Chàng trai kề quá gần, hơi thở ấm áp phun lên vành tai cô, giọng nói vang lên bên tai cô, trầm thấp khiến người ta run rẩy.
"Thình thịch thình thịch..."
Lục Tịnh An chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập loạn xạ, cảm giác không thể khống chế như vậy khiến cô cảm thấy cực kì bất an.
Cô vội đẩy cậu ra, mặt đỏ ửng nhìn cậu chằm chằm: "Nói chuyện cứ nói, kề sát lại như vậy làm gì?"
Cô gái mắng cậu một tiếng rồi xoay ngoài chạy về sân nhà mình, lại đột nhiên bị chàng trai kéo tay lại.
"Cậu lại muốn làm gì?"
Lục Tịnh An sắp bị cậu làm cho tức chết rồi. Tuy bọn họ đã ra khỏi sân, có tường rào che chắn, hẳn là mẹ cô không thấy được. Nhưng nếu lỡ như thì sao?
Nhìn cô khẩn trương ngó đông ngó tây, Phỉ Minh Sâm không khỏi buồn cười, liền buông tay ra hỏi: "Chiều mai cậu có đến võ quán không?"
"Đương nhiên." Lục Tịnh An đáp không hề nghĩ ngợi.
Hôm nay trước khi ra về cô đã đồng ý với Thư Nghiên ngày mai sẽ tiếp tục cùng cô ấy đến võ quán, cho đến khi nào cô ấy học xong mấy chiêu phòng thân thì mới thôi.
Phỉ Minh Sâm bĩu môi, cậu không phản đối cô dạy Thư Nghiên. Chẳng qua...
"Cậu đã hứa là chiều nay cùng nhau chạy bộ."
Chàng trai tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, dường như phía sau mọc ra một cái đuôi, đang ủ rũ trên mặt đất.
Lục Tịnh An không khỏi hơi giật mình, giọng điệu ai oán này là cái quỷ gì vậy hả?
"Đó... Đó không phải là do có chuyện đột xuất sao? Đâu phải tôi cố tình đổi ý, hơn nữa... Hơn nữa cậu cũng cùng đi võ quán..."
Lục Tịnh An nói năng có chút lắp bắp, vẫn có chút chột dạ vì không thực hiện được lời hẹn, đặc biệt là khi đối phương bày ra dáng vẻ ấm ức thế kia, cứ như cô đang ức hiếp cậu vậy.
Phỉ Minh Sâm bày ra vẻ đáng thương ở trên mặt nhưng trong lòng thì đang cười trộm.
Cậu biết chắc là cách này sẽ có tác dụng với Tịnh An nhà cậu mà. Cô gái này nhìn thì lạnh lùng phản nghịch vậy thôi chứ thực ra dễ mềm lòng hơn ai hết.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cậu nhìn cô lại càng thêm dịu dàng.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cứ như vậy đi."
Cậu nhún vai, giọng điệu nghe hời hợt nhưng âm cuối kia lại mang theo vẻ thất vọng không nói ra được, khiến đáy lòng Lục Tịnh An có chút khó chịu.
Cô là điển hình của ăn mềm không ăn cứng, nhìn Phỉ Minh Sâm nói năng hiểu chuyện cho người khác như vậy thì trái lại gợi lên sự hổ thẹn trong cô.
Cô cũng không hiểu mình đang hổ thẹn cái gì, không phải chỉ là không chạy bộ cùng thôi sao? Một việc nhỏ như thế thôi nhưng đáng ghét là cô cứ để ý!
"Vậy cậu muốn thế nào đây?" Lục Tịnh An cau mày, cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà hỏi.
Cô tự nhận định là cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng âm cuối khẽ cao lên của cô khi lọt vào trong tai Phỉ Minh Sâm tại tựa như thiếu nữ đang làm nũng, khiến tim cậu như mềm nhũn cả ra.
Hết lần này tới lần khác nhưng cô nàng kia lại chẳng còn hay biết, cứ cái dáng vẻ mím môi hồng hờn dỗi kia khiến Phỉ Minh Sâm chỉ muốn ôm lấy mặt cô mà hôn mạnh một cái. Nhất là khi cô còn đang hỏi cậu như thế.
Chẳng qua là cuối cùng cậu vẫn nhịn được, sau đó giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Chuyện này hả, tôi phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
Lục Tịnh An liếc mắt, "Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi, tôi về trước."
"Ấy, khoan khoan đợi đã." Phỉ Minh Sâm kéo cô lại lần nữa.
"Sao nữa?" Lục Tịnh An cau mày nhìn cậu, giọng điệu và thái độ đều lạ lẫm với ngay cả chính cô.
"Cậu cứ vậy mà đi về hả?" Cậu khẽ nhướng đuôi mày.
"Không thì sao?"
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, dùng ngón tay gõ lên gò má mình một cái, nói: "Hay là cậu hôn tôi một cái, chúng ta liền xí xóa?"
Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của cậu, trên mặt Lục Tịnh An đỏ bừng lên. Cô chụp một cái lên mặt cầu, đẩy người đang trêu chọc cà chớn kia ra.
"Nằm mơ!"
Bỏ lại hai tiếng này, Lục Tịnh An nhấc tay khỏi mặt cậu, xoay người chạy vào sân nhà mình, sau đó xông vào nhà, rầm một cái khép cửa nhà lại.
Cô dựa vào cửa, hơi thở có chút bất ổn, cảm giác tim đập cực kỳ nhanh.
Cô lại lén lút thăm dò ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ. Phỉ Minh Sâm còn đứng ở bên ngoài, dường như thấy cô, cậu còn giơ tay lên vẫy nhiệt tình về phía này.
Nhìn lén bị bắt quả tang, Lục Tịnh An vội rụt đầu về.
"An An?" Giọng nói của Lục Tuyết Cầm bỗng vang lên, "Con về rồi hả? Sao còn chưa vào đây?"
Lục Tịnh An ngừng một lát, vội khom lưng cởi giày, giả vờ đang bận rộn, "Không có gì, dây giày hơi rối, con chỉnh lại một chút."
Lục Tuyết Cầm cũng không nghi ngờ gì. Chủ yếu là hôm nay bà quá mệt mỏi, tùy công việc thú vị nhưng đứng ở nhà bếp cả ngày đối với bà mà nói vẫn là có chút không chịu đựng nổi.
Bà ôm lấy gối ôm, dựa vào ghế sô pha, nghĩ tới ngày mai phải đi làm.
"Hôm nay công việc thế nào ạ?" Lục Tịnh An đã điều chỉnh tốt sắc mặt, đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, đứng ở đằng sau mẹ cô.
"Rất tuyệt." Lục Tuyết Cầm mỉm cười, "Tuy hơi mệt mỏi nhưng mọi người đối xử rất tốt với mẹ, còn học được không ít thứ. Để hôm nào mẹ sẽ làm mấy món bánh ngọt mới học được cho con ăn."
Lục Tịnh An thở phào một cái, nhận ra được bà mệt mỏi thì đưa tay đấm bóp bả vai cho bà.
"An An thật tốt với mẹ." Lục Tuyết Cầm nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ đầy yêu thương, sau đó lại toát ra vài phần hổ thẹn, "Đêm nay ở nhà họ Phỉ thế nào? Đều do mẹ không tốt, không thể về làm cơm cho con."
"Không sao, dì Tố Vân rất tốt với con." Lục Tịnh An nhớ lại cảm giác ấm áp trong lúc ăn cơm ở nhà họ Phỉ, có chút lơ đãng mà nói.
"Vậy nếu con không ngại thì sau này thường xuyên qua nhà dì Tố Vân ăn được không?"
Lục Tuyết Cầm cũng rất khó xử, quán của các bà mới vừa khai trương, buôn bán rất khá. Ông chủ có ý là sau này bà sẽ còn tăng ca dài dài.
Nhưng hiện tại là giai đoạn phát triển cơ thể của con gái, ngưng một hai hôm còn được chứ mỗi ngày đều ăn bên ngoài thì không phải chuyện tốt. Có điều khi bà vừa mới chia sẻ ưu phiền với Lâm Tố Vân thì bà ấy lập tức đưa ra đề nghị.
Tuy là cảm thấy băn khoăn bì làm phiền người ta nhưng vì thân thể khỏe mạnh của con gái, bà vẫn mặt dày đồng ý. Bây giờ chỉ còn chờ xem An An nghĩ thế nào thôi.
Lục Tịnh An ngừng đấm bóp, lại lâm vào mâu thuẫn. Cái tên Phỉ Minh Sâm kia thật đáng ghét, nhưng cô lại có chút lưu luyến không khí gia đình cậu ta...
Cuối cùng cô mấp máy môi nói: "Xem tình huống thôi."
"Ừ, cũng đúng, đâu phải ngày nào mẹ cũng tăng ca."
Lục Tuyết Cầm không nói nữa, hai mẹ con lại tâm sự thêm một lúc rồi bà để cô về phòng nghỉ ngơi.
Chờ Lục Tịnh An lên lầu, bà lại mở điện thoại ra gọi điện cám ơn người bạn thân đã giới thiệu công việc cho bà.
Lần này bà có thể tìm được công việc vừa ý nhanh như vậy đúng là ít nhiều nhờ có người ta, lần sau bà phải gặp mặt cảm ơn mới được.
"Chúng ta là quan hệ thế nào? Khách sáo như vậy là tôi trở mặt đấy."
Người phụ nữ ở đầu bên kia trò chuyện với Lục Tuyết Cầm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.
"Xin hỏi là ai đấy?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua.
"Cô Cố, là con ạ." Người phụ nữ cười nó, "Tuyết Cầm vừa gọi điện thoại cho con nói công việc hôm nay của cậu ấy rất thuận lợi, cô có thể yên tâm ạ."
"Vậy thì đúng là làm phiền con rồi..."
"Không phiền không phiền, chuyện cô nhờ thì nhất định phải làm cho ổn thỏa mới được chứ."
Trong căn phòng vắng vẻ của viện dưỡng lão, bà cụ Cố để điện thoại ở bên tai, cười hiền lành, gật đầu nói hai câu. Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên mặt bà cụ cũng dần dần tan đi.
Bà nhìn điện thoại di động, khẽ thở dài, lúc này mới run run đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường.
"Cụ ơi, có thể tắt đèn chưa ạ?" Có nhân viên chăm sóc đi tới cửa, hỏi lại lần nữa.
"Có thể, tắt được rồi đấy." Bà cụ cố gật gật đầu.
Ngay sau đó nhân viên chăm sóc tắt đèn, lúc rời đi tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong bóng tối, bà cụ Cố yên lặng nhìn trần nhà, qua thật lâu mới nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp...
Những ngày tiếp theo, Lục Tuyết Cầm bận rộn bù đầu với công việc nên Lục Tịnh An luôn đến nhà họ Phỉ ăn cơm. Dần dần hai bên gia đình cũng trở nên thân quen hơn.
Sáng hôm nay, thời tiết đột nhiên trở nên có chút âm u, rất nhanh những hạt mưa đã tí tách tí tách rơi xuống đất.
Lục Tịnh An nằm nhoài trên bàn học, nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút thiếu sức sống.
Cả người cô toát lên vẻ biếng nhác, tuy là nhìn có vẻ không khác gì với ngày thường nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn nhận ra khác thường.
"Tịnh An?"
Giọng nói mang theo lo lắng của chàng trai vang lên, Lục Tịnh An quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại uể oải quay dầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái cuộc sống kiểu này, cái thời tiết kiểu này, thật sự là làm cho người ta chán ghét!
"Thình thịch thình thịch..."
Lục Tịnh An chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập loạn xạ, cảm giác không thể khống chế như vậy khiến cô cảm thấy cực kì bất an.
Cô vội đẩy cậu ra, mặt đỏ ửng nhìn cậu chằm chằm: "Nói chuyện cứ nói, kề sát lại như vậy làm gì?"
Cô gái mắng cậu một tiếng rồi xoay ngoài chạy về sân nhà mình, lại đột nhiên bị chàng trai kéo tay lại.
"Cậu lại muốn làm gì?"
Lục Tịnh An sắp bị cậu làm cho tức chết rồi. Tuy bọn họ đã ra khỏi sân, có tường rào che chắn, hẳn là mẹ cô không thấy được. Nhưng nếu lỡ như thì sao?
Nhìn cô khẩn trương ngó đông ngó tây, Phỉ Minh Sâm không khỏi buồn cười, liền buông tay ra hỏi: "Chiều mai cậu có đến võ quán không?"
"Đương nhiên." Lục Tịnh An đáp không hề nghĩ ngợi.
Hôm nay trước khi ra về cô đã đồng ý với Thư Nghiên ngày mai sẽ tiếp tục cùng cô ấy đến võ quán, cho đến khi nào cô ấy học xong mấy chiêu phòng thân thì mới thôi.
Phỉ Minh Sâm bĩu môi, cậu không phản đối cô dạy Thư Nghiên. Chẳng qua...
"Cậu đã hứa là chiều nay cùng nhau chạy bộ."
Chàng trai tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, dường như phía sau mọc ra một cái đuôi, đang ủ rũ trên mặt đất.
Lục Tịnh An không khỏi hơi giật mình, giọng điệu ai oán này là cái quỷ gì vậy hả?
"Đó... Đó không phải là do có chuyện đột xuất sao? Đâu phải tôi cố tình đổi ý, hơn nữa... Hơn nữa cậu cũng cùng đi võ quán..."
Lục Tịnh An nói năng có chút lắp bắp, vẫn có chút chột dạ vì không thực hiện được lời hẹn, đặc biệt là khi đối phương bày ra dáng vẻ ấm ức thế kia, cứ như cô đang ức hiếp cậu vậy.
Phỉ Minh Sâm bày ra vẻ đáng thương ở trên mặt nhưng trong lòng thì đang cười trộm.
Cậu biết chắc là cách này sẽ có tác dụng với Tịnh An nhà cậu mà. Cô gái này nhìn thì lạnh lùng phản nghịch vậy thôi chứ thực ra dễ mềm lòng hơn ai hết.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cậu nhìn cô lại càng thêm dịu dàng.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cứ như vậy đi."
Cậu nhún vai, giọng điệu nghe hời hợt nhưng âm cuối kia lại mang theo vẻ thất vọng không nói ra được, khiến đáy lòng Lục Tịnh An có chút khó chịu.
Cô là điển hình của ăn mềm không ăn cứng, nhìn Phỉ Minh Sâm nói năng hiểu chuyện cho người khác như vậy thì trái lại gợi lên sự hổ thẹn trong cô.
Cô cũng không hiểu mình đang hổ thẹn cái gì, không phải chỉ là không chạy bộ cùng thôi sao? Một việc nhỏ như thế thôi nhưng đáng ghét là cô cứ để ý!
"Vậy cậu muốn thế nào đây?" Lục Tịnh An cau mày, cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà hỏi.
Cô tự nhận định là cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng âm cuối khẽ cao lên của cô khi lọt vào trong tai Phỉ Minh Sâm tại tựa như thiếu nữ đang làm nũng, khiến tim cậu như mềm nhũn cả ra.
Hết lần này tới lần khác nhưng cô nàng kia lại chẳng còn hay biết, cứ cái dáng vẻ mím môi hồng hờn dỗi kia khiến Phỉ Minh Sâm chỉ muốn ôm lấy mặt cô mà hôn mạnh một cái. Nhất là khi cô còn đang hỏi cậu như thế.
Chẳng qua là cuối cùng cậu vẫn nhịn được, sau đó giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Chuyện này hả, tôi phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
Lục Tịnh An liếc mắt, "Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi, tôi về trước."
"Ấy, khoan khoan đợi đã." Phỉ Minh Sâm kéo cô lại lần nữa.
"Sao nữa?" Lục Tịnh An cau mày nhìn cậu, giọng điệu và thái độ đều lạ lẫm với ngay cả chính cô.
"Cậu cứ vậy mà đi về hả?" Cậu khẽ nhướng đuôi mày.
"Không thì sao?"
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, dùng ngón tay gõ lên gò má mình một cái, nói: "Hay là cậu hôn tôi một cái, chúng ta liền xí xóa?"
Nhìn dáng vẻ cười xấu xa của cậu, trên mặt Lục Tịnh An đỏ bừng lên. Cô chụp một cái lên mặt cầu, đẩy người đang trêu chọc cà chớn kia ra.
"Nằm mơ!"
Bỏ lại hai tiếng này, Lục Tịnh An nhấc tay khỏi mặt cậu, xoay người chạy vào sân nhà mình, sau đó xông vào nhà, rầm một cái khép cửa nhà lại.
Cô dựa vào cửa, hơi thở có chút bất ổn, cảm giác tim đập cực kỳ nhanh.
Cô lại lén lút thăm dò ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ. Phỉ Minh Sâm còn đứng ở bên ngoài, dường như thấy cô, cậu còn giơ tay lên vẫy nhiệt tình về phía này.
Nhìn lén bị bắt quả tang, Lục Tịnh An vội rụt đầu về.
"An An?" Giọng nói của Lục Tuyết Cầm bỗng vang lên, "Con về rồi hả? Sao còn chưa vào đây?"
Lục Tịnh An ngừng một lát, vội khom lưng cởi giày, giả vờ đang bận rộn, "Không có gì, dây giày hơi rối, con chỉnh lại một chút."
Lục Tuyết Cầm cũng không nghi ngờ gì. Chủ yếu là hôm nay bà quá mệt mỏi, tùy công việc thú vị nhưng đứng ở nhà bếp cả ngày đối với bà mà nói vẫn là có chút không chịu đựng nổi.
Bà ôm lấy gối ôm, dựa vào ghế sô pha, nghĩ tới ngày mai phải đi làm.
"Hôm nay công việc thế nào ạ?" Lục Tịnh An đã điều chỉnh tốt sắc mặt, đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, đứng ở đằng sau mẹ cô.
"Rất tuyệt." Lục Tuyết Cầm mỉm cười, "Tuy hơi mệt mỏi nhưng mọi người đối xử rất tốt với mẹ, còn học được không ít thứ. Để hôm nào mẹ sẽ làm mấy món bánh ngọt mới học được cho con ăn."
Lục Tịnh An thở phào một cái, nhận ra được bà mệt mỏi thì đưa tay đấm bóp bả vai cho bà.
"An An thật tốt với mẹ." Lục Tuyết Cầm nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ đầy yêu thương, sau đó lại toát ra vài phần hổ thẹn, "Đêm nay ở nhà họ Phỉ thế nào? Đều do mẹ không tốt, không thể về làm cơm cho con."
"Không sao, dì Tố Vân rất tốt với con." Lục Tịnh An nhớ lại cảm giác ấm áp trong lúc ăn cơm ở nhà họ Phỉ, có chút lơ đãng mà nói.
"Vậy nếu con không ngại thì sau này thường xuyên qua nhà dì Tố Vân ăn được không?"
Lục Tuyết Cầm cũng rất khó xử, quán của các bà mới vừa khai trương, buôn bán rất khá. Ông chủ có ý là sau này bà sẽ còn tăng ca dài dài.
Nhưng hiện tại là giai đoạn phát triển cơ thể của con gái, ngưng một hai hôm còn được chứ mỗi ngày đều ăn bên ngoài thì không phải chuyện tốt. Có điều khi bà vừa mới chia sẻ ưu phiền với Lâm Tố Vân thì bà ấy lập tức đưa ra đề nghị.
Tuy là cảm thấy băn khoăn bì làm phiền người ta nhưng vì thân thể khỏe mạnh của con gái, bà vẫn mặt dày đồng ý. Bây giờ chỉ còn chờ xem An An nghĩ thế nào thôi.
Lục Tịnh An ngừng đấm bóp, lại lâm vào mâu thuẫn. Cái tên Phỉ Minh Sâm kia thật đáng ghét, nhưng cô lại có chút lưu luyến không khí gia đình cậu ta...
Cuối cùng cô mấp máy môi nói: "Xem tình huống thôi."
"Ừ, cũng đúng, đâu phải ngày nào mẹ cũng tăng ca."
Lục Tuyết Cầm không nói nữa, hai mẹ con lại tâm sự thêm một lúc rồi bà để cô về phòng nghỉ ngơi.
Chờ Lục Tịnh An lên lầu, bà lại mở điện thoại ra gọi điện cám ơn người bạn thân đã giới thiệu công việc cho bà.
Lần này bà có thể tìm được công việc vừa ý nhanh như vậy đúng là ít nhiều nhờ có người ta, lần sau bà phải gặp mặt cảm ơn mới được.
"Chúng ta là quan hệ thế nào? Khách sáo như vậy là tôi trở mặt đấy."
Người phụ nữ ở đầu bên kia trò chuyện với Lục Tuyết Cầm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.
"Xin hỏi là ai đấy?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua.
"Cô Cố, là con ạ." Người phụ nữ cười nó, "Tuyết Cầm vừa gọi điện thoại cho con nói công việc hôm nay của cậu ấy rất thuận lợi, cô có thể yên tâm ạ."
"Vậy thì đúng là làm phiền con rồi..."
"Không phiền không phiền, chuyện cô nhờ thì nhất định phải làm cho ổn thỏa mới được chứ."
Trong căn phòng vắng vẻ của viện dưỡng lão, bà cụ Cố để điện thoại ở bên tai, cười hiền lành, gật đầu nói hai câu. Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên mặt bà cụ cũng dần dần tan đi.
Bà nhìn điện thoại di động, khẽ thở dài, lúc này mới run run đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường.
"Cụ ơi, có thể tắt đèn chưa ạ?" Có nhân viên chăm sóc đi tới cửa, hỏi lại lần nữa.
"Có thể, tắt được rồi đấy." Bà cụ cố gật gật đầu.
Ngay sau đó nhân viên chăm sóc tắt đèn, lúc rời đi tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong bóng tối, bà cụ Cố yên lặng nhìn trần nhà, qua thật lâu mới nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp...
Những ngày tiếp theo, Lục Tuyết Cầm bận rộn bù đầu với công việc nên Lục Tịnh An luôn đến nhà họ Phỉ ăn cơm. Dần dần hai bên gia đình cũng trở nên thân quen hơn.
Sáng hôm nay, thời tiết đột nhiên trở nên có chút âm u, rất nhanh những hạt mưa đã tí tách tí tách rơi xuống đất.
Lục Tịnh An nằm nhoài trên bàn học, nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút thiếu sức sống.
Cả người cô toát lên vẻ biếng nhác, tuy là nhìn có vẻ không khác gì với ngày thường nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn nhận ra khác thường.
"Tịnh An?"
Giọng nói mang theo lo lắng của chàng trai vang lên, Lục Tịnh An quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại uể oải quay dầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái cuộc sống kiểu này, cái thời tiết kiểu này, thật sự là làm cho người ta chán ghét!