Bạch Dật Thần ngây người, hai mắt nhanh chóng hướng về phía bức tường, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, vốn bị Mạnh Phất Ảnh làm nhục đã khiến y thẹn quá hóa giận, mà hiện tại lại bị người khác trào phúng, nỗi nhục này y làm sao có thể chịu được.
Đồng thời, y cũng rất kinh ngạc, không biết Bộ Kinh Vũ xuất hiện ở trên tường tự lúc nào mà y lại không hề hay biết !
“Hừ, đường đường là Bộ đại hiệp mà lại đi nghe lén chuyện của người khác ?” Tiếng nói của y lạnh như băng, rõ ràng là mang theo tia trào phúng từ từ vang lên trong bóng đêm khiến người ta kinh hãi.
Nếu y không biết rõ mình không phải là đối thủ của Bộ Kinh Vũ, chỉ sợ giờ phút này đã sớm tiến lên đem Bộ Kinh Vũ bầm thây vạn đoạn .
“Nghe lén? Ta không được nhiều người hâm mộ như Bạch công tử nhưng ta rất quang minh chính đại ngồi ở đây nghe đấy chứ.” Tiếng nói của Bộ Kinh Vũ lại truyền đến, nhàn nhạt không có chút tức giận nào, dường như có thêm vài phần cười nhạo.
Giờ này sắc trời đã tối, khoảng cách lại có chút xa, huống chi hắn vẫn luôn mang mặt nạ nên nhìn không được sắc mặt của hắn.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật nhẹ, quang minh chính đại nghe sao?
Đúng, hắn đúng là quang minh chính đại ngồi hóng chuyện thật , hắn – Bộ Kinh Vũ cần phải nghe lén sao?
Bạch Dật Thần cũng tự đánh giá mình quá cao rồi đó.
Mắt Bạch Dật Thần toát lên sự âm lãnh, sát khí từ từ bốc lên, hai tay cũng không ngừng nắm chặt. Cả khuôn mặt bỗng chốc chuyển sang màu xanh mét.
“Huống chi, có người muốn giở trò với nữ nhân của ta, ta có thể không quản sao?” Ánh mắt Bộ Kinh Vũ chuyển hướng về phía Mạnh Phất Ảnh, ý cười trong lời nói càng thêm rõ ràng.
Tuyết Ngao ( Tiểu Tuyết Nhi ) vốn đang đứng ngăn ở trước mặt Bạch Dật Thần giờ đã lẻn đến dưới chân tường, nhìn chằm chằm vào Bộ Kinh Vũ, dù sao người đột ngột trèo tường vào với nó mà nói độ nguy hiểm cao hơn .
Thế nên Bộ Kinh Vũ vẫn ngồi ở trên đầu tường, không dám xuống.
“Nữ nhân của ngươi, hừ, nàng là nữ nhân của ngươi sao?” Bạch Dật Thần nghe thấy lời nói của hắn, lạnh lùng hừ một cái.
“Đó là đương nhiên, ta đã đưa sính lễ rồi, hơn nữa còn là tự mình đưa cho Mạnh Hầu gia.” Hắn thản nhiên ngồi ở trên tường, giọng nói nhàn nhạt mang theo sự đắc ý, giờ phút này nói cho Bạch Dật Thần nghe, nhưng tựa hồ là nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe .
Lông mày của Mạnh Phất Ảnh hơi chau nhẹ một chút, giữa nàng và hắn chỉ đơn giản là giao dịch, hắn đang nói cái quái gì thế ?
Bạch Dật Thần chán nản, dù sao chuyện ngày đó, y biết rõ ràng nhất, cũng bởi vì chuyện ngày đó mà hận Bộ Kinh Vũ, lúc này nghe hắn thản nhiên nhắc tới như vậy, trong lòng càng hận tới cực điểm.
Vẫn luôn nghe nói võ công của Bộ Kinh Vũ rất cao, thế nên y mới chậm chạp không dám động thủ.
“Hiện tại hết thảy những người không liên quan nhanh chóng rời khỏi đi, nếu không muốn đi bản đại hiệp cũng không để ý tự mình đuổi đi đâu. Lâu lắm không hoạt động, tay chân ngứa ngáy , hơn nữa Kỳ Lân kiếm của ta dường như cũng có chút muốn ra ngoài.” Tiếng nói của Bộ Kinh Vũ đột nhiên lạnh thêm vài phần, sự lạnh lẽo ấy rõ ràng mang theo tính uy hiếp .
Khi nói chuyện kiếm trong tay hắn hơi run run có vẻ như muốn rút kiếm ra.
Bạch Dật Thần sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Kỳ Lân kiếm vừa xuất tất phải thấy máu, một kiếm hạ xuống không ai có thể sống sót. Trong chốn giang hồ người người đều biết điều này.
Bạch Dật Thần cho dù bản tính cuồng vọng, nhưng bây giờ y cũng không dám đi thử độ sắc của Kỳ Lân kiếm.
Tay ở dưới ống tay áo nhanh chóng buông ra, cố gắng thả lỏng toàn thân, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là xoay người bỏ đi.
Nhưng lúc rời đi vẫn không quên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái.
Trong đôi mắt đó có sự không cam lòng, cũng có vài phần ác độc.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh lại cong lên nở một nụ cười , hừ, cứ thế mà đi? Thật làm cho người khinh bỉ, nếu giờ phút này Bộ Kinh Vũ là cướp, vậy y coi như là đã ném nàng vào địa ngục.
Nam nhân như vậy, nàng cảm thấy thật buồn cười.
“Ngươi có thể kêu nó đi ra chỗ khác được hay không? Để cho ta còn đi xuống ~ “ Đợi đến lúc Bạch Dật Thần rời khỏi, Bộ Kinh Vũ nhìn Tuyết Ngao đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng hắn đối nghịch, hơi bất mãn kháng nghị.
Khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu, Mạnh Phất Ảnh nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, môi đỏ mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Ngồi yên trên đó đi, trên đó mát mẻ, hơn nữa tầm nhìn rất tốt.”
Nếu hắn muốn xuống dưới, một Tuyết Ngao há có thể cản được hắn sao.
Bộ Kinh Vũ hơi giật mình, bất quá nhờ tấm mặt nạ nên dấu được tất cả cảm xúc của hắn.
“Ta ngồi ở trên đầu tường như thế này, nếu bị người khác thấy, hiểu lầm ta tới yêu đương vụng trộm, vậy…” Thanh âm mang theo ý cười lại truyền đến, cực kì có ý trêu đùa.
“Ngươi xuống đây thì không bị người ta hiểu lầm là yêu đương vụng trộm chắc? ” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên, kỳ thực bỏ qua thân phận kì bí của hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm vẫn tương đối thoải mái.
Đi dạo một ngày cũng hơi mệt một chút, nàng đi tới bàn đá giữa sân ngồi xuống, Đông Nhi nhanh chóng bưng trà tới.
“Tiểu thư, trà của người đây .”
“Ừm.” Mạnh Phất Ảnh nhận chén trà, từ từ thưởng thức, không chút mảy may để ý đến người trên đầu tường. Đôi mắt của vị nam nhân đau khổ nào đó đang muốn bốc hỏa, trong mắt hiện rõ chữ ‘’nữ nhân này thật là cái đồ vô tình.’’
“Ta nói này, ngươi đừng quá vô tình như thế chứ, nói gì thì nói ta cũng vừa mới giúp ngươi đuổi cái tên ti tiện kia đi, ngươi lại đối với ta như thế này à? “ Nam nhân đau khổ rốt cục không nhịn nổi nữa, bắt đầu bất mãn lên án.
“Ti tiện, bản chất của y nói thế mà được à, còn quá nhẹ, phải nói là bỉ ổi ,biến thái, vô liêm sỉ mới được .” Mạnh Phất Ảnh cực kì nghiêm túc đính chính, chỉ dùng từ ti tiện để nói về Bạch Dật Thần là chưa đủ, mà thôi khách khí với y một tí, cho y còn có đường chạy về với mẹ ~
Khóe môi Thanh Trúc lại không yên phận mà giật nhẹ, lời nói của chủ tử càng ngày càng bá đạo .
“Ngươi… ngươi… nữ nhân này.” Bộ Kinh Vũ giật mình, ấp úng nói, nhưng trong lời nói dường như có thêm vài phần bất đắc dĩ, cười khẽ.
Mạnh Phất Ảnh tiếp tục thưởng thức trà của nàng, nàng đang mải suy đoán nguyên nhân hôm nay Bộ Kinh Vũ tới chỗ này.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì thêm.
Trầm mặc, lại trầm mặc, ngồi ở trên tường Bộ Kinh Vũ dường như hơi chuyển thân mình, ánh mắt lại nhìn về phía nàng, suy tư một chút mới từ từ nói: “Ngươi thật sự muốn gả cho Hiên Viên Diệp sao?”
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, thật không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhớ đến hắn cùng với Hiên Viên Diệp có chút quen biết nhau, lông mày khẽ nhăn lại một chút: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Gả hay không gả không phải chuyện nàng có thể quyết định được, bởi vì mọi người cho tới bây giờ cũng không hỏi qua ý của nàng, ai sẽ quản nàng có nguyện ý hay không gả chứ?
Người là do hắn chọn, trên lại có thánh chỉ ban xuống, nàng nhất định phải gả, nếu không gả vậy là kháng chỉ, phạm phải tử tội, nàng muốn hay không muốn thì có gì khác biệt?
“Ha ha…” Bộ Kinh Vũ đột nhiên cười ra tiếng, hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn gả, ta sẽ mang ngươi đi bỏ trốn.”
Trong lời nói dường như có ẩn dấu ít nhiều ý cười, nhưng tựa hồ có vài phần khác thường.
Mạnh Phất Ảnh thiếu chút nữa bị sặc trà vừa mới uống xong, may mắn nàng cố gắng nuốt xuống, từ từ nâng mắt lên nhìn về phía hắn: “Đối với một người không thể lấy khuôn mặt thật của mình để gặp người khác như ngươi, ta thật sự không có hứng thú.”
Bỏ trốn, đúng là chỉ có hắn mới ngây thơ như thế.
Nàng cho dù không muốn gả, cũng sẽ không ngốc đến mức cùng hắn bỏ trốn.
Nhưng lời nói của nàng vừa dứt đã cảm thấy có tiếng động nhẹ vang lên, chớp mắt một cái, người đang ngồi ở trên tường – Bộ Kinh Vũ đã ngồi ở trước mặt nàng, mà Tuyết Ngao vẫn không nhúc nhích, nằm ở góc tường, hiển nhiên là bị hắn điểm huyệt.
“Nếu để cho ngươi thấy được khuôn mặt thật của ta, ngươi sẽ cho ta cái gì?” Cùng ngồi đối diện với nàng, hai mắt của hắn nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, giờ phút này trong tiếng nói của hắn không còn cười đùa, vô cùng trịnh trọng.
Chương 44
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, lòng hiếu kỳ thì ai mà chẳng có, nàng cũng từng âm thầm đoán một nam tử phong vân kinh thế như hắn rốt cuộc có khuôn mặt như thế nào?
Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn, đập vào mắt chỉ là cái mặt nạ lạnh lùng khiến cho người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Nghe nói cả thiên hạ không có ai biết khuôn mặt thật của hắn.
Có thể chưa từng có người thấy qua thật, hoặc cũng có thể có người đã thấy nhưng không thể mở miệng nói chuyện nữa .
Mạnh Phất Ảnh biết tò mò phải trả giá rất lớn, đặc biệt ở chốn giang hồ gió tanh mưa máu.
“Miễn, ta còn muốn sống thêm vài chục năm nữa.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, nhẹ giọng nói, hắn nhất thời nổi hứng để nàng xem khuôn mặt thật của hắn, nói không chừng ngay ngày hôm sau đã hối hận liền đến giết người diệt khẩu.
Thân thể của Bộ Kinh Vũ hơi cứng lại, đôi mắt dấu dưới mặt nạ nhìn thẳng vào Mạnh Phất Ảnh, tuy rằng cách một lớp mặt nạ nhưng vẫn khiến cho nàng cảm giác được sự sắc lạnh như băng.
“Chẳng lẽ ta khiến cho nàng cảm thấy thiếu an toàn như vậy?” Tiếng nói của hắn khàn khàn âm trầm, lại có chút hàn ý khiến cho người ta kinh hãi.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, xem ra nàng đã chọc giận hắn, cười nhẹ từ từ nói: “Ta không có ham mê nhìn trộm sự riêng tư của người khác, hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết đến tình trạng này, không phải sao?”
Nàng cùng hắn chẳng qua từng có một cuộc giao dịch, nói cho cùng thì cũng chỉ coi như người xa lạ.
” Nữ nhân như nàng quả nhiên là vô tình, sông còn chưa đi qua mà đã bắt đầu chặt cầu, nàng không sợ té sông chết đuối sao?” Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, trong lời nói rõ ràng ẩn chứa vài phần phẫn nộ.
“Không sao, ta biết bơi mà .” Mạnh Phất Ảnh hơi quét mắt nhìn hắn một cái, hắn có cần thiết rủa nàng như thế không? Hơn nữa những lời nàng nói đều là sự thật mà, thật không hiểu hắn rốt cuộc tức giận cái gì.
“Nữ nhân quá cứng rắn một chút cũng không đáng yêu.”
Hắn hơi giật mình nhìn về phía ánh mắt của nàng , dường như phát hiện ra điều gì đó, giọng nói lúc đầu hơi lạnh lùng cũng đột nhiên nhu hòa xuống ít nhiều.
Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt, có chút bối rối nói: “Nói chung là ngươi có thể vì tức giận mà gây cho ta chút chuyện phiền chán, ta không để ý.”
Nam nhân cổ đại người nào cũng muốn bành trướng chủ nghĩa nam tử.
Cũng có thể nói thời đại này nữ nhân vì lấy lòng bọn họ mà phải nhịn nhục để sống, nhưng thật đáng tiếc nàng không giống thế…
Theo suy nghĩ của hắn, nàng có thể yêu hay không cũng không có quan hệ gì.
“Nàng…” Hắn chán nản, có chút giận tái mặt, nàng có cần thiết cự tuyệt hắn ra xa ngàn dặm như thế không?
“Haiz, đi dạo một ngày mệt mỏi quá~, Thanh Trúc giúp ta tiễn khách.” Mạnh Phất Ảnh chậm rãi đứng lên, trầm giọng phân phó Thanh Trúc, sau đó một mình đi về phòng mà không hề liếc nhìn hắn.
“Bộ đại hiệp , thỉnh.” Thanh Trúc sửng sốt một chút sau đó kiên trì nói, nói thật nàng cũng không dám đắc tội vị đại hiệp thần bí này, nhưng mệnh lệnh của chủ tử nàng phải nghe theo.
Bộ Kinh Vũ không di chuyển cũng không có tức giận, tự mình rót một chén trà, từ từ uống, mắt nhìn bóng lưng của Mạnh Phất Ảnh, mặt nạ trên mặt vẫn che dấu tất cả cảm xúc của hắn.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Đến khi Mạnh Phất Ảnh vào phòng, chén trà trong tay cũng uống xong, hắn mới đứng dậy rời khỏi.
Khóe môi Thanh Trúc hào phóng giật giật mấy cái, những người này thật đúng là một người so với một người càng khó hiểu hơn.
Rạng sáng ngày hôm sau thánh chỉ liền truyền đến.
Dĩ nhiên đã định ngày thành thân, mà càng khiến Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc – ngày thành thân lại định là mười lăm ngày sau.
Chuyện này cũng quá nhanh đi?
Nàng vốn là nghĩ rằng như thế nào cũng phải chờ sau khi phụ thân trở về, mới có thể thương lượng chuyện này, thật không ngờ mọi việc đã được định rồi.
Quá vội vàng khiến nàng trở tay không kịp, lúc đầu nàng nghĩ…
Còn chưa phục hồi lại tinh thần thì Hoàng Thái Hậu đã truyền nàng vào cung.
“Hoàng nãi nãi đã cho người ta tính qua, hôm ấy là ngày lành trăm năm khó gặp cho nên liền chọn ngày đó luôn, Hoàng Thượng cũng đã cho người ra roi thúc ngựa báo tin cho cha con.” Vừa vào Vĩnh Thọ Cung, Hoàng Thái Hậu đã hưng phấn nói.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh có chút buồn bực, trên mặt cũng không nở nụ cười như mọi lần, sau khi nghe thấy lời nói của Thái Hậu thì giận dỗi nói: “Thời gian nhanh như vậy chỉ sợ phụ thân không kịp quay về.”
“Không sao, cho dù phụ thân con không kịp về, không phải còn có Hoàng nãi nãi sao, Hoàng nãi nãi cam đoan sẽ khiến con vui vẻ gả đi.” Hoàng Thái Hậu vẫn còn đang cao hứng nên không chú ý tới sự khác thường của Mạnh Phất Ảnh, khuôn mặt rạng rỡ , tràn đầy niềm vui.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, việc này nếu đã quyết định như vậy thì cho dù cha nàng trở lại cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào .
Người phải thành thân là nàng cơ mà, sao cho tới bây giờ không ai để ý đến suy nghĩ của nàng?
Hoàng Thái Hậu thương yêu nàng,nhưng chung quy vẫn không hiểu rõ tâm tư của nàng,người nàng muốn không phải là vinh hoa phú quý, cũng không cần thân phận hiển hách, cái nàng muốn chính là một cuộc sống bình dị, có được một tình yêu chân thực.
“Đúng rồi, Hoàng nãi nãi biết ngươi không giỏi nữ công, nên đã phân phó Tinh nha đầu giúp ngươi làm giá y, Tinh nha đầu tay nghề khéo léo, tài năng thêu thùa của nó trong trăm dặm khó có ai so được, không có ai thích hợp hơn nó.” Hoàng Thái Hậu nhận thấy Mạnh Phất Ảnh có chút không yên lòng, lời nói hơi dừng một chút, sau đó thử nói: “Nếu không để Thanh Trúc dẫn ngươi đi qua chỗ Tinh nha đầu xem, hồi trước ngươi cùng Tinh nha đầu thật ra rất hợp nhau, bây giờ sao lại có vẻ xa lạ như vậy.”
Mạnh Phất Ảnh giờ phút này trong lòng có chút loạn, cũng muốn đi ra ngoài cho thoáng, nhân cơ hội Thái Hậu cho phép liền cùng Thanh Trúc rời khỏi Vĩnh Thọ Cung .
Dọc đường đi, Mạnh Phất Ảnh luôn cụp mắt xuống suy nghĩ kế tiếp phải làm gì.
Hiên Viên Diệp trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành Hoàng Thượng của Hiên Viên Vương triều, đến lúc đó nữ nhân trong hậu cung không biết sẽ có bao nhiêu, chẳng lẽ một người đến từ hiện đại như nàng lại chấp nhận tình cảnh cùng người khác hầu chung một chồng?
Nàng làm không được.
Huống chi nàng cùng Hiên Viên Diệp căn bản không có tình cảm.
Vì thế nàng sẽ không gả cho hắn.
Nhưng thánh chỉ đã hạ, không phải nàng nói không gả là sẽ không gả, cho nên nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Trong lúc đang âm thầm suy nghĩ đột nhiên nghe được một tiếng nói quen thuộc cách đó không xa truyền đến.
“Thất ca, ngươi thật sự muốn thành thân với người quái dị kia sao?” Tiếng nói chứa đầy sự trào phúng ngoài Hiên Viên Mặc ra còn ai vào đây nữa?
“Đương nhiên là thành hôn, ngày cũng đã định rồi.” Hiên Viên Trần trong thanh âm có chút vui sướng, mặc kệ như thế nào Thất ca thành hôn chính là việc vui lớn , quản chi tân nương là ai.
“Hừ, người quái dị đó sao xứng với Thất ca.” Trong lời nói của Hiên Viên Mặc lại có sự khinh bỉ cùng tức giận.
“Thất ca, tại sao lại là nàng ấy? Ngươi tại sao lại chọn nàng ấy ?” Hiên Viên Phàm biểu tình hết sức trịnh trọng, mà trong lời nói của hắn có vài phần khác thường.
Mạnh Phất Ảnh thân người cũng theo bản năng cứng lại, nàng vẫn luôn ngạc nhiên Hiên Viên Diệp tại sao lại chọn nàng?
Thật sự là tùy ý chọn? Hay là…
Giờ khắc này, nàng cũng muốn nghe xem Hiên Viên Diệp sẽ trả lời thế nào.