• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Tại sao cô khóc

Nhận thấy không khí có vẻ khác thường, Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Đôi mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng. Hàm răng trắng như tuyết gắt gao cắn chặt vào cánh môi hồng, gần như rướm máu.

Sao thế? Tại sao nét mặt của cô ấy lại bi thương như vậy? Sở Thiên Ngạo buông một tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn.

“Làm gì vậy! Rất đau đấy!” Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo nhẫn tâm đâm một cái, hét lên thảm thiết. Đôi mắt mở to, hai dòng nước mắt nặng nề trượt xuống gò má.

Mạc Tiểu Hàn hốt hoảng lau nước mắt. Không muốn bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy vẻ thảm hại của mình.

Đôi mi của Sở Thiên Ngạo khẽ nhướng lên nâng: “Tại sao khóc?”

“Ai cần anh lo!” Mạc Tiểu Hàn lau qua quýt nước mắt trên mặt, xoay đầu sang bên phải, làm bộ chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Học trưởng Hạo là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng cô, cô không muốn chia sẻ bí mật này với bất cứ ai.

Vừa đúng lúc đèn đỏ, bàn tay cứng như sắt của Sở Thiên Ngạo đưa qua, cằm của Mạc Tiểu Hàn bị siết chặt, đầu bị Sở Thiên Ngạo kiên quyết kéo xoay sang bên hắn.

Đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của cô.

“Nói, tại sao khóc?”

“Khóc vì số phận của tôi kém may mắn, lại gặp phải người không nói tới đạo lý như anh! Tôi đau đớn, tôi tủi hờn! Vì tôi cảm thấy số phận của mình sao khổ sở quá!” Mạc Tiểu Hàn tức giận cười mỉa mai. Người đàn ông sức mạnh bạo tàn này, hắn nghĩ mình là ai!

Lời nói của Mạc Tiểu Hàn chọc giận đến Sở Thiên Ngạo, bàn tay đang muốn gia tăng sức mạnh, nhưng lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn nhòe nhoẹt nước mắt, đột nhiên lại trở nên mềm lòng.

Đôi môi lạnh bạc mím lại, rút bàn tay mang theo sự tức giận bị đè nén về, chợt đạp thắng xe, động tác của Sở Thiên Ngạo khiến Mạc Tiểu Hàn bất ngờ, đầu lập tức đụng vào cửa sổ xe, đau điếng.

Không biết nhấn cái nút gì, dây nịt an toàn tự động nới ra, cửa xe vừa mở, Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Sở Thiên Ngạo ném ngoài đường dưới làn xe đang chạy đông nghịt rồi.

Không hề nói một câu, chiếc xe Lamborghini của Sở Thiên Ngạo đã nghênh ngang rời đi.

Xoa xoa chiếc cằm bị Sở Thiên Ngạo bóp đỏ cả lên, “Tên thần kinh!” Mạc Tiểu Hàn nói thầm trong lòng. Người đàn ông này giống như kiểu bị động kinh, không nói câu gì nhất định đưa cô đến trường, bây giờ cũng chẳng giải thích một câu ném cô ra giữa đường, trái đất này là nhà do hắn xây sao? Mạc Tiểu Hàn cô cũng không phải là thú cưng của hắn! Thật là tức chết người đi được.

Giơ lên quả đấm hướng về phía chiếc xe Lamborghini đã đi xa, Mạc Tiểu Hàn nhìn thời gian trong điện thoại di động. Xong rồi! Cô thật sự tới trễ rồi!

Mạc Tiểu Hàn thở hổn hển, đôi chân chạy nhanh quá trở nên run rẩy, trước khi tiếng chuông vào học vang lên phải chạy kịp tới phòng học.

Từ rất xa đã nhìn thấy bạn tốt Lương Nhạc Nhạc đang ngồi trên ghế vẫy vẫy tay gọi cô.

“Tiểu Hàn, bên này!” Nhạc Nhạc giúp cô giữ chỗ ngồi, vị trí chính giữa hàng đầu. Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc đều là những sinh viên cần cù chăm chỉ, đi học luôn luôn nghiêm túc.

“Nhạc Nhạc, cám ơn cậu!” Mạc Tiểu Hàn cảm kích nhìn Lương Nhạc Nhạc mỉm cười. Nhờ có Lương Nhạc Nhạc, nếu không chắc chắn cô không chiếm được vị trí tốt như vậy.

“Tiểu Hàn, sao cậu chạy đến nỗi thở hổn hển như thế?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn đỏ ửng lên vì chạy nhanh, mồ hôi rịn ra trên chóp mũi mịn màng. Lương Nhạc Nhạc quan tâm đưa cho cô một bịch khăn giấy.

“Đừng hỏi nữa, hôm nay thật là xui xẻo, gặp phải một tên bị bệnh thần kinh!”

Âm thanh giọng nói còn chưa tan, bạn học xung quanh đã rối rít vỗ tay. Giáo sư La và một người đàn ông cao lớn đi vào. Chắc người này là sinh viên yêu quý của giáo sư La, hôm nay đặc biệt mời tới lớp học của cô.

Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn mang theo sự kính phục nhìn sang phía người đàn ông. Vừa nhìn thấy, cô gần như muốn nhảy dựng lên!

=======

Chương 18: Lại là hắn!

Một bộ Vest màu đen, áo sơ mi màu xanh đậm, cà vạt cũng màu xanh, mái tóc dày rậm, đôi mắt sâu đen tối tăm. Ách, đây không phải là Sở Thiên Ngạo sao!

Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo, nói không ra lời.

“Này, Tiểu Hàn! Ngẩn người cái gì? Nhìn thấy trai đẹp không rời mắt được hả?” Nhạc Nhạc đùa cợt nói.

Vừa lúc giáo sư La giơ tay lên ý bảo các bạn học yên lặng, không khí trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy giọng nói của Lương Nhạc Nhạc vang dội khác thường, tất cả mọi người nhìn sang hướng Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn cố gắng co người lại dưới bàn học, cảm giác như muốn giảm thiểu sự tồn tại của chính mình. Ánh mắt len lén nhìn qua mái tóc cắt ngang trán liếc về phía Sở Thiên Ngạo.

Shit! Sở Thiên Ngạo thấy một đôi mắt lấp lánh có hồn đang theo dõi hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không.

Thôi, nếu hắn đã nhận ra cũng không cần nữa che giấu nữa.

Mạc Tiểu Hàn cam chịu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong sáng, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo. Ai sợ ai!

Nhận thấy ánh mắt Mạc Tiểu Hàn dường như muốn ra uy, nụ cười trên môi Sở Thiên Ngạo càng sâu hơn. Mạc Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp nhau!

Sở Thiên Ngạo ở trên giảng đường rốt cuộc nói những chuyện gì, một sinh viên luôn luôn nghiêm túc học tập như Mạc Tiểu Hàn một chữ cũng không nghe vào.

Không phải vì xung quanh đều là những nữ sinh háo sắc thì thầm: “Oa, vị học trưởng Sở này rất đẹp trai a!” “Đúng vậy a, anh ta rất tài hoa a! Nói chuyện hay quá! So với giáo sư La còn hiểu biết nhiều hơn !” .

Mà bởi vì là, mỗi khi nói một câu, ánh mắt Sở Thiên Ngạo lại liếc về phía Mạc Tiểu Hàn một vòng. Ánh mắt kia sắc bén rất đáng sợ, cho dù ngồi ở sau bàn học cách hắn đến mấy mét, Mạc Tiểu Hàn cũng có thể cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn. Đó chính là ánh mắt của loài dã thú hung mãnh phát hiện thấy con mồi ngon miệng.

Nhịn! Mình nhẫn nhịn! Mạc Tiểu Hàn khép hờ mắt lại, không hề đối diện trực tiếp với ánh mắt hắn nữa.

Cầm bút lên, cô vô thức vẽ loạn trên giấy. Đột nhiên, một chủ ý nảy lên trong đầu.

Khóe miệng mang theo ý cười xấu xa, Mạc Tiểu Hàn vẽ vào trong vở một bức tranh châm biếm.

Một con sói hung ác mặc bộ quần áo màu đen, áo sơ mi xanh đậm, cà vạt màu xanh, đang đứng ở trên bục giảng chậm rãi nói chuyện hiện ra. Bộ mặt của con sói này chính là mặt của Sở Thiên Ngạo.

Mạc Tiểu Hàn đã từng học vẽ tranh, đôi mắt bướng bỉnh lì lợm của Sở Thiên Ngạo bị cô phác thảo đặc biệt sống động, khiến cho người ta vừa nhìn một cái cũng biết bộ mặt con sói này chính là Sở Thiên Ngạo.

Trên mặt con sói có vẻ rất nghiêm túc, sau đó cô ghi nội dung trong vòng tròn trên đầu chính là: Hừ, các ngươi chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải không? Ha ha, các ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến, thật ra thì khuôn mặt của ta chính là cầm thú!

Buồn cười nhất chính là, đầu tóc của con sói kia rối bời, còn bị Mạc Tiểu Hàn vẽ một chiếc nơ hình con bướm lớn màu hồng. Mạc Tiểu Hàn còn mặc cho con sói bướng bỉnh lì lợm một chiếc quần tắm, động tác õng ẹo làm dáng kết hợp với gương mặt nghiêm túc, hung ác nham hiểm, nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười!

Mạc Tiểu Hàn liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo đang chậm rãi nói chuyện trên bục giảng, lại nhìn vào mảnh giấy vẽ con sói rất hài hước, trong lòng âm thầm cười đến đau cả ruột. Trên bục giảng, Sở Thiên Ngạo, thấy Mạc Tiểu Hàn liếc nhìn hắn một cái rồi lại cười một hồi lâu, lại nhìn hắn một cái, tiếp tục cười một lúc lâu, trong lòng có vẻ không yên, nói thầm, nha đầu này đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ trên mặt mình có dính gì bẩn sao?

Sở đại tổng giám đốc luôn luôn tự nhiên thoải mái, chưa bao giờ đem bất cứ ai để vào trong mắt, giờ cũng có chút hoảng hốt rồi.

Đợi lát nữa tan lớp, nhất định phải tìm tiểu nha đầu này hỏi cho rõ ràng! Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn đang khổ sở nín cười, đột nhiên có cảm giác bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK