• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37

Nhìn Hoàng Hậu đang điên cuồng la hét ở phía đối diện, Mạnh Phất Ảnh cầm một chiếc trâm cài ở trên bàn lên ngắm nghía, chiếc trâm này làm bằng kim loại, có ném cũng chẳng sướng tay nên nàng để lại, không ngờ giờ phút này lại thành ra hữu dụng.

“Bắt lấy nha đầu kia, nhất định phải bắt được, bản cung muốn giết ngươi…” Hoàng Hậu tức giận đến toàn thân phát run, mà chính xác là bà ta đang rất đau lòng, thương xót trước sự ra đi tang thương của các báu vật. Lúc này, gương mặt bà ta vô cùng dữ tợn , có lẽ nếu bà ta bắt được Mạnh Phất Ảnh thì bà ta thực sự sẽ giết nàng.

Hình ảnh Hoàng Hậu đang ra sức gào thét muốn lấy mạng người như thế thật hủy hết hình tượng quốc mẫu đẹp đẽ ,lúc này bà ta trông chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua trên đường cái.

Con ngươi của Mạnh Phất Ảnh lại trầm xuống, muốn giết nàng sao ? Hừ, để xem bà ta có cái bản lãnh đó hay không đã ~

Hôm nay, nàng sẽ báo thù cho ‘’Mạnh Phất Ảnh chân chính ‘’ đã chết , năm đó Hoàng Hậu hạ dược khiến cho Mạnh Phất Ảnh trở nên ngốc nghếch ngu đần, tội này không nhẹ đâu nha ~ .

Mạnh Phất Ảnh cầm chắc trâm cài trong tay, xông đến chỗ Hoàng Hậu. Nàng dùng một tay giữ chặt người Hoàng Hậu lại , không để cho bà ta lộn xộn, mà tay kia thì vẫn cầm trâm cài, dùng sức đâm thẳng vào lưng Hoàng Hậu.Hoàng Hậu hôm nay mặc y phục vô cùng tôn quý , trên mặt y phục đều đều thêu những loài hoa đẹp đẽ.

“Một con ong mật bé nhỏ, bay bay lượn lượn giữa rừng hoa, bay nào, bay nàooooo.” Mạnh Phất Ảnh vừa dùng sức đâm mạnh vào lưng Hoàng Hậu, vừa chu miệng lên hát .

Aaaa! Đau quá, đau quá, giết người,có ai không,mau mau kéo con nha đầu chết tiệt này ra cho ta.” Hoàng Hậu lúc này giống như một con heo trong lò mổ đang gào lên trong đau đớn,âm thanh khủng bố ấy vang vọng khắp cả gian phòng.

Các cung nữ cũng sợ hãi , choáng váng thất thần một hồi lâu, các nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Mạnh Phất Ảnh lại dám đánh Hoàng Hậu.

Nghe thấy tiếng quát tháo của Hoàng Hậu , các nàng mới giật mình tỉnh lại, đang muốn tiến lên giúp đỡ Hoàng Hậu , còn chưa tới gần chỗ Hoàng Hậu đã bị một vật gì đó đánh trúng, lần lượt người thì ngã nhào , kẻ thì ôm đầu, ngồi chồm hổm trên nền nhà.

Tiếng la kinh hãi của Hoàng Hậu vô cùng lớn nên đã gây kinh động đến những thị vệ ở bên ngoài, mấy tên thị vệ nhanh chóng lao tới nhưng khi nhìn thấy Tốc Phong đứng bên ngoài canh chừng thì đều sửng sốt.

Tốc Phong là thị vệ bên người của Hiên Viên Diệp, Hiên Viên Diệp xuất hiện ở chỗ nào thì Tốc Phong cũng phải xuất hiện ở chỗ đó.

Thất điện hạ đang ở Phượng Tê Cung sao ?

Đám thị vệ biết rõ Tốc Phong là người bên cạnh Hiên Viên Diệp nên cũng không dám xông lên đắc tội hắn.

“Nơi này không có chuyện của các ngươi, đều lui ra cả đi .” Tốc Phong hơi hơi liếc nhìn bọn họ, sau đó không nhanh không chậm nói.Đương nhiên là khi nghe đến tiếng la quá đỗi thảm thiết kia thì chính hắn cũng không tin là không có việc gì .

“Nhưng trong Phượng Tê Cung có tiếng động như đang đánh nhau , nội , hình như có ai đó đang kêu cứu mạng .” Một tên thị về trong số đó đánh bạo nói ra , dù sao tiếng kêu gào trong đó quá lớn, bọn họ nghe như có ai đó đang hô cứu mạng . Hơn nữa, nghĩa vụ của bọn họ là phải đảm bảo an toàn cho hậu cung, ngộ nhỡ Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì thì bọn họ không thể đảm đương được trách nhiệm .

“Không có chuyện gì đâu , Hoàng Hậu và Nghệ vương phi tương lai của chúng ta đang chơi đùa thôi .” Tốc Phong rõ ràng là đang nói xạo, thế nhưng mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp .

Khi nghĩ đến việc Hoàng Hậu vừa mới định hạ dược vương phi tương lai, bà ta lại muốn làm cho vương phi trở nên ngốc nghếch thì con ngươi đầy hàn quang của Tốc Phong lại sáng lên, Hoàng Hậu kia nhất định phải chịu giáo huấn thật nặng thì mới chừa được.

À, hóa ra Nghệ vương phi cũng ở đây sao, vậy thì chắc là không có chuyện gì rồi .” Người thị vệ kia âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, điều này cũng thuận tiện giải thích nguyên nhân Tốc Phong có mặt ở nơi này, hóa ra là đến để bảo hộ cho vương phi.

Nếu có Nghệ Vương phủ ở cùng với Hoàng Hậu, lại có Tốc Phong coi chừng thì đám thị vệ bọn họ cần gì phải lo nghĩ nhiều .

Đúng thế, Nghệ vương phi đến từ sáng sớm, cũng không biết bon jhoj đang làm cái gì nữa ?” Tốc Phong khóe môi hơi nhếch lên, lại diễn trò mặt không đỏ, khí không gấp nói ra.

Mà sự việc ở bên trong gian phòng thì càng lúc càng thêm kịch liệt.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy những phiến lá nhỏ vụn trên mặt đất, miệng lại khẽ nở nụ cười, xem ra, người nọ quả thật là muốn giúp đỡ của nàng, hơn nữa dù biết nàng cố ý đánh Hoàng Hậu nhưng vẫn cố tình giúp.

A, không biết rốt cuộc là loại người nào nhỉ ? Mà thôi, mặc kệ là loại người nào, trong lòng nàng hết sức cảm kích hắn, đồng cũng cũng vô cùng nể phục hắn . Chủ bằng mấy phiến lá mà có thể khiến người ta ngã nhào không dậy nổi, xem ra võ công không phải hạng xoàng.

Chờ việc này kết thúc nếu nàng có cơ hội được gặp hắn, nhất định phải năn nỉ hắn dạy cho nàng chiêu này mới được.

Chà chà , chỉ cần dùng lá cây thôi mà đánh ngã được người khác, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.

“Nào, ong mật bé nhỏ của ta, bay nào , bay nhanh nào.” Mạnh Phất Ảnh lại tăng thêm sức ở tay , giọng hát cũng khoan khoái hơn cả hồi nãy .

Trên lưng của bà Hoàng Hậu ác độc đã có mấy vết thương, y phục thủng lỗ chỗ, máu cũng thấm vào y phục, chảy dọc xuống.

Hoàng Hậu vẫn la hét điên cuồng, âm thanh cũng ngày càng khủng bố.

“Bay tiếp đi, bay tiếp đi, Ồ, vì sao lại không bay nữa.” Trâm cài trên tay Mạnh Phất Ảnh đang đâm trên lưng Hoàng Hậu thì đột nhiên ngừng lại,nàng đột nhiên ồ lên một tiếng, tràn đầy nghi ngờ hỏi. Nhìn thấy trâm cài không làm rách được bông hoa to trên y phục của Hoàng Hậu , nàng bất mãn , chu môi lên.

Hoàng hậu đang đau đến đờ người, không rõ ý của Mạnh Phất Ảnh, thế nhưng cảm giác được Mạnh Phất Ảnh đột nhiên ngừng lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không ngờ lại nghe thấy lời nói của Mạnh Phất Ảnh vang lên phía sau , “Không sao, không sao hết, không bay được thì ta dùng thêm chút sức .”

Mạnh Phất Ảnh hạ thêm chút lực đạo , nghĩ tới Hoàng Hậu bình thường lầm không biết bao nhiêu chuyện xấu, không biết đã hại bao nhiêu người, hôm nay, nàng nhấ định sẽ đòi lại công đạo cho bọn họ .

Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta.

Người đang nấp trong bóng tối cũng không khỏi sững sờ , khóe môi nhếch càng lúc càng cao, chuyện như vậy, chỉ sợ có một mình nàng mới dám làm.

Vì sao lại không bay? Ha ha… Hù dọa nhau thật có cao trào mà .

“A! Cứu ta, mau tới cứu taaaa.” Hoàng Hậu lúc này đã đau đớn lắm rồi, quên hết cái gì mà bản cung, Hoàng Hậu , trực tiếp dùng danh xưng ‘’ta’’.

Đám cung nữ cố gắng lê lết thân thể từ trên mặt đất bò lên, muốn xông lên cứu chủ tử của mình, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị đánh bất ngờ, lại ccó chút sợ hãi, mãi mới dám tiến về phía trước.

Nhìn thấy đám cũng nữ vây xung quanh Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt của người đang nấp hơi trầm xuống, ngón tay vừa khẽ động một chút, đám cung nữ đều bị té ngã hết lượt .

Nữ nhân của hắn đang bận việc hắn sao có thể để người khác quấy rầy nàng, hắn cũng chẳng thèm bận tâm kể cả người đang bị nàng xử lý là bậc quốc mẫu của thiên hạ.

 

Chương 38

Hoàng hậu nhìn thấy đám cung nữ đều bị té ngã trên mặt đất thì càng thêm sợ hãi, “Người đâu, người đâu, cứu mạng.”

Bà ta lúc này kinh hoảng đến cực điểm rồi, chỉ có thể liều mạng lớn tiếng hô gọi thị vệ phía bên ngoài tới. Hoàng hậu vừa hô vừa giãy giụa , trong khi đó Mạnh Phất Ảnh cũng không vừa, nàng đã túm được tóc của bà ta , tay cầm trâm cài vẫn dùng không ít sức.

Ong mật bé nhỏ bay nhanh nào, đừng ngừng lại.” Cứ nghĩ tới việc người đàn bà độc ác này muốn hạ độc nàng thêm lần nữa là lửa giận trong lòng nàng lại càng bốc lên cao hơn. Hoàng hậu này này thật sự là quá ghê tởm, nếu không phải do nàng cơ trí phát hiện ra âm mưu của bà ta thì nói không chừng sau lần uống dược này nàng sẽ bị đần độn đến hết đời .

Trên lưng Hoàng Hậu , máu chảy đỏ rực cả mảng lớn, tóc trên đầu cũng bị Mạnh Phất Ảnh giật mạnh đến rơm rớm máu , tiếng kêu la càng lúc càng thảm thiết, càng lúc càng chói tai.

“A! Đừng mà,ong mật đừng bay tới đây nữa.” Hoàng Hậu giờ phút này có lẽ là đau đến hồ đồ rồi, bà ta lại nghe theo những lời Mạnh Phất Ảnh nói mà hùa theo, đừng bay tới đây nữa ? Haha.

“Sao lại không cho nó bay nữa ? Nó bay còn chưa đủ mà , cho nó bay thêm một lát nữa nhé, nhé .” Mạnh Phất Ảnh trong lòng muốn cười vang lên thành tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngây ngốc .

Trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại một bộ phim từng xem ở thời hiện đại, không ngờ vai kẻ ngốc này nàng diễn cũng không tệ chút nào.

Trâm cài trong tay vẫn hạ xuống từng nhát một, đâm thẳng vào nhị hoa trên y phục.Lần này, nàng quyết phải làm cho Hoàng Hậu tỉnh ngộ, để cho bà ta biết rằng gieo nhân nào gặp quả ấy , để xem về sau bà ta có gan làm hại người khác nữa không .

Người trong bóng tối âm thầm cười lạnh, hắn thực phấn khích trước màn biểu diễn này của nàng. Nàng đánh người như vậy là đúng, thế nhưng dám đánh người trắng trợn như thế này thì chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có một mình nàng. Nếu không phải hắn đã nhìn thấy động tác đổ thuốc của nàng thì chỉ sợ giờ phút này sẽ bị nàng hù dọa .

Nghĩ đến hành động lúc đó của nàng, hắn hơi nhíu mày, rõ ràng là hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy nàng đem dược kia rót vào trong ống tay áo , nhưng vì sao, dược lại không chảy ra từ trong ống tay áo ? Một giọt cũng không thấy chảy ra …

“Đau, đau, đau quá, thị vệ, mau kêu thị vệ đem con điên này kéo ra cho ta, nhanh đi kêu thị vệ.” Hoàng Hậu cũng thật giỏi, bị đau như thế nhưng vẫn có sức hét lớn , mắng chửi người khác .

Một tiểu cung nữ nghe thấy vậy liền chống tay bò ra cửa, nhưng chỉ mới bò được đến thành cửa lại bị đánh cho đập mặt xuống , thân mình khẽ run rẩy vài cái rồi bất động luôn .

Những cung nữ khác nhìn thấy cảnh tượng trước mặt nên cũng không dám lộn xộn nữa, mặc dù việc bảo hộ chủ tử là vô cùng quan trọng nhưng nếu không biết giữ gìn tính mạng của mình thì bảo hộ kiểu gì chứ.Kể cả là sau này có bị Hoàng Hậu truy cứu , trách phạt thì hiện tại cũng không thể liều mạng được, hãy giữ lấy thân để lúc đó chịu phạt đi. Đám cung nữ âm thầm rơi lệ trong lòng.

Cách đó không xa, đám thị vệ nghe được thấy âm thanh kia thì đều không khỏi lạnh run cả người, nhưng khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh, thản nhiên trên mặt Tốc Phong thì đành án binh bất động .

Vương phi của nhà người ta cũng ở trong đó, người ta còn chưa lo lắng, bọn họ lo lắng thì có ích gì chứ.

Thế nhưng không ai biết được rằng , dù ngoài mặt Tốc Phong giữ được vẻ lạnh lùng bình thản nhưng trong lòng hắn thì đang lo lắng vô cùng. Hắn ở cách gian phòng đó không xa, mà thính lực của hắn lại rất tốt nên có thể nghe được tiếng nói chuyện trong đó.

Lại nói đến Thanh Trúc, khi từ xa nghe được âm thanh kia thì không khỏi ngẩn người ra, theo bản năng cố gắng bước nhanh hơn, càng tới tim nàng càng đập dữ dội hơn… Âm thanh khủng bố ấy khiến nàng choáng váng đầu óc, không phải là chủ tử xảy ra chuyện gì đi ?

Khi nàng bước vào Phượng Tê Cung, nhìn thấy Tốc Phong thì trong lòng càng thêm kinh sợ . Nàng không hỏi hắn tại sao lại ở nơi này, chỉ vội vàng hô lên, “Chủ tử ta ở bên trong.” Vừa nói vừa sốt ruột nhanh chân đi vào bên trong.

“Yên tâm đi, không có việc gì.” Tốc Phong đưa tay ra ngăn cản nàng.

“Sao lại thế này?” Thanh Trúc bối rối,nghi hoặc nhìn về phía hắn, Tốc Phong này vô cùng giống chủ tử Hiên Viên Diệp của hắn ,hai người này thường không hay quan tâm đến chuyện của người khác,hôm nay đến đây có chuyện gì sao?

Tốc Phong hơi suy tư một chút, sau đó trầm giọng nói, “Ngươi đi thỉnh Thái Hậu cùng Hoàng Thượng tới đây đi.”

Ý tứ của Điện hạ nhất định là muốn làm to chuyện này,dù sao sự tình càng lớn thì lại càng có lợi cho Mạnh tiểu thư .

Thanh Trúc nhíu mày lại, trong lòng vẫn lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh thế nên có chút do dự, âm thanh ở nơi đó đáng sợ như vậy không khiến người khác lo lắng sao được .

“Đây là ý tứ của Điện hạ, Điện hạ cũng ở bên trong, thế nên chắc chắn chủ tử của ngươi không có việc gì đâu .” Tốc Phong đương nhiên hiểu được tâm trạng lúc này của nàng nên thấp giọng giải thích .

Thanh Trúc hai mắt mở to , có chút khó tin nhìn về phía Tốc Phong, hắn nói Điện hạ của hắn đang nơi này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này ? Tuy nhiên giờ phút này nhìn thấy gương mặt trịnh trọng của Tốc Phong, nàng liền lựa chọn giải pháp tin hắn, không còn dây dưa hỏi thêm nữa , nhanh chóng xoay người, hướng về phía cung Thái Hậu .

Chỉ trong chốc lát đã thấy Thái Hậu vội vội vàng vàng đi đến.

“Được rồi, đến lúc rồi đấy, Hoàng Thái Hậu đang đến đây, ” Hắn nghe thấy những tiếng bước chân láo nháo lộn xộn ngoài kia, khóe môi khẽ giật giật, sau đó dùng thiên lý truyền âm cho người đang chiến đấu vô cùng hăng say kia.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nhất thời hiểu ra người giấu mặt kia đang âm thầm nhắc nhở nàng, nhưng giọng nói kia quá nhỏ khiến nàng không phân biệt được phương hướng phát ra, giọng nói rất trầm này hình như nàng chưa từng nghe thấy bao giờ .

Người này, rốt cuộc là ai?

Sự tình ngày hôm nay đã tới lúc hái quả rồi ~ ,nếu Hoàng Thái Hậu đang đến đây thì nàng cũng nên dừng tay thôi.

Nàng nhanh chóng buông Hoàng Hậu ra, còn chính mình thì chạy tới góc tường, vừa khua khoắng tay chân, vừa hô loạn lên, “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, các ngươi đều là người xấu.”

Người nọ đứng ở trong góc tối lại bị giật mình, nữ nhân này, thay đổi thái độ không phải là quá nhanh sao, bất quá, khóe môi lại ẩn hiện nụ cười dung túng, yêu chiều.

Hắn cũng nên ra sân thôi, ha ha…

Nếu để cho nữ nhân kia biết là hắn luôn luôn từ trong chỗ tối quan sát tất cả hành động của nàng thì không biết nàng sẽ có phản ứng như nào đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK