• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29

Mạnh Phất Ảnh luôn luôn cụp con ngươi xuống, thế nên nàng không hề phát hiện ra khi Hiên Viên Diệp đang ngồi phía đối diện nhìn nàng thì lông mày khẽ nhíu lại một chút.

Những người tham gia yến hội lần này đều là những tiểu thư có thân phận không tầm thường ,vì vậy việc viết thơ văn đương nhiên không phải việc khó .Sau một tiếng đồng hồ, các tiểu cung nữ đã thuận lợi thu được tất cả các bài thơ sau đó dâng lên cho hoàng hậu ngự lãm .

Nhìn thấy hoàng hậu làm bộ nghiêm túc , tỉ mỉ nhìn từng bài thơ một , Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi hơi nhếch lên một tia trào phúng.

Mẫu thân của Mạnh Như Tuyết cùng hoàng hậu là đường tỷ muội, tuy rằng quan hệ có chút xa, nhưng ít nhiều vẫn có chút liên hệ máu mủ đi.

Hơn nữa nhi tử thân sinh của hoàng hậu khi còn nhỏ đã chết vì bệnh sởi, chính vì thế lúc này hoàng hậu đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào Mạnh Như Tuyết .

Hoàng Thượng thiên vị Thất điện hạ là điều mọi người đều biết, mà lời tiên đoán trên người Mạnh Như Tuyết có linh quang , người nào có được nàng thì sẽ có được cả thiên hạ, Mạnh Như Tuyết trong tương lai nhất định sẽ trở thành hoàng hậu cũng là chuyện mà ai cũng đã từng nghe.

Luận theo việc công hay việc tư thì hoàng hậu cũng sẽ ủng hộ Mạnh Như Tuyết. Kể cả lúc này bài thơ của Mạnh Như Tuyết không đủ điểm đặc sắc thì kết cục cũng sẽ không thay đổi.

Thế nhưng, giờ phút này, nàng đã ‘’thử’’ tạo ra một tình tiết ngoài ý muốn, nàng quả thực có chút chờ mong, chút ngoài ý muốn ấy sẽ khiến mọi chuyện như thế nào…

Ồ, chuyện gì thế này?” Quả nhiên, hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, thấp giọng kinh hô, cũng đồng thời liếc ánh mắt mang theo tia trào phúng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.

Sao thế?” Hoàng Thượng có chút kỳ quái nhìn phía hoàng hậu, trong thanh âm lại lộ ra vài phần nghiêm khắc, trong bài thơ này có cái gì có thể làm cho hoàng hậu chuyện bé xé to như thế .

“Hồi Hoàng Thượng, Mạnh Phất Ảnh đã sao chép thơ của Tuyết Nhi .” Hoàng hậu đương nhiên cũng nghe ra trong thanh âm hoàng thượng mang tia bất mãn, liền đem hai tờ giấy chưa hai bài thơ giống nhau đưa tới trước mặt hoàng thượng.

Đã xảy ra chuyện như vậy, hoàng hậu muốn giấu giếm cũng giấu diếm không xong, huống chi, bà ta cũng không muốn giấu giếm.Hỏi cũng không hỏi, một câu nói, liền chủ quan nhận định tội danh của Mạnh Phất Ảnh .

Lời này vừa nói ra, đại điện vốn đang an tĩnh nhất thời nổi lên sôi trào.

“Nàng ta nguyên bổn chính là đứa ngốc, chỉ sợ không biết nhìn ai, nay có cơ hội nhìn được liền tranh thủ nắm bắt , không tệ chút nào nha~” Một người cúi đầu cười, nói mỉa mai.

“Bản thân mình không viết ra được liền sao chép của người khác, thật sự là không biết xấu hổ.” Lại một thanh âm nhục mạ vang lên.

“Hừ, đúng là kẻ đần độn, vừa xấu vừa đần, thì có thể làm ra chuyện tốt gì chứ.” Những tiếng mắng ác độc khác cũng thừa thắng xông lên.

Mạnh Như Tuyết trong con ngươi lóe lên tia đắc ý, cười khẽ.Kết cục này vốn nằm trong dự liệu của nàng.Đây không phải là điều quá dễ hiểu sao, nàng là đệ nhất tài nữ của vương triều Hiên Viên, mà Mạnh Phất Ảnh trong trí nhớ của mọi người vẫn luôn là kẻ ngây ngốc , đần độn. Dưới tình huống như thế này , mọi người đương nhiên sẽ chỉ tin tưởng nàng.

Thế nhưng, Mạnh Phất Ảnh giờ phút này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra đều không có bất kì quan hệ nào với nàng , thậm chí nàng còn tùy ý cầm lấy khối điểm tâm trên bàn , từ từ thưởng thức.

Mạnh Như Tuyết con ngươi chớp lên, có chút bất khả tư nghị nhìn Mạnh Phất Ảnh, tại sao Mạnh Phất Ảnh lại có thái độ như không có chuyện gì thế này ? Mạnh Như Tuyết khẽ cười lạnh, hừ, nàng thực sự muốn nhìn xem Mạnh Phất Ảnh có thể giả vờ tới khi nào.

Hiên Viên Diệp ngón tay thon dài, gõ nhẹ xuống mặt bàn, đôi mắt hơi hơi che dấu tia ngạc nhiên, nhưng cũng không lộ quá nhiều cảm xúc.

Khi Bạch Dật Thần nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh , y hơi hơi chau mày, tận sâu trong con ngươi ẩn hiện một tia vui sướng.

Ngay tại đại điển tuyển chọn phi quan trọng như thế này mà lại đi sao chép thơ của người khác thì chắc chắn sẽ bị hủy tư cách tham dự. Nếu vậy, Mạnh Phất Ảnh sẽ không bị chọn trúng.

“Mạnh Phất Ảnh, ngươi nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng Thượng nhìn lướt qua bài thơ, sau đó nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng hỏi, trong con ngươi cũng không có quá nhiều nghiêm khắc, ngược lại lại có một phần thưởng thức khác thường , nha đầu kia, chữ viết thật đẹp, chữ viết rõ ràng lại có thêm vài phần khí phách nam tử .

Hắn tin tưởng, nha đầu này chưa đến mức phải đi sao chép người khác.

“Hồi Hoàng Thượng,bài thơ ấy quả thật không phải do ta viết.” Nghe được câu hỏi của hoàng thượng , Mạnh Phất Ảnh mới hơi hơi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh mười phần , tự nhiên trả lời.

Toàn bộ đại điện lại xôn xao , ồn ào.

“Hừ, nói còn không biết tự xấu hổ . Thật đúng là loại hết thuốc chữa.”

Tiếng mắng mỏ lại vang lên khắp bốn phía.

“Ta đã từng gặp qua nhiều loại người có da mặt dày ,nhưng chưa thấy có ai lại mặt dày như thế này, sao chép của người khác còn có thể trưng ra bộ dáng đương nhiên , làm như hợp tình hợp lý lắm đấy.” Hiên Viên Mặc cũng vừa đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía nàng, vừa mắng nhiếc.

Nàng ấy thế nhưng dám làm dám chịu.” Hiên Viên Phàm khóe môi, tràn ra một tia cười khẽ, trong đôi mắt không thấy nửa điểm trào phúng, chỉ là có vài phần khác thường.

Hiên Viên Diệp tay khẽ giật mấy cái, thế nhưng đôi tròng mắt vẫn cụp xuống , không có chút động tĩnh nào.

“Hoàng Thượng, ấn theo quy củ của vương triều chúng ta,tại buổi đại điển tuyển phi mà có hành vi sao chép người khác thì sẽ bị hủy tư cách và bị trừng phạt “ Hoàng hậu sau khi nghe rõ lời thừa nhận của Mạnh Phất Ảnh thì thấp giọng xuống để che đi sự hả hê trong lòng, đi lên phía trước bẩm báo với hoàng thượng. .

Hình phạt cho việc sao chép chính là bị kẹp đầu ngón tay, đây là một loại khổ hình dùng dây thừng quấn quanh miếng gỗ ôm lấy ngón tay, dùng sức buộc chặt.

Mạnh Phất Ảnh khóe môi lại nhếch lên một tia cười lạnh, xem ra hoàng hậu có chút gấp gáp không thể chờ được rồi nha ~

“Hoàng hậu, Phất nhi chỉ là có chút vô tâm , khẩn cầu hoàng hậu bỏ qua cho Phất nhi .” Mạnh Như Tuyết lập tức đứng lên, giả vờ vội vàng vì Mạnh Phất Ảnh mà cầu tình.

Không thể không thừa nhận, Mạnh Như Tuyết quả thật rất biết diễn trò, bất quá, Mạnh Phất Ảnh cũng muốn nhìn thử nàng ta còn có thể diễn tới khi nào?

“Nàng ta sao chép bài của ngươi, ngươi còn che chở nàng ta , ngươi đứa nhỏ này, thật là quá thiện lương.” Khi hoàng hậu nhìn phía Mạnh Như Tuyết thì vẻ mặt hài lòng, cười khẽ. Thế nhưng khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì nét tươi cười trên mặt liền biến mất trong nháy mắt , thay vào đó là gương mặt nghiêm khắc, thanh âm vô cùng lạnh lùng , “Thế nhưng quy củ này không thể bỏ được, Mạnh Phất Ảnh, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Hoa Vân Lục Chương thứ 11 , trang 132, dòng thứ 8 .” Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi trầm xuống, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ từ từ nói, lời này rõ ràng không phải là câu trả lời cho câu hỏi của hoàng hậu.

Tất cả mọi người sửng sốt, không rõ nàng rốt cuộc đang nói tới cái gì?

“Bản cung hỏi gì thì ngươi trả lời đấy, ngươi ăn nói lộn xộn gì thế hả .” Hoàng hậu mắt trợn ngược, giận dữ gầm nhẹ.

Hiên Viên Diệp đầu lông mày hơi hơi nhăn lại một chút, tay đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng ra hiệu cho Tốc Phong.

May mắn là Tốc Phong phản ứng cực nhanh, nhất thời hiểu được ý tứ của Hiên Viên Diệp, liền bước chân đi ra ngoài, chính là, lại đột nhiên nhớ tới, nơi này là hoàng cung, không phải là Vương phủ, chẳng lẽ khiến muốn hắn đi ngự thư phòng tìm sao?

Còn nếu hồi Vương phủ thì lại quá bất tiện, không đủ thời gian .

Vì thế hắn khó xử khẽ hô, “Điện hạ…”

“Trong thư phòng của trẫm có có quyển sách kia, ngươi đi tìm rồi mang đến đây đi.” Lúc này Hoàng Thượng đột nhiên có phản ứng, quay đầu lại phân phó tên thị vệ đứng sau. Chính là khi con ngươi nhìn về phía Hiên Viên Diệp đột nhiên hiện lên một tia khác thường.

Diệp nhi có phải là đang giúp đỡ nha đầu kia? Ngẫm nghĩ lại lần trước, quả thật nhi tử của mình đã giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh một lần, vậy đây là lần thứ hai rồi. Mà nha đầu kia, không ngờ lại xem cái loại sách này, hơn nữa lại còn nhớ được ở dòng nào , trang nào sao ?

Mọi người giờ mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đã có chút đổi khác .Đặc biệt là Hiên Viên Phàm, trong ánh mắt ánh lên rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc có, tán thưởng cũng có, , hiện tại, ai còn dám nói nàng ấy là kẻ ngốc?

Mạnh Như Tuyết sắc mặt đột nhiên cứng đờ, ẩn sâu trong con ngươi hiện lên vài phần kích động, đặc biệt là khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp muốn giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh, trong lòng nàng ta tức giận tới cực điểm, cũng sợ tới cực điểm.

Hiên Viên Diệp nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có khiến tất cả mọi người thầm nghĩ có phải động tác vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác mà thôi. Ai da, bệnh về mắt dạo này có xu hướng lây lan nha ~

Một lát sau đó, tên thị vệ kia đã tìm được cuốn sách 《 Hoa Vân Lục , lập tức lật đến trang 132, trình đến trước mặt hoàng thượng .

Chương 11, trang 132 , dòng thứ 8 … Hả? Quả đúng là hai câu thơ kia.

Hoàng hậu nhìn hai câu thơ trong cuốn sách kia, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng sau đó phản ứng vô cùng nhanh nhạy, vẻ mặt cười nói, “Tỷ muội các ngươi tình cảm thật tốt ,sách mà cũng xem cùng nhau, hơn nữa dưới tình huống này lại nghĩ đến mà viết ra giống nhau .”

Nữ nhân trong chốn thâm cung này mỗi người đều là tinh, trong tình huống bất ngờ như thế này mà chỉ cần một câu nói đã có thể che dấu cho Mạnh Như Tuyết, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm khắc như khi mắng Mạnh Phất Ảnh .

“Đúng vậy, ta cùng với muội muội quả thật là có thần giao cách cảm.” Mạnh Như Tuyết hiển nhiên là minh bạch ý tứ của hoàng hậu nên hơi hơi mỉm cười tiếp lời, rõ ràng là nói xạo mà mặt không đỏ, thở cũng không gấp .

Hoàng thượng con ngươi hơi trầm xuống, vẻ mặt xẹt qua tia bất mãn, thế nhưng trong tình huống này, hắn cũng không thể trực tiếp chỉ trích hoàng hậu.

Hắn lại há có thể không rõ tâm tư của hoàng hậu, hơn nữa nhiều năm như vậy, nữ nhân duy nhất mà Diệp nhi có vẻ như không bài xích chính là Mạnh Như Tuyết, người mà hôm nay Diệp nhi tuyển chọn rất có khả năng sẽ là Mạnh Như Tuyết.

Quan trọng nhất đó là giờ phút này không có chứng cớ chứng minh Mạnh Như Tuyết sao chép Ảnh nha đầu .

Bất quá, việc này cũng đã rửa sạch hiềm nghi Ảnh nha đầu sao chép Mạnh Như Tuyết. Việc này chỉ có thể giải quyết đến mức này thôi.

Hừ, Mạnh Phất Ảnh âm thầm hừ lạnh, thần giao cách cảm? Nàng cùng nàng ta?

Thật sư là quá buồn cười.

Dùng một câu ‘’ có thần giao cách cảm ‘’ mà đã nghĩ có thể đem chuyện này lừa gạt qua một bên sao, hừ, nào có dễ dàng như vậy ?

Kẹp đầu ngón tay nha, sao chép bài của người khác sẽ bị kẹp đầu ngón tay nha ~ Như vậy, nếu nàng không sớm phát hiện ra âm mưu của Mạnh Như Tuyết thì chẳng phải giờ phút này đầu ngón tay bé nhỏ trắng trẻo của nàng sẽ bị chịu tội còn gì. Thế nên, nàng hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạnh Như Tuyết như vậy đâu ~

Mạnh Phất Ảnh nàng là người từ trước tới nay có ân báo ân, có cừu báo cừu ,mà Mạnh Như Tuyết hết lần này đến lần khác tính kế nàng, lần này mà tha cho nàng ta thì nàng ta sẽ còn vênh mặt lên tận trời.

Khóe môi lại khẽ nhếch lên, Mạnh Phất Ảnh lại từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, sau đó từng chữ ,từng chữ chậm rãi nói…

 

Chương 30

” ‘Hoa sen ôm trong lồng ngực này, làn nước mùa thu Tây Hồ, trời đêm lấp lánh ,quả thật là kỳ cảnh.’ Tỷ tỷ có biết ý nghĩa thực sự của mấy câu thơ này không ?” Thanh âm nhàn nhạt như tùy ý nói ra miệng, khóe môi còn mang theo một nụ cười khẽ.

Mỗi khi Mạnh Phất Ảnh có biểu hiện như thế đều sẽ khiến cho người khác có một loại ảo giác, sẽ khiến cho người ta không tự chủ mà thả lỏng tất cả cảnh giác.

Mạnh Phất Ảnh nàng ở hiện đại lăn lộn ít nhiều cũng đã 30 năm, thế nên nàng hoàn toàn thấu triệt việc phân tích lòng người .

Mạnh Như Tuyết khẽ sửng sốt, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thản nhiên như thế , trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, không thể đoán được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh .

Mà giờ khắc này , ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng , nàng nếu không trả lời được…

Hơi suy tư một lát, Mạnh Như Tuyết mới từ từ nói, “Hoa sen, Tây Hồ, bầu trời đêm…”

Trong bài thơ ấy rõ ràng là miêu tả cảnh sắc của những thứ đó nha…

“Ha ha…” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, khóe môi tuy cười nhưng xen lẫn ý trào phúng, “Hóa ra tỷ tỷ cùng của ta đúng là có thần giao cách cảm thật nha?”

Thanh âm vẫn nhàn nhạt như thế,nhưng không hiểu sao lại toát ra thêm vài phần lãnh ý .

Mạnh Như Tuyết sắc mặt khẽ biến đổi, cuối cùng nàng ta cũng ý thức được mình bị Mạnh Phất Ảnh đưa vào bẫy .

“Câu thơ đằng sau những câu thơ này có lộ ra đáp án nha, thực ra là ám chỉ bốn loại dược liệu , đó là ám chỉ tới Xuyên Tâm Liên, Hàng Bạch Cúc , Mãn Thiên Tinh, Sinh Địa , tỷ tỷ sao lại không nhớ kỹ cả tứ thơ ,mà cuốn sách này viết về y dược cơ mà, tỷ sao không nhìn lại một cái đi ? Vậy mà muội nghĩ bằng sự thông minh của tỷ tỷ , chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái, sẽ không thể nào nói ra đáp án như vừa rồi nha.” Sự phào phúng càng lộ ra rõ ràng hơn nơi khóe môi Mạnh Phất Ảnh .

Mạnh Như Tuyết mặc dù thông minh, nhưng đối với dược liệu hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên sẽ không đoán ra được ý tứ này trong đó, bất quá, nếu đã thật sự xem qua, sẽ không thể nào đưa ra câu trả lời nực cười như vậy.

Mạnh Phất Ảnh thản nhiên liếc Mạnh Như Tuyết một cái, mãi một lúc sau mới lại lên tiếng , phá vỡ không khí xấu hổ lúc này “Hơn nữa bài thơ này nguyên bản có bốn câu, Phất nhi chỉ viết câu đầu tiên cùng câu cuối cùng, tỷ tỷ vì sao cũng chỉ viết câu đầu tiên và câu cuối giống như muội thế?”

Mạnh Phất Ảnh phong đạm vân khinh như vô tình thắc mắc, thế nhưng lại đánh mạnh vào điểm yếu trong lòng Mạnh Như Tuyết chỗ yếu . Cho dù là có thần giao cách cảm thì cũng không khéo đến mức này đi?

Giờ phút này, chân tướng của sự việc cũng đã được xác thực rõ ràng trước mắt mọi người.

Nàng thực muốn nhìn xem hoàng hậu còn có thể làm như thế nào để che giấu cho Mạnh Như Tuyết ? Nàng thực muốn biết Mạnh Như Tuyết còn có thể giải thích như thế nào để chối tội?

Mạnh Như Tuyết sắc mặt chớp mắt một cái mà đã thay đổi tới mấy lần, sắc mặt hoàng hậu cũng âm trầm , có chút khó coi, hoàng hậu quả thật không ngờ được rằng Mạnh Như Tuyết lại không giải thích ra được ý tứ của những câu thơ kia . Giờ phút này, kể cả người đã sớm thành tinh như hoàng hậu cũng không biết phải nói như thế nào … Khi nhìn về phía Mạnh Như Tuyết , trong con ngươi không che giấu nổi sự thất vọng cùng trách cứ .

Hiên Viên Diệp ngón tay thon dài nâng chén trà trước mặt lên, từ từ thưởng thức.

Hoàng Thượng lại nhìn thoáng qua nội dung trong cuốn sách, con ngươi hơi trầm xuống, nhìn thoáng qua Mạnh Như Tuyết, lời nói mang theo vài phần nghiêm khắc, “Mạnh Như Tuyết, việc này ngươi giải thích như thế nào?”

“Hoàng Thượng, nha đầu Tuyết nhi thông minh lanh lợi là việc mọi người đều biết , viết một bài thơ đối với Tuyết nhi mà nói đó là chuyện dễ dàng, nàng có cần thiết phải sao chép lại của người khác không? Chẳng phải trước kia mỗi lần có yến hội, Tuyết nhi đều có thể ứng đối, xuất khẩu làm thơ vô cùng suất sắc đấy thôi ?” Không đợi Mạnh Như Tuyết mở miệng, nữ tử ngồi ở bên trái Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm của nàng ta rất nhẹ, nhu thuận, nghe qua hết sức thoải mái. Nàng ta hơi dừng lại một chút, sau đó mới khẽ nói, “Lần tuyển chọn phi này , Diệp nhi trong lòng hẳn là đã sớm chọn được người, tâm ý của Diệp nhi sẽ không thể nào bị thay đổi vì bất cứ chuyện gì cả.”

Câu nói cuối cùng của nàng, thật hiển nhiên là đang nhằm vào Mạnh Phất Ảnh .Là ý nói, Mạnh Phất Ảnh vì muốn được làm vương phi của Hiên Viên Diệp nên đã giở thủ đoạn, mà Mạnh Như Tuyết thật ra tự dưng trở thành người bị hại.

Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi nâng lên, nhìn về phía nữ tử đang nói, nữ tử ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp, xinh đẹp đến độ làm cho người ta hoảng hốt, làm cho người ta không thể không say mê. Lại liếc nhìn thêm lần nữa, Mạnh Phất Ảnh thậm chí có chút đoán không ra tuổi của nàng ta, nhưng nhớ lại nàng ta vừa mới gọi Hiên Viên Diệp là Diệp nhi, hơn nữa, dung mạo nàng ta cũng có vài phần giống Hiên Viên Diệp, liền có thể đoán ra nàng ta chính là thân sinh mẫu thân của Hiên Viên Diệp – Nhu phi.

Người cũng như tên, quả nhiên là nhu hòa như nước , nhẹ nhàng , yêu kiều như nguyệt.

Mạnh Phất Ảnh ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Nhu phi, thế nhưng nàng không phát hiện ra được bất luận điều gì , ác ý ư? Không, chỉ là trong mắt Nhu phi có một chút bất mãn vì muốn bảo vệ cho Mạnh Như Tuyết thôi , hơn nữa, trong đôi mắt xinh đẹp ấy có một cỗ linh khí tinh thuần.Thế nhưng nữ nhân sống trong chốn thâm cung này còn có khả năng đơn thuần sao?

Nữ nhân có thể sống ở trong chốn thâm cung bình yên , không ai dám đụng vào cho đến tận bây giờ như vậy, chỉ có hai khả năng : hoặc là che dấu quá sâu, hoặc là được hưởng quá nhiều ân sủng từ hoàng thượng .

Quả nhiên, sau khi Hoàng Thượng nghe thấy lời nói của Nhu phi , sự nghiêm khắc trên mặt biến mất trong nháy mắt, đôi mắt khi nhìn về phía Nhu phi cũng mang theo tình cảm ấm áp .

Nếu nói hoàng thượng là thép, thì Nhu phi chính là dòng nước bao lấy thép. Có thể ở nơi này, quyền lực của Hoàng Thượng là lớn nhất, nhưng lời nói của Nhu phi hoàn toàn có thể làm ảnh hưởng đến Hoàng Thượng.

Mà thật hiển nhiên, Nhu phi ngày thường đã bị bề ngoài của Mạnh Như Tuyết mê hoặc, về mặt tình cảm, rõ ràng là đã có ý muốn chọn Mạnh Như Tuyết làm con dâu.

“Được rồi, việc này coi như giải quyết xong, tuyển chọn phi là chuyện trọng yếu, đừng trì hoãn thời gian nữa .” Hoàng Thượng khẽ nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh , trong con ngươi thấp thoáng hiện lên một tia xin lỗi, nhưng giọng nói lại vô cùng uy nghiêm, tuyệt đối không tha bất kì ai nhiều lời thêm nữa.

“Tuyết nhi cảm tạ Nhu phi nương nương.” Mạnh Như Tuyết cảm kích hành lễ, giờ phút này nàng ta hẳn là nên hảo hảo cảm tạ Nhu phi.

Nhu phi nhìn phía nàng, vẻ mặt dịu dàng, thân thiết , mang theo một tia cười khẽ.

“Muội muội, đừng tức giận , coi như là tỷ tỷ không đúng, uống chén trà đi, coi như tỷ tỷ nhận lỗi với ngươi .” Mạnh Như Tuyết đưa mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh , vẻ mặt thân thiết nói.

Mà hai chữ ‘coi như’, kia cũng xảo diệu che dấu cho chính mình, không những thế hai tiếng ‘’coi như ‘’ở trước mặt Nhu phi lại biến nàng ta thành vị tỷ tỷ rộng lượng , không so đo cùng muội muội của mình.

Vừa nói chuyện, Mạnh Như Tuyết vừa cầm một chén trà ở trên bàn lên, , từ từ rót đầy trà, chính là thời điểm khi châm trà , mảnh giấy nho nhỏ chứa chất bột gì đó ẩn ở trong ống tay áo cũng cấp tốc trượt vào trong chén trà.

Chất bột ấy trong chớp mắt lập tức hòa tan ở trong nước trà .

Vô sắc, vô vị, vô than ….

Ống tay áo ở trong thời cổ đại này vốn rất rộng , thế nên khi Mạnh Như Tuyết hạ ống tay áo để che giấu động tác kia thì cũng rất khó bị người khác phát hiện ra .

Bất quá, Mạnh Phất Ảnh nàng không phải là siêu trộm ? Tay nàng đã nhanh, mắt nàng còn nhanh hơn, kỉ xảo nhỏ bé của Mạnh Như Tuyết há có thể giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh của nàng?

Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại,hừ lạnh một tiếng, Mạnh Như Tuyết cũng dám kê đơn hạ độc nàng ?

Trong trường hợp mà vẫn con gan để kê đơn?

Thế nhưng trong tình huống như thế này , Mạnh Phất Ảnh nàng căn bản không có cách nào cự tuyệt lời giảng hòa của Mạnh Như Tuyết, nếu không đồng ý thì tức là không nể mặt Nhu phi, mà không nể mặt Nhu phi tức là không coi hoàng thượng ra gì.

Mạnh Như Tuyết này, quả thực đủ ngoan độc.

Hừ, Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, nàng vốn vẫn nghĩ buông tha cho Mạnh Như Tuyết như vậy thì có chút hơi đáng tiếc, không nghĩ tới,Mạnh Như Tuyết lại lần nữa đưa mình tới cửa.

Hảo, hôm nay nàng sẽ khiến cho Mạnh Như Tuyết gieo gió gặt bão, bản thân mình nếm thử độc dược do chính mình hạ dược.

Mạnh Phất Ảnh khóe môi tràn ra một tia cười khẽ nhàn nhạt , làm bộ giống như hồn nhiên không biết chuyện gì , tiếp nhận chén trà trong tay Mạnh Như Tuyết , nhẹ giọng cười nói, “Phất nhi kính tỷ tỷ.”

Gương mặt cười khẽ,thân thiết nhìn Mạnh Như Tuyết, hừ, muốn diễn trò đến vậy ư, nàng là người đến từ hiện đại mà lại thua bởi một cổ nhân sao?

Mạnh Như Tuyết sửng sốt một chút, lập tức cấp tốc cầm một cái chén khác lên , rót đầy trà, con ngươi âm thầm ẩn dấu vài phần đắc ý.

“Muội muội thỉnh.” Khẽ nâng chén trà lên ,nụ cười trên mặt Mạnh Như Tuyết càng thêm xán lạn.

Tỷ tỷ thỉnh.” Mạnh Phất Ảnh cũng khẽ cười , nâng chén, cái chén trong tay hơi hơi nghiêng một chút, trong nháy mắt khi cái chén đụng nhau , ngón tay khẽ nhúc nhích, hai cái chén đã nhanh chóng thay đổi vị trí.Cảnh giới cao nhất của thần thâu, mặt đối mặt lấy đi đồ vật ở trong tay người khác cũng không bị đối phương phát giác.

Mạnh Phất Ảnh vui vẻ một ngụm lại một ngụm nuốt xuống chén trà vừa mới đổi được từ trong tay Mạnh Nhu Tuyết.

Mà Mạnh Như Tuyết đang âm thầm đắc ý trong lòng hồn nhiên không biết mình đang uống phải chén trà do chính mình hạ dược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK