mất. Thay vào đó, là một sự lạnh nhạt như búp sen xanh nở rộ, hiện hết phong thái công chúa của một nước, so cùng nàng vừa rồi , lập tức phân chia ra được như hai người!
Nghe vậy, Thần Dạ thản nhiên cười nói:
– Nói lá gan, tất nhiên công chúa điện hạ còn lớn hơn nữa. Mà nếu như không có hoàng đế bệ hạ ở sau lưng che dấu cho ngươi , vậy tâm kế kia của Công Chúa liền rất làm cho người ta rung động .
Huyền Lăng Công Chúa, cục cưng của đương kim bệ hạ. Lúc mới ra đời , trời giáng mây lành, vừa vặn gặp lúc biên ải đại thắng. Do đó kết thúc hơn mười năm chiến tranh cùng Đại Thương hoàng triều. Bởi vậy được cho rằng là điềm lành mà trời cao ban cho Đại Hoa hoàng triều.
Từ đó về sau, rất khiến cho đương kim hoàng đế yêu thích. Mặc dù sinh tại đế vương gia, Huyền Lăng Công Chúa cũng có được vẻ cao cao tại thượng mà các hoàng tử hoàng nữ khác không có. Quả nhiên là tập hợp ngàn vạn sủng ái trong một đời. Ở trong quốc gia này, không ai lại không thích nàng.
Không ngờ, vào năm Huyền Lăng Công Chúa bảy tuổi, khi du ngoạn ngự hoa viên lại trượt chân ngã vào trong ao sen. Mặc dù tính mạng không lo, lại bởi vì kinh sợ quá độ mà sau khi tỉnh lại đã hóa thành một người ngu ngốc.
Sau chuyện đó cho dù hoàng đế dùng bao nhiêu biện pháp, đều không thể khiến cho Huyền Lăng Công Chúa khôi phục như cũ!
Viên Minh Châu của một đời, từ đó bị long đong!
Nhưng trước đó, không người nào nghĩ tới, sự ngu ngốc lại là Huyền Lăng Công Chúa vì muốn che dấu tai mắt người khác, nên cố ý kiến tạo ra một thân phận giả.
Nếu như không gặp đúng dịp hôm nay, Thần Dạ cũng căn bản sẽ không nghĩ đến!
Từ đó có thể thấy được, thiếu nữ này so với chính mình không nhỏ hơn bao nhiêu , lại có tâm trí bày mưu tính toán khác thường đã đạt đến đẳng cấp đáng sợ ra sao!
– Ngươi đây là khích lệ, hay là châm chọc?
Thần Dạ đáy lòng hoàn toàn cung kính, thản nhiên đáp:
– Không biết công chúa điện hạ đích thân đến tìm ta, là vì chuyện gì?
Ở trong mắt người khác, Công Chúa chính là Công Chúa. Cho dù ngu ngốc thì nàng vẫn là Công Chúa. Cũng như thể bản thân có sứ mạng tự nhiên của con cháu hoàng thất, đó chính là thông gia!
Thông gia của các hoàng tử hoàng nữ khác đều là đan xen việc tìm kiếm lợi ích lớn lao từ hoàng đế . Huyền Lăng Công Chúa cũng không ngoại lệ, hoàng đế định hạ chỉ ban hôn nàng cho Thần Dạ, cũng là đồng dạng một đạo lý.
Thần gia quyền khuynh Đại Hoa hoàng triều, trực tiếp điều khiển được một phần ba binh lực hoàng triều. Vài con số này , nhất định ngoại trừ Thánh Chủ Gia ra thì đều là nhân tố khiến cho bất cứ một vị hoàng đế nào cũng sẽ không an tâm .
Nhưng nếu nói rõ ra thì hoàng đế không dám, chỉ có thể từ từ làm suy yếu lực ảnh hưởng của Thần gia. Sau đó tiến thêm một bước làm suy yếu binh quyền của Thần gia. Vào lúc này thì Huyền Lăng Công Chúa liền phát huy được tác dụng rất lớn.
=======
Chương 38: Tâm tư của Công ChúaHuyền Lăng Công Chúa mặc dù tôn xưng là kim chi ngọc diệp, nhưng lại đã trở thành ngu ngốc. Ở trong Đại Hoa hoàng triều, mặc dù nàng vẫn còn có địa vị và thân phận cao cao tại thượng . Nhưng kỳ thật, ở trong lòng mỗi nhà đại quyền thế thì không có gì khác nhau so với con chó con mèo ven đường.
Gả một quý nhân như vậy đến trong nhà của ngươi, đại biểu ý tứ gì thì không ai lại không hiểu rõ.
Hoàng đế chính là phải có một ý định rõ ràng, thông qua phương thức này để thể hiện rõ ràng ra ngoài, nói cho mọi người thiên hạ biết, Thần gia ở trong mắt hoàng thất đã không còn được tín nhiệm nữa.
Thần gia nếu đã không nhận được sự trông cậy của hoàng thất, thì các ngươi những người đi theo Thần gia, các tướng lĩnh trung thành như một hẳn là cũng phải suy nghĩ một phen cho tốt sao?
Nếu như không suy nghĩ được chu toàn, vẫn cứ đi theo Thần gia. Như vậy thật ngại quá, hoàng đế không động đến Trấn Quốc Vương Gia Thần Trung, chẳng lẽ còn không động được đến các ngươi sao?
Mà coi như Thần Trung sẽ ra mặt bảo lãnh, hắn có thể giữ được một người, nhưng còn có thể giữ được tất cả? Chỉ cần Thần Trung không có tâm niệm làm phản, hoàng đế sẽ từng bước thực hiện kế hoạch . Mưu kế rút củi dưới đáy nồi này , xem ra hoàng đế dùng cực kì thuần thục .
Bởi vậy, Thần lão gia tử cùng Thần Dạ đều lấy lý do tốt nhất để cự tuyệt tức thì . Tuy nhiên, Thần lão gia tử cự tuyệt lại không chỉ có bởi vì Thần gia, mà càng nhiều hơn là vì Thần Dạ.
Lão không muốn đứa cháu này của mình vốn đã đủ thương cảm, nay lại một đời làm bạn đến đến già với một Công Chúa ngu ngốc.
Mà nay, mặc dù cự tuyệt được ý tốt của hoàng đế, nhưng lại vẫn truyền đạt rõ ràng ý tứ này đi ra ngoài. Cho dù hôn sự này có thể thành hay không, thì trong cảm nhận của quần thần cũng có một đòn cân, hoặc nặng hoặc nhẹ mà thôi! Coi như là kế sách của hoàng đế đã thành công một nửa.
Cho nên Thần Nguyên mới có thể nói, nếu tránh cũng không thể tránh thì vì sao Thần Dạ không chấp nhận. Có được một thân phận hoàng thân quốc thích thì dẫu sao vẫn còn tốt hơn cũng không có được bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, tất cả mọi người thật không ngờ, Huyền Lăng Công Chúa lại là giả bộ ngu!
Huyền Lăng Công Chúa nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói:
– Sau khi ngươi nhìn thấy ta liền vội vã chạy về, nếu như ta không đến nói rõ ràng với ngươi, thì khi truyền tới tai Thần gia gia, chỉ sợ sẽ gây ra vô số rắc rối.
Nghe vậy, Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái, nhưng lại không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, Huyền Lăng Công Chúa khe khẽ thở dài, rồi lập tức nói:
– Thần Dạ, kỳ thật chúng ta đều là cùng hạng người giống nhau. Tại sao ta phải làm như vậy, trong lòng ngươi hẳn là biết rất rõ ràng?
Trong lòng Thần Dạ là hiểu rõ ràng một điểm. Đơn giản là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chỉ muốn tránh để cho trong hoàng thất sinh ra tranh đấu mà thôi. Nhưng mà, Thần Dạ càng hiểu rõ ràng hơn, cái này không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Mắt thấy Thần Dạ trước sau im lặng, Huyền Lăng Công Chúa lại cất tiếng cười tự chế giễu:
– Thần Dạ, vậy thì ngươi cứ nói thành thật nói đi! Sinh tại đế vương gia, Bổn cung xác thật cao cao tại thượng. Nhưng vậy thì đã sao, nếu có giao thiệp nào đó thì tất cả đều là lục đục với nhau, nói càng tàn khốc hơn một chút thì đó là tự giết lẫn nhau.
– Trong lòng ta biết rõ ràng, các vị hoàng huynh không muốn tranh cũng phải tranh. Nhưng mà ta thì không cần tranh! Có điều ta không tranh, thì ở trong mắt các hoàng huynh không phải thanh cao tại thượng, nên lại càng không buông tha cho, mà là chờ thời cơ đến mà hại ta. Chỉ với việc phụ hoàng sủng ái đối với ta, liền đủ để cho bọn họ coi ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
Lời này trái lại không phải không có lý, chuyện nữ hoàng lên ngôi thực sự không phải là chưa hề có!
Nhưng những lời này, có nói ra thì cũng tương đương chưa nói!
– Đều là đồng bào huynh đệ tỷ muội, bọn họ có khả năng không để ý. Nhưng ta cũng không thể không nhìn đến thân tình, cho nên. . . .
– Cho nên đến năm bảy tuổi kia liền xảy ra một chuyện bất ngờ?
Thần Dạ đột nhiên lên tiếng, mày kiếm hơi nhíu, có một chút trĩu nặng.
Huyền Lăng Công Chúa cười cười, rồi đáp:
– Ngươi đừng đánh giá ta cao như vậy, đó chỉ là mẫu hậu yêu cầu ta làm như vậy.
Cho dù có trưởng bối làm chủ, nhưng Huyền Lăng Công Chúa tuổi nhỏ cũng đồng ý làm như vậy, hơn nữa đến hôm nay vẫn còn không để người ta phát giác. Tính cách thế này làm cho không người nào có thể không coi trọng. Tối thiểu, Thần Dạ tự nhận vô phương làm được tất cả điều này.
Đó quả thật là dụng tâm suy nghĩ khá nhiều. Tuy nhiên, điều đó lại không thể để cho Thần Dạ đối xử tốt hơn với Huyền Lăng Công Chúa
– Nàng không tranh, đó là bởi vì đối tượng là huynh đệ tỷ muội của nàng. Nếu như đổi thành người khác, ví dụ như là Thần gia, thì tại sao nàng lại không tranh. Nếu như nàng muốn tranh, chỉ dựa vào tính cách mà nàng đã thể hiện ra ngoài thì ai có thể chống đỡ?
– Ngươi nổi lên sát tâm đối với bản cung?
Sắc mặt của Huyền Lăng Công Chúa lập tức lạnh lẽo.
Thần Dạ tịnh không phủ nhận điểm này, hờ hững đáp:
– Nói đến bước này , nếu như Công Chúa không có lời gì khác muốn nói, xin thứ cho Thần Dạ không phụng bồi .
Nghe vậy, Huyền Lăng Công Chúa nhẹ nhàng nhướn mày lên, trong tiếng cười biến ảo khôn lường lập tức cũng tràn ngập một ý định giết người thấp thoáng.
Bốn mắt nhìn nhau giữa không trung, trong mơ hồ giống như kiếm khí tung hoành. Nhưng chỉ một lát sau , hai đạo ý định giết người biến mất trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
Huyền Lăng Công Chúa chợt chậm rãi nói:
– Trong thế giới này, cũng không phải chỉ có Đại Hoa hoàng triều, mà những gì tồn tại trong thế gian cũng không chỉ là quyền thế cùng phú quý trong mắt người thế tục. Thần Dạ, ta nói như vậy, ngươi có biết hay không?
Thần Dạ gật đầu, Huyền Lăng Công Chúa tiếp tục nói:
– Sinh tại đế vương gia, ta có được điều kiện tài nguyên cùng hoàn cảnh mà người thường khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa ta đã là ngu ngốc, cho nên sẽ không có người tới quấy rầy. Rốt cuộc có một ngày, ta tin tưởng ta có khả năng chạy ra khỏi cái cũi này, thu được sự tự do tự tại thuộc về mình . Khi đó, ta sẽ rời khỏi hoàng gia!
Thần Dạ ánh mắt căng thẳng, nhìn thẳng vào giai nhân trước mặt mà hỏi:
– Ngươi sau này thật sự sẽ rời đi?
– Đương nhiên!
Huyền Lăng Công Chúa không né tránh chút nào ánh mắt kia, rồi nói với thâm ý sâu sắc:
– Nếu như hoàng triều yên ổn, ta có cái gì mà không từ bỏ được.
– Hoàng triều có yên ổn hay không, quyết định bởi phụ hoàng nàng có anh minh hay không!
– Nếu có người nguyện ý phối hợp, chẳng phải hiệu quả sẽ tăng lên gấp nhiều lần?
Thần Dạ hừ lạnh đáp
– Chỉ sợ người phối hợp , kết quả là sẽ rơi vào kết quả cửa nát nhà tan. Thiên gia vô tình, chẳng lẽ ngươi không biết?