• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Giải Thích

Đáp ứng yêu cầu của Mạnh Phất Ảnh, thấy nàng xác thực không có chuyện gì, Thanh Trúc mới không làm kinh động đến Hoàng Thái Hậu, nhưng lại càng cẩn thận chiếu cố Mạnh Phất Ảnh hơn.

Tuy rằng Bạch Dật Thần vung chưởng khá mạnh nhưng may mắn cũng không có gãy xương hay đại thương gì, nghỉ ngơi một đêm thân thể không còn đau đớn, tinh thần Mạnh Phất Ảnh cũng đã khá lên nhiều.

Nàng có thói quen mới sáng sớm đã rời giường,lúc này Thanh Trúc chưa đến, nàng nhanh chóng đi tới trước gương. Ngày hôm qua, Thanh Trúc vẫn luôn ở đây khiến nàng không có cơ hội nhìn xem bộ dáng hiện tại ra sao.

Ngắm bóng người trong gương nàng không khỏi hoảng sợ, dáng người này không phải là xấu xí lắm nhưng da tay so với nam nhân còn ngăm đen hơn vài phần, có câu một trắng che ba xấu, nữ nhân đen dù nhìn thế nào cũng thấy mất đi hảo cảm. Nhìn chằm chằm người trong gương, khóe mắt nhanh chóng lấy lại thần thái lạnh lùng ban đầu. Theo bản năng, nàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mình. Chính là không chạm vào thì không biết, chạm vào mới thấy da mặt đột nhiên cứng đờ, cảm giác này có điểm không đúng. Tuy rằng da mặt này sờ qua cùng người thường không có quá nhiều khác biệt, nhưng nàng sâu sắc có thể cảm giác được da mặt này tuyệt đối có vấn đề.

Hai tròng mắt chớp chớp, nàng nhanh chóng cầm chậu nước bắt đầu rửa mặt, nhưng tẩy nửa ngày cũng không có tí biến hóa nào.Con ngươi của nàng từ từ nheo lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh, có lẽ là dùng một ít dược liệu không thấm nước gì đó thôi.Loại tiểu xảo này sao có thể làm khó được nàng?

Sau một lát, nàng lại đứng trước gương, nhìn khuôn mặt hiện lên trong gương mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, từ khi sinh ra đến bây giờ nàng gặp qua không ít mỹ nữ nhưng lại chưa từng nhìn thấy một người đẹp như vậy.

Nếu nói Mạnh Như Tuyết là môt mỹ nữ tuyệt sắc tuyệt mỹ thì khi cùng so sánh với khuôn mặt này, Mạnh Như Tuyết chỉ sợ còn chưa bằng một phần mười của nàng.

Giờ phút này, nàng thật sự không thể tìm ra một từ ngữ thích hợp để có thể hình dung gương mặt xinh đẹp này.

Rõ ràng là một khuôn mặt đẹp như vậy,nhưng vì sao lại phải che lại?

Nhớ tới ‘Nàng’ nguyên bản ngây dại, con ngươi Mạnh Phất Ảnh híp lại, lạnh lùng cười nhạt, chỉ sợ là có âm mưu, tuy nhiên hiện tại nàng không thể đánh rắn động rừng.

Hơn nữa, nàng đột nhiên không ngốc lại còn bất ngờ thay đổi bộ dáng thì chỉ sợ không ai tin tưởng.Mạnh Phất Ảnh bất động thanh sắc mất một lúc, sau đó lại khôi phục bộ dáng lúc trước.

“Chủ tử, người đang làm gì vậy?” Thanh Trúc nhìn thấy nàng đã thức giấc khi trời vẫn còn tinh mơ , mà lúc này lại đang làm cái gì đó với những lọ nhỏ trên bàn, Thanh Trúc không biết trong những cái lọ nhỏ đó chứa cái gì, và dùng để làm gì.Chủ tử sau khi hết ngốc thì thay đổi rất kỳ quái.

“Ngươi đi chuẩn bị một bữa thịnh soạn để chào hỏi khách cho ta.” Mạnh Phất Ảnh không trả lời câu hỏi của Thanh Trúc, tùy ý ra lệnh.

Một bữa thịnh soạn? Thanh Trúc vẫn còn đang tò mò nhìn chiếc lọ nhỏ trên bàn, có cảm giác nó chứa một loại phấn kỳ quái nên không chú ý lắm đến lời của Mạnh Phất Ảnh . Đến khi sực tỉnh thì cảm thấy khó hiểu,một bữa thịnh soạn sao ? Mà sẽ có khách nhân nào đến ?

Hầu gia còn chưa trở về, Hoàng Thái Hậu mấy ngày nay nghe nói thân thể có chút không thoải mái nên không thể nào có chuyện người sẽ đến đây.

Mạnh Phất Ảnh lại không để ý đến Thanh Trúc, vẻ mặt cực kì tự nhiên , nàng tin tưởng không bao lâu sẽ có ‘Khách nhân’ tới, ‘Khách quý’ đến thăm, nàng đương nhiên muốn hảo hảo chiêu đãi.

Nhìn từng cái lọ một trước mặt, Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày , a, có phải là còn thiếu cái gì đó không nhỉ ?

Mắt hơi hơi chuyển, nhìn những con kiến đang đi thành đàn dưới chân, con ngươi nhất thời sáng ngời, đúng, chính là nó, những con kiến này đều không phải toàn màu đen mà trên thân còn mang theo một chút hồng. Đột nhiên trong đầu nàng lóe ra một chủ ý không tồi.

Đây đều là những con kiến độc , thật tốt !

Mạnh Phất Ảnh cầm lấy một cái lọ, thong thả đến bên gốc cây, dùng hai nhánh cây nhặt con kiến ,bỏ nhanh vào trong lọ.

“Tiểu thư, người đang làm cái gì vậy?” Mấy nha đầu vẻ mặt nghi hoặc không hiểu hành động kì lạ của tiểu thư nhà mình, xúm xít vây lại hỏi.

Thanh Trúc hiển nhiên cũng nghi hoặc nhìn nàng.

“Muội muội, Phong tiểu thư cùng Bạch tiểu thư cố ý đến thăm muội,bọn họ là vì chuyện ngày hôm qua mà đến nhận lỗi với muội đó.” Hoàn toàn vô thanh vô tức xuất hiện, Mạnh Như Tuyết mỉm cười mà thanh âm lại êm ái, nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó những người khác cũng đã tiến vào phòng, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đang bắt kiến thì bọn họ đều đứng lại.

Trong con ngươi của Mạnh Như Tuyết càng ẩn thêm vài phần nghi hoặc, nàng ta đang làm gì thế này?Buổi sáng hôm nay, nàng cố ý cho người gọi Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ tới, muốn để cho bọn họ giúp nàng thử xem thực hư như thế nào.

Hai tròng mắt Thanh Trúc híp lại, trên mặt ẩn chứa vài phần bất mãn vì không thể đem những người vừa tới đuổi ra ngoài.

Mạnh Phất Ảnh tựa hồ không nghe thấy lời của Mạnh Như Tuyết, dường như vẫn không ngừng bắt lấy con kiến của nàng.

“Phất Nhi muội muội, chuyện ngày hôm qua là ta không đúng, ta không nên tránh . Nếu ta không tránh né, Thần ca ca cũng không cần bảo hộ ta để không cẩn thận thương tổn muội muội.” Phong Ngữ Lam trên mặt cực lực bày ra một nụ cười đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lại đầy sự khinh bỉ.

Mạnh Như Tuyết còn nói là nàng không ngốc, chỉ sợ là so với trước kia càng nhìn càng thấy ngốc hơn.

Nghe qua như là đang xin lỗi nhưng cũng đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên người Mạnh Phất Ảnh.Mạnh Phất Ảnh vẫn mười phần nghiêm cẩn, mười phần chuyên tâm nhặt kiến ,hoàn toàn coi các nàng như không khí.

Thanh Trúc nghe xong cảm thấy tức giận thay cho chủ tử nhưng thấy Mạnh Phất Ảnh vẫn bất động không nói, đành đứng yên ở một bên nhìn nàng nhặt kiến.

Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ dù trong lòng có nhiều bất mãn nhưng có Thanh Trúc đứng ở chỗ này nên các nàng cũng không dám làm gì.Thanh Trúc là người đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Thái Hậu, cũng là cung nữ được Hoàng Thái Hậu tín nhiệm nhất,nàng ta được Hoàng Thái Hậu đặc biệt phân phó tới chiếu cố Mạnh Phất Ảnh .

Mặc dù là cung nữ nhưng các vị tiểu thư như bọn họ cũng không có gan chọc nổi.

“Thanh Trúc, những người đến đây đều là khách, sao không đi rót chén trà lên?” Mạnh Như Tuyết trong lòng biết Thanh Trúc có mặt ở đây thì không thể chỉnh đồ ngốc kia được nên nhẹ giọng đuổi khéo.

“Đi đi .” Thanh Trúc vừa muốn phân phó nha đầu bên cạnh đi châm trà, thì Mạnh Phất Ảnh lại đột nhiên mở miệng, thanh âm cực kì bình thản, lại làm cho Thanh Trúc cảm giác được một loại tự tin cường đại, tâm nguyên bản rất lo lắng nhưng nhờ ngữ khí khinh đạm của Mạnh Phất Ảnh mà tiêu tán đi .

Nàng biết chủ tử giờ phút này kêu nàng đi tất nhiên là có nguyên nhân, liền cung kính đáp: “Vâng ạ!”

 

Chương 4: Hai cái đầu heo

Nhìn thấy Thanh Trúc rời đi, Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ ngay lập tức không cần ngụy trang nữa , lập tức lộ nguyên hình, dù sao mấy tiểu nha đầu ở đây đều chỉ là người hầu của Hầu Phủ nên không có gì đáng bận tâm .

“Hừ, Như Tuyết còn nói nàng không ngốc, ta xem là so trước kia còn ngu hơn.” Bạch Dật Vũ lạnh giọng trào phúng.

“Đúng thế, ta xem là ngốc đến hết thuốc chữa rồi, nhìn là thấy ghê tởm.” Phong Ngữ Lam cũng ác thanh mắng.

Mạnh Phất Ảnh không chút nào để ý đến các nàng, nhặt thêm mấy con kiến nữa sau đó mới đứng thẳng lên, đi trở về bàn đá trong viện, rồi đem bột phấn trong một cái lọ nhỏ từng chút một rót vào trong lọ chứa kiến trên bàn.

“Này, đồ ngốc, ngươi đang làm cái gì thế hả, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không, sẽ không phải lại biến thành kẻ điếc luôn chứ.” Bạch Dật Vũ thấy Mạnh Phất Ảnh không để ý đến mình nên lửa giận bốc lên, tức giận quát.

“Hừ, một đứa đã ngốc lại còn quái dị mà muốn gả cho Thần ca ca ư ? Thật sự là không biết xấu hổ.” Phong Ngữ Lam càng quá đáng hơn, bắt đầu mắng mỏ.

Đây là kỹ xảo bọn họ hay lôi ra sử dụng nhất,cho dù như thế nào thì bọn họ vẫn biết sợ Hoàng Thái Hậu nên không dám trực tiếp khi dễ Mạnh Phất Ảnh , vì thế chỉ có thể chọc giận nàng bằng những câu nói châm chọc khiến nàng không chịu được mà động thủ , và thế là bọn họ có thể hiên ngang thương tổn nàng với lớp vỏ ngụy trang chỉ là tự vệ mà thôi.

“Các ngươi cảm thấy hai cái đầu heo có được tính là người quái dị không?” Mạnh Phất Ảnh rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn về phía các nàng, hơi hơi khẽ cười hỏi.

“Cái gì đầu heo?” Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ sửng sốt, đồng thời hỏi lại.

“Đến đầu heo mà cũng chưa thấy qua sao ? Được rồi, không cần phải gấp, lập tức là có thể thấy được.” Mạnh Phất Ảnh khóe môi từ từ nở nụ cười, nụ cười mềm nhẹ khác thường thế nhưng làm cho hai vị đại tiểu thư đứng ở trước mặt nàng trong lòng có chút sợ hãi.

Ngay cả Thanh Trúc bưng trà vào phòng thấy nụ cười trên mặt nàng , trong lòng cũng cảm thấy có chút rét lạnh .Lúc này Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giơ tay lên, đem vật cầm trong tay nhẹ nhàng vung lên trước mặt hai vị đại tiểu thư , bột phấn trong lọ theo gió thổi tới bám dính lên mặt hai người .

“Mạnh Phất Ảnh, ngươi .. ngươi đã vẩy cái gì ở trên mặt chúng ta?” Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ hoa dung thất sắc kinh hãi , hoảng loạn hô lớn.

” Thuốc đầu heo cấp tốc.” Mạnh Phất Ảnh khóe môi cười càng nhu hòa, càng nhẹ nhàng, khiến hai vị đại tiểu thư càng sợ hãi hơn.

“Có ý tứ gì?” Hai người sửng sốt , lại không hẹn mà cùng hỏi.

“Hai người các ngươi tự nhìn nhau một chút sẽ hiểu thôi .” Lần này không đợi Mạnh Phất Ảnh mở miệng nói, Đông Nhi vẻ mặt kinh ngạc nói ra.

Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ nhanh chóng cả kinh, hai người cơ hồ là đồng thời nhìn về phía đối phương, cũng đồng thời phát ra tiếng thét thê thảm đến chói tai.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa, ta không muốn trở thành đầu heo, ta không muốn.” Bạch Dật Vũ nhìn Phong Ngữ Lam mặt nhanh chóng sưng đỏ lại kêu thảm thiết, nàng biết mặt mình khẳng định cũng giống Phong Ngữ Lam, sưng sưng giống đầu heo, hơn nữa cả khuôn mặt mọc đầy những vết đỏ như muốn vỡ tung ra , trông vô cùng đáng sợ.

Phong Ngữ Lam toàn thân phát run , không nói nổi một câu nào cả.

“Thật đáng tiếc, đã biến thành như vậy mất rồi .” Mạnh Phất Ảnh ném cho nàng một ánh mắt ngụ ý các ngươi mới là ngu ngốc hết chỗ nói.

Bình thường hai người này hay khi dễ nàng nhất.

Những người gây ra cái chết cho Mạnh Phất Ảnh, trong đó có hai người này, trừng phạt như vậy đã là tiện nghi cho các nàng,với lại loại thuốc này chỉ là thuốc ngắn hạn, mấy ngày nữa sưng đỏ sẽ tiêu tan.

“Mạnh Phất Ảnh ,đem giải dược ra đây.” Lấy lại phản ứng, Phong Ngữ Lam gằn từng tiếng quát lớn, Phong gia là y học thế gia, Phong Ngữ Lam đương nhiên sẽ nhận thức về giải dược.

“Ồ, biến thành đầu heo, óc cũng thành óc heo, dễ dàng cho ngươi giải dược thì ta cần gì phải phiền phức hạ độc như vậy.” Mạnh Phất Ảnh không chút nào che dấu ý cười, thản nhiên nói.

“Ngươi… .” Phong Ngữ Lam chán nản, nghĩ đến bản thân mình có phụ thân là đại phu, ca ca cũng là ngự y trong Hoàng Cung, không bằng đi thỉnh đại ca hỗ trợ.

“Đi, chúng ta đi tìm đại ca của ta.” Phong Ngữ Lam kéo Bạch Dật Vũ hốt ha hốt hoảng đào tẩu, hiển nhiên là sợ người khác gặp bộ dáng chật vật của các nàng nên đành phải vụng trộm chạy ra ngoài bằng cửa sau.

Mạnh Như Tuyết kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng cũng cảm thấy may mà bản thân mình lúc nãy không xông lên.

“Tỷ tỷ, đồ tốt như thế này tỷ không thử một chút chẳng phải thật là đáng tiếc sao ?” Mạnh Phất Ảnh liếc nàng một cái, lắc lắc lọ nhỏ trong tay lại ôn nhu nói, giọng nói êm ái , hết sức dịu dàng nhưng vào trong tai Mạnh Như Tuyết lại giống như âm thanh ma quái tới từ Địa ngục.

“Không, không cần… không cần.” Người luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, giỏi về nói xạo, giỏi về ngụy trang thế mà giờ phút này miệng thì phát ra những âm thanh lắp bắp , chân thì hoảng loạn chạy đi, nàng ta chỉ sợ Mạnh Phất Ảnh sẽ đem thứ kia phủ lên mặt nàng.

Mạnh Phất Ảnh cười lạnh, trốn, ngươi cho là ngươi trốn được mãi sao , một cái mạng, chẳng lẽ cứ như vậy không minh bạch chết đi sao . Một khi nàng đã xuyên qua nhập vào thân thể này thì sẽ vì chủ nhân trước kia đòi lại công đạo, toàn bộ hung thủ hại chết nàng một người cũng đừng mơ sẽ chạy trốn được.

“Chủ tử, đây là cái gì vậy? Sao có thể lợi hại như thế ?” Thanh Trúc trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nghĩ đến bản thân mình vừa mới từ phía sau hai vị tiểu thư đi vào, nếu chủ tử sớm vẩy một chút nàng chẳng phải cũng biến thành đầu heo rồi còn gì.

Bất quá hai vị tiểu thư kia ngày thường không biết đã khi dễ chủ tử bao nhiêu lần rồi, lần này rốt cục cũng trút được cơn giận.

“Đúng thế, tiểu thư, đây rốt cuộc là cái gì vậy?” Mấy nha đầu cũng tò mò vây quanh hỏi han.

“Tùy tiện phối hợp lại với nhau, hiệu quả cũng không tệ.” Mạnh Phất Ảnh tùy tiện trả lời, nàng cũng thật không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy.

“Oa, tiểu thư thật là lợi hại nha, tùy tiện phối hợp mà có thể tạo thành loại thuốc lợi hại như vậy .” Ánh mắt mấy nha đầu nhìn Mạnh Phất Ảnh có thêm vài phần sùng bái, trước kia tiểu thư ngây ngốc thường xuyên chịu khi dễ, hiện tại thật quá đỗi lợi hại, rốt cục cũng được hãnh diện.

—–

“Đại ca, đại ca, cứu ta.” Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ rốt cuộc cũng tìm thấy Bạch Dật Thần cùng Phong Lăng Vân ở trong hậu viện Bạch phủ . Phong Ngữ Lam vừa nhìn thấy hắn, liền hoảng loạn khóc òa lên, chạy về phía Phong Lăng Vân.

“Ngươi là ai hả?” Phong Lăng Vân nhìn một cái đầu heo kinh khủng chạy về phía hắn , theo bản năng né tránh, giật mình hô lên , “Người xấu xí này không biết từ đâu tới dám kêu ta là đại ca.”

Giờ phút này Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ cũng hiểu chính bọn họ còn không nhận ra mình , huống chi là người khác.

Bất quá, Bạch Dật Thần nhìn đến người giống nàng ta cũng chạy về phía hắn – Bạch Dật Vũ, bộ dáng tuy rằng thay đổi nhưng giọng nói này là của Vũ Nhi, chỉ là Vũ Nhi như vậy cũng khiến hắn kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

“Đại ca, ta là Lam Nhi mà, ta là Lam Nhi.” Phong Ngữ Lam vội vàng giải thích.

Phong Lăng Vân sửng sốt, thế này mới nhận ra được giọng nói này đúng là của Lam Nhi nhật. Nhưng Lam Nhi làm sao có thể biến thành cái dạng này?

“Chuyên này là như thế nào hả ? Các ngươi sao có thể biến thành cái dạng này?” Vẫn là Bạch Dật Thần bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, kéo Bạch Dật Vũ qua thấp giọng hỏi.

“Là con ngốc Mạnh Phất Ảnh làm, không biết con ngốc đó vẩy cái gì ở trên mặt bọn muội, kết quả mặt của bọn muội liền biến thành như vậy.” Bạch Dật Vũ vừa khóc vừa nói, khuôn mặt sưng đỏ khó nhìn nhanh chóng đầy nước mắt.

“Cái gì, là cái đồ ngốc kia đem hai người các muội biến thành như vậy?” Phong Lăng Vân khó có thể tin kinh hô, đồ ngốc đó mệnh quả thật rất lớn, bị đánh văng xa như thế mà còn chưa chết.

“Nàng ta hiện tại đã không còn ngốc, ngày hôm qua bị như vậy thế nhưng giờ không bị làm sao hết, bọn muội ban đầu chỉ muốn đi xem bệnh tình của nàng ta, không nghĩ tới nàng ta lại hạ độc bọn muội.” Phong Ngữ Lam khóc như hoa lê dầm mưa , chính là giờ phút này dáng khóc hoa lê của ngày xưa lại vô cùng thê thảm, chứ đừng nói chi đến cái gọi là điềm đạm đáng yêu .

“Vân, trước tiên hãy xem bệnh giúp các nàng đã . “ Bạch Dật Thần hai tròng mắt hơi trầm xuống, sâu trong con ngươi ẩn chứa vài phần lãnh ý nhưng cũng mang theo sự bất ngờ, sửng sốt. Nếu nữ nhân kia không ngốc cũng sẽ không thể nào biết dùng độc được …

Sao lại thế nhỉ? Nàng ta đến tên mình còn không biết viết cơ mà ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK