• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Để cô ấy phỏng vấn

Tiết học khá dài cuối cùng cũng kết thúc.

Mạc Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười, một đôi mắt to dí dỏm trong sáng nhìn về phía Sở Thiên Ngạo. Chào tạm biệt! Sói xám lớn!

Sở Thiên Ngạo liếc Mạc Tiểu Hàn, đúng lúc nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn một bên nói nhỏ gì đó với cô gái ngồi bên cạnh, một bên hướng hắn làm mặt quỷ. Nhất định đang nói xấu hắn. Ánh mắt u ám hiện lên dục vọng chinh phục mãnh liệt, cô gái bé nhỏ, hãy chờ đấy!

“Học trưởng Sở! Xin chờ một chút!” Ngoài cửa đột nhiên lao tới một đám bạn học đang cầm máy ghi âm.

Sở Thiên Ngạo nhướng nhướng mí mắt, đôi tay đút vào túi quần, đôi chân dài đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô bé nữ sinh dẫn đầu.

“Học trưởng Sở, chúng em ở trong ban tin tức của đại học T, muốn phỏng vấn anh. Anh có thể cho chúng em nửa giờ được không?” Cô bé nữ sinh dẫn đầu dáng dấp vô cùng ngọt ngào, trên mặt lóe lên ánh sáng tự tin, cô là hoa khôi trong ban tin tức của đại học T, cô tự tin nghĩ rằng học trưởng Sở trước mắt sẽ không thể kháng cự được lực hấp dẫn của cô, sẽ nể mặt cô mà tiếp nhận phỏng vấn.

“Phỏng vấn?” Đôi mi rậm của Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu lại, lát nữa hắn còn có một hội nghị quan trọng, căn bản không có thời gian tiếp nhận trò chơi phỏng vấn của đám nữ sinh này.

“Đúng vậy! Học trưởng Sở, anh là một nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, khó có dịp tới đại học T để chúng em học hỏi, xin anh tiếp nhận lời mời của chúng em!” Hoa khôi ban tin tức bắt đầu có chút nghi ngờ. Dung mạo xinh đẹp của cô hình như không có chút tác dụng với Sở Thiên Ngạo a.

Ánh mắt chuyển động một vòng, Sở Thiên Ngạo thấy bóng dáng Mạc Tiểu Hàn cầm cặp vở chuẩn bị chạy ra khỏi phòng học. Khóe miệng hiện lên một nụ cười hứng thú, ngón tay thon dài chỉ về hướng Mạc Tiểu Hàn: “Có thể phỏng vấn. Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy phỏng vấn thôi.”

“Sao?” Hoa khôi ban tin tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, cô gái này là ai? Cư nhiên bị học trưởng Sở chỉ đích danh.

Đúng lúc Mạc Tiểu Hàn vội vàng lôi kéo Lương Nhạc Nhạc ra bên ngoài, liền bị bạn học ban tin tức vây quanh.

“Bạn học, học trưởng Sở chỉ đích danh muốn bạn phỏng vấn, làm phiền bạn giúp giùm chuyện này. . . . . .”

“Bạn học, chuyện này chúng tôi đã chuẩn bị rất tốt, bạn dựa theo bản thảo phỏng vấn học trưởng Sở là được. . . . . .”

Không chịu nổi một nhóm người ném bom cầu khẩn. Mạc Tiểu Hàn chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận nhiệm vụ phỏng vấn Sở Thiên Ngạo.

Được rồi! Phỏng vấn thì phỏng vấn! Ban ngày ban mặt, Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ dám làm chuyện bậy bạ với cô sao? Mạc Tiểu Hàn cẩn trọng ngẩng cao đầu lên, ánh mắt dường như khiêu khích nhìn Sở Thiên Ngạo. Không phải là một con sói xám lớn sao! Cô cũng không phải là cô bé quàng khăn đỏ, sẽ không sợ hắn a!

Ánh mắt tối đen của Sở Thiên Ngạo hiện lên một ngọn lửa nhỏ: Quả ớt nhỏ, lần này lại khiến cho tôi bắt được cô rồi !

“Tôi chỉ đồng ý một mình cô ấy phỏng vấn, những người khác có thể đi nha.” Sở Thiên Ngạo thờ ơ nói. Hắn không quen bị một đám nữ sinh ríu ra ríu rít vây quanh. Khiến cho hắn đau cả đầu.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không thừa nhận, hắn thật ra chính là muốn ở một mình với Quả ớt nhỏ.

Mọi người tản mác rời đi. Mạc Tiểu Hàn cầm máy ghi âm các bạn học kín đáo đưa cho cô, ngơ ngác đứng trước mặt Sở Thiên Ngạo. Chuyện gì xảy ra, cô còn chưa kịp phản ứng, thì trong phòng học chỉ còn lại có cô và Sở Thiên Ngạo thôi.

Trong cổ họng Sở Thiên Ngạo phát ra tiếng cười thật nhỏ, bàn tay đưa qua, đùa cợt nâng cằm Mạc Tiểu Hàn lên.

Chiều cao 1m61 của Mạc Tiểu Hàn, đứng trước mặt hắn thật sự có vẻ quá thon nhỏ. Vì vậy khí thế lập tức yếu đi rất nhiều.

Nhưng Mạc Tiểu Hàn hiển nhiên không ý thức được điều này, “Bụp” phất tay đánh rớt ma trảo của Sở Thiên Ngạo.

“Sở Thiên Ngạo, mời anh nghiêm túc một chút. Nơi này là trường học!” Giọng nói của cô lạnh lùng, đôi mắt trong suốt tức giận nhìn hắn chằm chằm. Trên mặt viết chữ không thể xâm phạm.

Sở Thiên Ngạo cảm thấy càng ngày càng đùa giỡn càng thích thú. Hắn chính là thích xem Quả ớt nhỏ tức giận.

Nhún vai một cái, hắn ung dung ngồi xuống, đôi chân dài thư thái bắt chéo lên. Ánh mắt đùa giỡn quan sát Mạc Tiểu Hàn.

“Không phải muốn phỏng vấn sao? Bây giờ có thể bắt đầu.” Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng Sở Thiên Ngạo cũng không ngại cho Mạc Tiểu Hàn thêm vài phút.

Cằm của Mạc Tiểu Hàn vẫn còn vương lại nhiệt độ ngón tay của hắn. Đôi mắt to thông minh chợt lóe lên. Vụng về mở ra máy ghi âm đưa tới trước mặt Sở Thiên Ngạo.

“Học trưởng Sở, ngài có biết lợn giống có nghĩa là gì không?” Mạc Tiểu Hàn nghiêm trang hỏi.

“Hả?” Ánh mắt Sở Thiên Ngạo chợt lóe, có gái bé nhỏ này lại đang giở thủ đoạn gì đây?

“Lợn giống chính là heo đực động dục chạy khắp nơi. Học trưởng Sở học cao hiểu rộng, phụ nữ cũng nhiều như quần áo, vậy mà ngay cả từ này cũng không hiểu sao?” Mạc Tiểu Hàn nghiêng đầu, mắt to tò mò nhìn Sở Thiên Ngạo, dáng vẻ ngây thơ vô tội.

=======

Chương 20: Trừng phạt đúng tội

Tròng mắt Sở Thiên Ngạo chợt co lại. Chưa bao giờ có ai dám dùng loại thái độ này đối với hắn. Những từ ngữ trắng trợn và trần trụi như vậy, lại từ cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô thốt ra, Sở Thiên Ngạo hắn khiến cô chán ghét như vậy sao?

Sở Thiên Ngạo cảm thấy khó thở trong ngực, muốn hít thở thoải mái mà không thể nào thoải mái được.

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng cười một tiếng, cơ thể cao lớn rắn chắc tiến tới gần cô, đưa tay kềm chặt cánh tay của cô.

Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Mạc Tiểu Hàn liều mạng giãy giụa: “Buông tôi ra! Anh mà không buông tay tôi sẽ kêu người tới đấy!”

“Kêu người?” Cô cho rằng câu nói này có thể uy hiếp được hắn? Tiểu nha đầu này còn chưa biết rõ tình hình mà.

Đáy mắt Sở Thiên Ngạo che giấu những tia sáng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô.

Mạc Tiểu Hàn càng dùng sức giãy giụa, há miệng muốn kêu to lên.

Cái miệng nhỏ nhắn vừa mới hé mở, Sở Thiên Ngạo liền cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của cô rất chính xác.

Bờ môi của hắn nóng bỏng, nóng đến độ toàn thân Mạc Tiểu Hàn chấn động, giống như một dòng điện chạy dọc làm tê liệt toàn thân. Dường như hài lòng với phản ứng của cô, Sở Thiên Ngạo từ bi giảm bớt sức lực của mình. Môi lưỡi vẫn ở trên môi cô chậm rãi tìm cách trêu đùa.

Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ cơ thể của cô, nhẹ nhàng kéo cổ áo ra, bờ vai trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn nhất thời lộ ra.

Không khí mát mẻ kích thích làn da để trần, khiến Mạc Tiểu Hàn từ trong mê loạn tỉnh táo lại.

Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, theo bàn tay của Sở Thiên Ngạo, cảm giác sợ hãi tích tụ lại.

Đây là phòng học, nếu như bị người ta nhìn thấy, cô còn có thể sống sao? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi), nếu đối chọi với hắn nữa, chính là đào hố chôn mình.

Mạc Tiểu Hàn cất giọng nói nhẹ nhàng, nhìn hắn cầu khẩn: “Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh, anh bỏ qua cho tôi đi!”

“Bỏ qua cho cô? Lợn giống phát động tình dục thì làm sao có thể dễ dàng dừng lại?” Giọng nói của Sở Thiên Ngạo tà ác và vô liêm sỉ.

“. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn bị nghẹn đến nỗi không thể thốt nên lời. Hai chân âm thầm dồn sức, rồi bất chợt đá chân phải lên, vừa mới đá giữa chừng đã bị một đôi chân cứng như sắt gắt gao kẹp chặt lấy.

“Mạc Tiểu Hàn, lại dùng chiêu này nữa sao?” Giọng nói của Sở Thiên Ngạo hàm chứa đầy sự tức giận. Chưa bao giờ có ai dám đá Sở Thiên Ngạo hắn, người phụ nữ bé nhỏ này, thế mà lại nhiều lần đụng chạm đến ranh giới cuối cũng của hắn.

Bàn tay mang theo sự trừng phạt trực tiếp thăm dò vào quần áo của cô. Hung hăng chà xát nhào nặn, hưởng thụ cảm giác làn da mềm mại trắng như tuyết mang tới.

Mạc Tiểu Hàn luống cuống đến độ muốn khóc. Ai tới cứu cô với! Cô sai rồi, cô đánh giá quá cao phẩm hạnh của người đàn ông này, cô cho rằng ở trong phòng học, người đàn ông này chắc chắn sẽ có chút kiêng nể, sẽ không chạm vào cô.

“Cốc cốc. . . . . .” Tiếng gõ cửa phòng học vang lên, tiếng người huyên náo từ bên ngoài truyền đến: “Học trưởng Sở, hai người phỏng vấn xong chưa?”

Mạc Tiểu Hàn giống như níu được một cái cây cứu mạng, vội vàng lớn tiếng kêu: “Đã phỏng vấn xong rồi, các bạn vào đi!”

Đúng lúc cửa phòng học bị mở ra, Sở Thiên Ngạo lập tức đẩy Mạc Tiểu Hàn ra xa. Dù sao đây cũng là trường học cũ của hắn, hắn cũng phải nể mặt giáo sư La ba phần. Nếu không hôm nay Mạc Tiểu Hàn nhất định phải chết!

Giành được tự do, Mạc Tiểu Hàn không để ý nhặt lên máy ghi âm cùng sách vở của mình, nhấc chân chạy như điên ra khỏi phòng học.

Sau khi đuổi đi hết đám sinh viên của ban tin tức, Sở Thiên Ngạo nhặt tờ giấy còn rơi lại trên bàn. Chậm rãi mở ra, bức tranh châm biếm của Mạc Tiểu Hàn đập vào mắt hắn.

“Hừ, các cô chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải không? Ha ha, các cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, thật ra thì khuôn mặt của ta chính là cầm thú!” Trên bức tranh, chữ viết của Mạc Tiểu Hàn rất có lực, căn bản không giống như nét chữ mềm mại của những cô bé học sinh, rất giống với tính tình quật cường không chịu thua của cô.

Sở Thiên Ngạo giận quá hóa cười. Cái trò chơi này, hình như càng ngày càng thú vị! Quả ớt nhỏ cay nồng, rất đúng khẩu vị của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK