• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Ngụy trang không nổi nữa

Con đường rợp bóng cây dẫn đến nhà ăn, đám người nhộn nhịp đột nhiên phát ra những tiếng thét chói tai.

Một chiếc xe hiệu Bugatti Veyron màu đen, ngang ngược đi xuyên qua đám người đó, mang theo khí phách không ai bì nổi.

“Két. . . . . .” Thắng gấp, chiếc xe Bugatti Veyron đột nhiên dừng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc.

Mạc Tiểu Hàn cả người lạnh như băng, hô hấp đều ngưng lại!

“Không phải Sở Thiên Ngạo, không phải Sở Thiên Ngạo, xe của Sở Thiên Ngạo là Lamborghini, đây không phải là xe Sở Thiên Ngạo.” Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện.

Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, khuôn mặt tức giận của Sở Thiên Ngạo từ từ trở nên rõ ràng. Con ngươi lạnh lẽo, cũng không thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn, giọng nói bình tĩnh, nghe vào lại làm cho người ta không rét mà run: “Lên xe!”

Người phụ nữ này quá không biết điều rồi, hắn thoái thác hai hội nghị quan trọng, muốn cùng cô ăn bữa trưa, thế nhưng cô thà ăn trong căn tin của trường, cũng không muốn ăn với hắn! Cô ấy ghét nhìn thấy mình như vậy sao?

Cặp mắt nguy hiểm nhuộm ít tia máu đỏ tươi.

Lương Nhạc Nhạc kéo kéo tay áo Mạc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn, này, đây không phải là học trưởng Sở Thiên Ngạo sao? Sao. . . . . . Hai người. . . . . .”

Những nữ sinh bên cạnh bị hù dọa một phen cũng bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ: “Thấy không? Chính là nữ sinh đó, cô hình như là tình nhân của Tổng giám đốc Sở. Có một lần tớ còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi dạo cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn!”

Giọng nói không lớn, nhưng vừa vặn có thể truyền tới tai Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc. Khiến những người chung quanh cười ầm lên.

Mạc Tiểu Hàn cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt sáng cũng che lên một tầng sương mù.

Lương Nhạc Nhạc khiếp sợ mở to hai mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn, cậu, cậu ở cùng một chỗ với học trưởng Sở? Cậu biết rõ hắn căn bản là hoa hoa công tử, coi phụ nữ như đồ chơi nha!”

“Mạc Tiểu Hàn, tôi nói một lần cuối cùng, lên xe!” Giọng nói của Sở Thiên Ngạo đã mang theo tức giận. Mạc Tiểu Hàn hiểu, nếu như cô không lên xe, cô sẽ biết thế nào là nhục nhã.

Vội vã nhìn Lương Nhạc Nhạc giải thích: “Nhạc Nhạc, chuyện không phải như cậu nghĩ. Tôi. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, người đã bị Sở Thiên Ngạo túm lên xe.

Mạc Tiểu Hàn còn chưa ngồi vững vàng, Sở Thiên Ngạo đã đạp chân ga, xe như mũi tên rời cung lao về phía trước.

Một giây trước khi rời đi, Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Lương Nhạc Nhạc là nỗi khiếp sợ, thất vọng, còn có. . . . . . Khinh thường.

Tức giận, vô cùng tức giận, khiến Mạc Tiểu Hàn không muốn giả trang thành Tiểu Bạch Thỏ mềm mại nữa rồi.

“Sở Thiên Ngạo! Rốt cuộc anh muốn đem cuộc đời của tôi hủy thành cái dạng gì mới bằng lòng bỏ qua!” Mạc Tiểu Hàn cắn răng nghiến lợi, tay nắm lại dùng sức đánh Sở Thiên Ngạo. Dư Phong đang lái xe, từ trong kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, liền lập tức dời tầm mắt đi.

Đối mặt với những loại chuyện như vậy, hắn ước gì mình là người mù, người điếc. Cô gái này nhất định là điên rồi! Lại dám động thủ với Tổng giám đốc Sở! Cô nhất định sẽ chết rất thảm đấy!

Nắm đấm của Mạc Tiểu Hàn đánh vào người cũng không gây ra thương tích gì, nhưng Sở Thiên Ngạo lại hoàn toàn bị chọc giận. Ở chung một chỗ với hắn, khiến cô cảm thấy rất mất mặt sao? Làm phụ nữ của Sở Thiên Ngạo hắn, lại khiến cô cảm thấy xấu hổ?

Một bàn tay cứng như sắt không cần tốn nhiều sức dễ dàng nắm chặt chiếc cổ mảnh mai của cô, dùng sức xoay vặn, Mạc Tiểu Hàn đau muốn rơi nước mắt.

“Sở Thiên Ngạo, tên điên này! Ác ma! Tôi chán ghét anh! Tôi hận anh! Tên khốn kiếp!” Mạc Tiểu Hàn dùng cả tay cả chân, liều mạng đá vào người của Sở Thiên Ngạo.

Cô chỉ mới có 19 tuổi, con đường tương lai phải đi còn rất dài. Nhưng bây giờ, phía trước cô chỉ còn lại một ngõ cụt, tình nhân của Sở Thiên Ngạo, dấu ấn nhục nhã này, cả đời sẽ dính chặt vào cô. . . . .

======

Chương 44: Thiên Hi trở lại

Xe chạy nhanh trong màn đêm, không có người nói chuyện, bên trong xe trở nên yên tĩnh. Không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.

Dư Phong len lén nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn từ kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm lắc đầu một cái, cô bé nữ sinh này, quá không biết tốt xấu rồi. Tổng giám đốc Sở chưa bao giờ mang phụ nữ về biệt thự nhà họ Sở. Cô là người đầu tiên. Hôm nay tổng giám đốc đặc biệt dành thời gian muốn cùng cô ăn bữa trưa, cô lại dám cho ngài ấy leo cây. . . . . .

Sở Thiên Ngạo sắc mặt tái xanh, cả người tản ra loại hơi thở khát máu muốn giết người. Ở bên cạnh hắn, dường như không khí trở nên thấp đi vài độ, khiến người ta run lẩy bẩy.

Chỗ ngồi phía sau rất rộng, Mạc Tiểu Hàn cố gắng co người lại, cách Sở Thiên Ngạo càng xa càng tốt. Bây giờ cô có chút hối hận vì sự vọng động của mình, hậu quả chọc giận Sở Thiên Ngạo, không phải là cô không biết.

Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận để uống.

Mạc Tiểu Hàn len lén liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, quyết định lát nữa sẽ xin lỗi hắn, dù sao, ba còn nằm ở trên giường bệnh chờ phẫu thuật. Còn cô, cần Sở Thiên Ngạo trả phí phẫu thuật.

Xe dừng lại trước cửa nhà để xe, Mạc Tiểu Hàn hé miệng, đang muốn hướng Sở Thiên Ngạo giải thích chuyện bữa trưa hôm nay, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện đôi mắt sâu đen của Sở Thiên Ngạo đang lãnh khốc quan sát cô.

Thấy Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng: “Xuống xe”. Trên trán hắn nổi gân xanh, mạnh mẽ kéo cánh tay thon mảnh của Mạc Tiểu Hàn, hướng phòng khách đi tới.

Lực nắm của hắn mạnh kinh người, Mạc Tiểu Hàn đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhíu lại.

Cánh tay sắp bị kéo tới trật khớp rồi, thất thểu đi theo phía sau Sở Thiên Ngạo, đôi giày xăng-̣đan đế bằng bị tuột ra, đôi bàn chân trần dẫm lên những hòn đá lót trên hành lang khiến cô đau đớn. Mạc Tiểu Hàn quật cường cắn môi không chịu cầu xin tha thứ.

Sở Thiên Ngạo giận dữ càng lớn. Mạc Tiểu Hàn, tôi bất kể trên người cô có bao nhiêu gai, tối nay, tôi sẽ toàn bộ lột sạch cho cô!

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói ồn ào. Nghe được tiếng bước chân, má Vương từ phòng khách ra đón, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiên Ngạo, nụ cười trên mặt nhanh chóng trở nên cứng đờ.

“Đại thiếu gia. . . . . . Nhị tiểu thư trở lại.” má Vương bẩm báo, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận Sở Thiên Ngạo.

Sở Thiên Ngạo cau mày, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút. Nhưng sức lực trên tay một chút cũng không giảm. Bàn chân của Mạc Tiểu Hàn bị mài trầy da, rất đau đớn. Chiếc quần dài màu trắng cũng bị kéo lê trên đất bẩn thỉu. Mái tóc xõa tung, mặt đau đến trắng bệch, cả người cực kỳ nhếch nhác.

“Anh . . . . .” Trên chiếc ghế sa lon màu trắng, một cô gái khí chất cao quý đứng lên, cười khanh khách nhìn Sở Thiên Ngạo kêu lên. Nhưng khi nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn sau lưng hắn thì khẽ nhíu mi.

“Thiên Hi, về tới nhà lúc nào? Sao không báo cho anh biết trước một tiếng?” Sở Thiên Ngạo hung hăng hất Mạc Tiểu Hàn ra, Mạc Tiểu Hàn đứng không vững, bụng nặng nề đụng vào góc bàn, một hồi đau đớn kịch liệt, khiến cô phải ôm bụng, đau đến ngồi xổm xuống!

“Anh, buổi trưa em gọi điện thoại cho anh rồi, thư ký của anh nói cùng cô Mạc đi ăn cơm trưa.” Sở Thiên Hi cong cái miệng nhỏ hồng hồng, bộ dạng nũng nịu, nhìn đúng là một Thiên Kim Đại tiểu thư được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ.

Sở Thiên Ngạo nhíu lông mi, nhàn nhạt hỏi: “Lần này chơi đã ghiền rồi sao? Sau này không đòi đi du lịch khắp thế giới nữa chứ?”

Sở Thiên Hi làm nũng đấm bóp bả vai Sở Thiên Ngạo. Khóe mắt liếc Mạc Tiểu Hàn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò cùng khinh thường: “Anh, sao anh lại đem phụ nữ bên ngoài về nhà?”

Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, lạnh lùng dặn dò má Vương: “Mang cô ta lên lầu!”

“Đợi đã nào…!” Sở Thiên Hi ngăn má Vương lại. Đi tới gần Mạc Tiểu Hàn, từ trên cao nhìn xuống quan sát cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK