Buổi tối, khi Lục Tịnh An về đến nhà thì phát hiện đèn trong nhà chưa được mở, bếp núc trong phòng bếp cũng không hề có dấu vết được sử dụng qua, khung cảnh hoàn toàn vắng tanh.
Thường ngày vào lúc này bà Lục Tuyết Cầm đã cơm nước xong xuôi chờ cô về, sao hôm nay tự dưng lại khác thường như vậy?
Bởi vì lúc trước từng có chuyện cả đêm không về nên cô khó tránh khỏi khẩn trương, vội vã cầm điện thoại di động lên, vừa đị gọi cho bà thì kết quả là Lục Tuyết Cầm gọi điện thoại tới.
"Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?" Mời vừa nghe máy, Lục Tịnh An liền hỏi dồn dập.
"An An, con về nhà rồi hả? Ngại quá, bên chỗ mẹ hơi bận nên tối nay không về nấu cơm được." Giọng nói đầy áy náy của Lục Tuyết Cầm vang lên, sau đó bà còn nói thêm. "Có điều mẹ đã nhờ dì Lâm ở nhà bên cạnh..."
"Mẹ đang bận gì? Sao lại không thể về?" Bà chưa kịp nói xong thì Lục Tịnh An đã ngắt lời bà mà hỏi.
"À, mẹ đi làm đó. Cửa tiệm đông khách, mọi người có chút làm không xuể nên mẹ ở lại hỗ trợ. Ngại quá cục cưng à..." Đối với chuyện không thể về nhà nấu cơm cho con gái, Lục Tuyết Cầm vẫn rất áy náy.
Lục Tịnh An cũng ngẩn ra, lúc này cô mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên mẹ cô đi làm.
Nghe được giọng nói đầy hứng khởi của mẹ nhưng cô vẫn có chút không an tâm. Cô nhìn thoáng qua màn hình di động, chuyển cuộc gọi thoại thành cuộc gọi hình ảnh.
"An An?" Vẻ mặt Lục Tuyết Cầm rõ ràng mang theo vẻ nghi hoăc rất nhanh xuất hiện trên màn hình di động của cô.
Thấy khung cảnh sau lưng đúng là kiểu dáng của tiệm cà phê, lúc này Lục Tịnh An mới thở dài một hơi.
Thấy Lục Tuyết Cầm còn đang nhìn mình, cô liền qua loa lấy lệ: "Không có gì. Chỉ là muốn nhìn chỗ làm việc của mẹ một chút thôi."
Lục Tuyết Cầm không nghi ngờ gì. Bà hơi cong môi, lộ ra nụ cười tươi tắn dịu dàng.
Thần thái sáng láng trong đôi mắt dịu dàng kia cứ như là một người khác. Bà chớp chớp mắt, tươi cười có chút đắc ý: "Rất tuyệt đúng không?"
Rất rõ ràng, ngày đầu tiên đi làm của Lục Tuyết Cầm rất thuận lợi, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia thì biết bà thực sự rất thích công việc này, cũng có lòng trung thành mãnh liệt đối với cái tiệm này.
Thấy dáng vẻ phấn khởi hào hứng của bà, Lục Tịnh An cũng không nhịn được cong môi cười.
Cô gật đầu, lúc này phía sau màn hính có người đang gọi Lục Tuyết Cầm, bà quay đầu đáp lời.
Thấy bà quả thực bộn bề nhiều việc, Lục Tịnh An cũng không quấy rầy bà nữa, dặn dò hai câu rồi vội vã cúp điện thoại.
Cô đứng tại chỗ một hồi, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy bà Lục Tuyết Cầm phấn chấn trở lại thì cô là người vui mừng hơn hết.
"Oọc oọc..." Một tiếng kêu thật to vang lên trong phòng khách trống vắng.
Lục Tịnh An không khỏi ôm bụng. Hôm nay gần như học tập cả ngày, sau khi tan học lại đi võ quán dạy Thư Nghiên mấy chiêu phòng thân, thực sự tiêu hao không ít thể lực, hiện tại bụng đã bắt đầu hát bài vườn không nhà trống rồi.
Cô mím môi, đi tới trước tủ lạnh tính mở ra xem có gì ăn không thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên "Ding dong ding dong..."
Lúc này thì ai tới chứ? Cô đóng tủ lạnh lại, đi tới trước mắt mèo nhìn ra ngoài một chút, phát hiện lại là người nào đó vừa mới tách ra xong.
Cậu ta tới tìm cô làm gì?
Lục Tịnh An nghi ngờ nhíu nhíu mày, có chút cảnh giác. Nhưng nghĩ tới bà Lục Tuyết Cầm không có nhà thì cô lại thấy yên tâm.
Phỉ Minh Sâm lại ấn chuông cửa thêm lần nữa, không có cách nào, Lục Tịnh An chẳng thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ra mở cửa.
Chàng trai đứng ở ngoài cửa, còn đang mặc bộ quần áo hôm nay ở trên người, chỉ là trong bóng đêm mông lung dường như lại tăng thêm vài phần tuấn tú và thanh nhã.
"Chuyện gì đó?" Lục Tịnh An vặn chốt cửa, không hiểu bản thân đang khẩn trương cái gì.
Thấy thiếu nữ đang nhìn mình qua khe cửa, Phỉ Minh Sâm khẽ cười, đưa tay bắt lấy cánh tay cô, "Đi thôi, qua nhà tôi ăn cơm."
Lục Tịnh An cảm thấy không hiểu nổi, làm sao cậu ta biết cô còn chưa ăn? Không đúng, tại sao cô lại phải qua nhà cậu ta ăn?
Đã bị kéo ra khỏi nhà, Lục Tịnh An vội dừng chân, có chút lắp ba lắp bắp: "Cái... Cái gì mà đi nhà cậu ăn?"
Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút vô tội.
"Bác gái không nói với cậu à?"
Lục Tịnh An sửng sốt, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Tuyết Cầm, hình như đúng là mẹ cô có nói là bà nhờ dì Lâm nhà bên cạnh chuyện gì đó... Chả lẽ là để cô qua bên đó ăn?
Trong lúc cô đang sững sờ, Phỉ Minh Sâm giúp cô đóng cửa, sau đó lôi kéo tay cô đi qua nha cậu.
"Mẹ tôi đã nấu xong cả rồi, thấy cậu mãi chưa qua nên bảo tôi qua tìm cậu." Phỉ MInh Sâm vừa đi vừa nói.
Bước chân nhanh nhẹn thoải mái của chàng trai đủ để cho thấy lúc này cậu đang vui vẻ thế nào.
Lục Tịnh An bị cậu lôi kéo đi, thẳng đến tới tận cửa nhà cậu mới phản ứng lại, vội tránh thoát khỏi tay cậu. Khi cậu tủi thân ấm ức nhìn qua cô thì cô có chút xấu hổ trừng mắt lại.
Phỉ Minh Sâm liền cười khẽ, làm như thân sĩ thời Trung Cổ mà đưa tay làm động tác 'mời'.
Lục Tịnh An mím môi, nhìn căn nhà trước mắt từ trong ra ngoài đều lộ ra ấm áp, cuối cùng cô vẫn nhấc chân đi vào.
"An An, con tới rồi. Mau tới dùng cơm nào. Chỉ còn chờ hai đứa thôi đấy!" Lâm Tố Vân thấy cô thì nở nụ cười nhiệt tình, tự mình lôi kéo tay cô đi đến phòng ăn của nhà bọn họ.
Lục Tịnh An cúi đầu nhìn bàn tay bà ấy đang nắm tay mình, rất ấm áp, thật ra có chút giống với Phỉ Minh Sâm.
Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lâm Tố Vân, đại khái là học theo dì Lâm chăng, nên Phỉ Minh Sâm mới thích nắm tay người khác đi tới đi lui như vậy.
Bất ngờ là trong phòng ăn có một người đàn ông trung niên xa lạ ngồi đó. Người đàn ông kia đeo một cặp mắt kính, nhìn qua rất tao nhã. Ông đang đùa giỡn với cặp song sinh nhà họ Phỉ, vừa nói vừa cười.
Bước chân của Lục Tịnh An đột nhiên trở nên có chút dè dặt hơn.
"Mọi người tới rồi?" Ba Phỉ nhìn thấy cô thì không khỏi cười nói: "Con chính là An An nhà hàng xóm đúng không? Chú là ba ba của Minh Sâm. Mấy ngày trước chú đi công tác, hôm nay vừa mới về."
Ba ba của Phỉ Minh Sâm là một kỹ sư, thường xuyên bay đi khắc nới, hiếm khi mới có được cơ hội về nhà.
"Chào chú ạ." Lục Tịnh An do dự một chút rồi vẫn lễ phép chào ông một tiếng.
"Ngoan ngoan ngoan, mau mau ngồi xuống đi, cơm nước đều lạnh cả rồi." Ba Phỉ và mẹ Phỉ đều nhiệt tình như nhau, "Đừng ngại gì cả, cứ xem như nhà mình nhé!"
Lục Tịnh An không từ chối, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà mẹ Phỉ lại xếp cho cô ngồi ngay bên cạnh Phỉ Minh Sâm.
Chỉ là chưa đợi Phỉ Minh Sâm kịp khoái chí thì hai tên tiểu quỷ đã ồn ào.
"Con muốn ngồi cạnh chị An!"
"Con cũng muốn con cũng muốn!"
Ngay sau đó hai tiểu quỷ một trái một phải ngồi ở bên cạnh Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm thì bị chen qua một bên, khiến cho cậu không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.
"Xem ra anh mới vắng mặt mấy ngày đã thất sủng rồi nhỉ!" Ba Phỉ nhìn vợ mình, trêu ghẹo hai đứa bé.
Ai ngờ hai đứa bé cũng không đồng tình, chỉ nghe Phỉ Tân Nguyệt nói: "Ai bảo ba ba mãi cũng không về nhà? Ba còn như vậy sẽ đánh mất tụi con luôn đấy!"
"Đúng đúng đúng!" Phỉ Triêu Dương gật đầu thật mạnh, cật lực phụ họa, "Sẽ đánh mất tụi con luôn đó!"
"Ha ha, được rồi được rồi, kế tiếp ba ba không có dự án gì, từ đây đến cuối năm có thể ở nhà với các con rồi."
Lời của ông khiến cho mắt hai tiểu quỷ sáng lên "Nói rồi nha, không được đổi ý!"
"Đúng, người đổi ý là... là chó con!"
"..."
Lục Tịnh AN lặng lẽ ăn cơm, cảm nhận được không khí của gia đình này, ngước nhìn khung cảnh đầm ấm vui vẻ của bọn họ, đáy mắt không khỏi ánh lên vài phần ước ao.
"An An, ăn nhiều một chút." Mẹ Phỉ ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô.
Bà nhìn Lục Tịnh An, càng nhìn càng vừa lòng. Trước đó con trai tái phát vết thương cũ, cô bé này không chỉ đưa nó đến bệnh viện mà sau đó còn luôn mang vở ghi bài đến cho con trai, thật ra những điều này bà luôn nhìn ở trong mắt.
Tính cách con trai thế nào thì bà là người rõ nhất, nếu không phải là có ý với con gái nhà người ta thì sao lại làm phiền người ta như vậy cơ chứ? Hơn nữa đã bao giờ nó chủ động mời con gái đến nhà ăn cơm như thế? Vừa rồi bà còn thấy cậu kéo bàn tay nhỏ của người ta.
Thật ra bà là một phụ huynh rất tiến bộ, không phản đối yêu sớm.
Đầu óc của con trai không tệ, ở phương diện học tập chưa từng khiến bà thất vọng, thậm chí có lúc bà còn lo lắng cậu học hành đến khù khờ, sau này hệt như anh họ của cậu, học tới tiến sĩ rồi nhưng vẫn là cẩu độc thân, vậy thì phải làm sao? Cho nên bà suy nghĩ rất thoáng, nếu như con trai thật sự thích người ta thì bà sẽ không ngại mắt nhắm mắt mở, thậm chí thỉnh thoảng trợ giúp một chút có vẻ cũng không tệ.
Bà gắp một khối thịt cá vào chén của Lục Tịnh An, cười híp mắt nói: "An An, dì nghe mẹ con nói sau này chị ấy đều phải đi làm, hay là những ngày chị ấy đi làm con cứ tới nhà dì ăn cơm đi nhé?"
Nhìn nụ cười trên mặt mẹ Phỉ, không biết sao Lục Tịnh An cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.
Thường ngày vào lúc này bà Lục Tuyết Cầm đã cơm nước xong xuôi chờ cô về, sao hôm nay tự dưng lại khác thường như vậy?
Bởi vì lúc trước từng có chuyện cả đêm không về nên cô khó tránh khỏi khẩn trương, vội vã cầm điện thoại di động lên, vừa đị gọi cho bà thì kết quả là Lục Tuyết Cầm gọi điện thoại tới.
"Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?" Mời vừa nghe máy, Lục Tịnh An liền hỏi dồn dập.
"An An, con về nhà rồi hả? Ngại quá, bên chỗ mẹ hơi bận nên tối nay không về nấu cơm được." Giọng nói đầy áy náy của Lục Tuyết Cầm vang lên, sau đó bà còn nói thêm. "Có điều mẹ đã nhờ dì Lâm ở nhà bên cạnh..."
"Mẹ đang bận gì? Sao lại không thể về?" Bà chưa kịp nói xong thì Lục Tịnh An đã ngắt lời bà mà hỏi.
"À, mẹ đi làm đó. Cửa tiệm đông khách, mọi người có chút làm không xuể nên mẹ ở lại hỗ trợ. Ngại quá cục cưng à..." Đối với chuyện không thể về nhà nấu cơm cho con gái, Lục Tuyết Cầm vẫn rất áy náy.
Lục Tịnh An cũng ngẩn ra, lúc này cô mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên mẹ cô đi làm.
Nghe được giọng nói đầy hứng khởi của mẹ nhưng cô vẫn có chút không an tâm. Cô nhìn thoáng qua màn hình di động, chuyển cuộc gọi thoại thành cuộc gọi hình ảnh.
"An An?" Vẻ mặt Lục Tuyết Cầm rõ ràng mang theo vẻ nghi hoăc rất nhanh xuất hiện trên màn hình di động của cô.
Thấy khung cảnh sau lưng đúng là kiểu dáng của tiệm cà phê, lúc này Lục Tịnh An mới thở dài một hơi.
Thấy Lục Tuyết Cầm còn đang nhìn mình, cô liền qua loa lấy lệ: "Không có gì. Chỉ là muốn nhìn chỗ làm việc của mẹ một chút thôi."
Lục Tuyết Cầm không nghi ngờ gì. Bà hơi cong môi, lộ ra nụ cười tươi tắn dịu dàng.
Thần thái sáng láng trong đôi mắt dịu dàng kia cứ như là một người khác. Bà chớp chớp mắt, tươi cười có chút đắc ý: "Rất tuyệt đúng không?"
Rất rõ ràng, ngày đầu tiên đi làm của Lục Tuyết Cầm rất thuận lợi, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia thì biết bà thực sự rất thích công việc này, cũng có lòng trung thành mãnh liệt đối với cái tiệm này.
Thấy dáng vẻ phấn khởi hào hứng của bà, Lục Tịnh An cũng không nhịn được cong môi cười.
Cô gật đầu, lúc này phía sau màn hính có người đang gọi Lục Tuyết Cầm, bà quay đầu đáp lời.
Thấy bà quả thực bộn bề nhiều việc, Lục Tịnh An cũng không quấy rầy bà nữa, dặn dò hai câu rồi vội vã cúp điện thoại.
Cô đứng tại chỗ một hồi, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy bà Lục Tuyết Cầm phấn chấn trở lại thì cô là người vui mừng hơn hết.
"Oọc oọc..." Một tiếng kêu thật to vang lên trong phòng khách trống vắng.
Lục Tịnh An không khỏi ôm bụng. Hôm nay gần như học tập cả ngày, sau khi tan học lại đi võ quán dạy Thư Nghiên mấy chiêu phòng thân, thực sự tiêu hao không ít thể lực, hiện tại bụng đã bắt đầu hát bài vườn không nhà trống rồi.
Cô mím môi, đi tới trước tủ lạnh tính mở ra xem có gì ăn không thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên "Ding dong ding dong..."
Lúc này thì ai tới chứ? Cô đóng tủ lạnh lại, đi tới trước mắt mèo nhìn ra ngoài một chút, phát hiện lại là người nào đó vừa mới tách ra xong.
Cậu ta tới tìm cô làm gì?
Lục Tịnh An nghi ngờ nhíu nhíu mày, có chút cảnh giác. Nhưng nghĩ tới bà Lục Tuyết Cầm không có nhà thì cô lại thấy yên tâm.
Phỉ Minh Sâm lại ấn chuông cửa thêm lần nữa, không có cách nào, Lục Tịnh An chẳng thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ra mở cửa.
Chàng trai đứng ở ngoài cửa, còn đang mặc bộ quần áo hôm nay ở trên người, chỉ là trong bóng đêm mông lung dường như lại tăng thêm vài phần tuấn tú và thanh nhã.
"Chuyện gì đó?" Lục Tịnh An vặn chốt cửa, không hiểu bản thân đang khẩn trương cái gì.
Thấy thiếu nữ đang nhìn mình qua khe cửa, Phỉ Minh Sâm khẽ cười, đưa tay bắt lấy cánh tay cô, "Đi thôi, qua nhà tôi ăn cơm."
Lục Tịnh An cảm thấy không hiểu nổi, làm sao cậu ta biết cô còn chưa ăn? Không đúng, tại sao cô lại phải qua nhà cậu ta ăn?
Đã bị kéo ra khỏi nhà, Lục Tịnh An vội dừng chân, có chút lắp ba lắp bắp: "Cái... Cái gì mà đi nhà cậu ăn?"
Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút vô tội.
"Bác gái không nói với cậu à?"
Lục Tịnh An sửng sốt, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Tuyết Cầm, hình như đúng là mẹ cô có nói là bà nhờ dì Lâm nhà bên cạnh chuyện gì đó... Chả lẽ là để cô qua bên đó ăn?
Trong lúc cô đang sững sờ, Phỉ Minh Sâm giúp cô đóng cửa, sau đó lôi kéo tay cô đi qua nha cậu.
"Mẹ tôi đã nấu xong cả rồi, thấy cậu mãi chưa qua nên bảo tôi qua tìm cậu." Phỉ MInh Sâm vừa đi vừa nói.
Bước chân nhanh nhẹn thoải mái của chàng trai đủ để cho thấy lúc này cậu đang vui vẻ thế nào.
Lục Tịnh An bị cậu lôi kéo đi, thẳng đến tới tận cửa nhà cậu mới phản ứng lại, vội tránh thoát khỏi tay cậu. Khi cậu tủi thân ấm ức nhìn qua cô thì cô có chút xấu hổ trừng mắt lại.
Phỉ Minh Sâm liền cười khẽ, làm như thân sĩ thời Trung Cổ mà đưa tay làm động tác 'mời'.
Lục Tịnh An mím môi, nhìn căn nhà trước mắt từ trong ra ngoài đều lộ ra ấm áp, cuối cùng cô vẫn nhấc chân đi vào.
"An An, con tới rồi. Mau tới dùng cơm nào. Chỉ còn chờ hai đứa thôi đấy!" Lâm Tố Vân thấy cô thì nở nụ cười nhiệt tình, tự mình lôi kéo tay cô đi đến phòng ăn của nhà bọn họ.
Lục Tịnh An cúi đầu nhìn bàn tay bà ấy đang nắm tay mình, rất ấm áp, thật ra có chút giống với Phỉ Minh Sâm.
Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lâm Tố Vân, đại khái là học theo dì Lâm chăng, nên Phỉ Minh Sâm mới thích nắm tay người khác đi tới đi lui như vậy.
Bất ngờ là trong phòng ăn có một người đàn ông trung niên xa lạ ngồi đó. Người đàn ông kia đeo một cặp mắt kính, nhìn qua rất tao nhã. Ông đang đùa giỡn với cặp song sinh nhà họ Phỉ, vừa nói vừa cười.
Bước chân của Lục Tịnh An đột nhiên trở nên có chút dè dặt hơn.
"Mọi người tới rồi?" Ba Phỉ nhìn thấy cô thì không khỏi cười nói: "Con chính là An An nhà hàng xóm đúng không? Chú là ba ba của Minh Sâm. Mấy ngày trước chú đi công tác, hôm nay vừa mới về."
Ba ba của Phỉ Minh Sâm là một kỹ sư, thường xuyên bay đi khắc nới, hiếm khi mới có được cơ hội về nhà.
"Chào chú ạ." Lục Tịnh An do dự một chút rồi vẫn lễ phép chào ông một tiếng.
"Ngoan ngoan ngoan, mau mau ngồi xuống đi, cơm nước đều lạnh cả rồi." Ba Phỉ và mẹ Phỉ đều nhiệt tình như nhau, "Đừng ngại gì cả, cứ xem như nhà mình nhé!"
Lục Tịnh An không từ chối, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà mẹ Phỉ lại xếp cho cô ngồi ngay bên cạnh Phỉ Minh Sâm.
Chỉ là chưa đợi Phỉ Minh Sâm kịp khoái chí thì hai tên tiểu quỷ đã ồn ào.
"Con muốn ngồi cạnh chị An!"
"Con cũng muốn con cũng muốn!"
Ngay sau đó hai tiểu quỷ một trái một phải ngồi ở bên cạnh Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm thì bị chen qua một bên, khiến cho cậu không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.
"Xem ra anh mới vắng mặt mấy ngày đã thất sủng rồi nhỉ!" Ba Phỉ nhìn vợ mình, trêu ghẹo hai đứa bé.
Ai ngờ hai đứa bé cũng không đồng tình, chỉ nghe Phỉ Tân Nguyệt nói: "Ai bảo ba ba mãi cũng không về nhà? Ba còn như vậy sẽ đánh mất tụi con luôn đấy!"
"Đúng đúng đúng!" Phỉ Triêu Dương gật đầu thật mạnh, cật lực phụ họa, "Sẽ đánh mất tụi con luôn đó!"
"Ha ha, được rồi được rồi, kế tiếp ba ba không có dự án gì, từ đây đến cuối năm có thể ở nhà với các con rồi."
Lời của ông khiến cho mắt hai tiểu quỷ sáng lên "Nói rồi nha, không được đổi ý!"
"Đúng, người đổi ý là... là chó con!"
"..."
Lục Tịnh AN lặng lẽ ăn cơm, cảm nhận được không khí của gia đình này, ngước nhìn khung cảnh đầm ấm vui vẻ của bọn họ, đáy mắt không khỏi ánh lên vài phần ước ao.
"An An, ăn nhiều một chút." Mẹ Phỉ ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô.
Bà nhìn Lục Tịnh An, càng nhìn càng vừa lòng. Trước đó con trai tái phát vết thương cũ, cô bé này không chỉ đưa nó đến bệnh viện mà sau đó còn luôn mang vở ghi bài đến cho con trai, thật ra những điều này bà luôn nhìn ở trong mắt.
Tính cách con trai thế nào thì bà là người rõ nhất, nếu không phải là có ý với con gái nhà người ta thì sao lại làm phiền người ta như vậy cơ chứ? Hơn nữa đã bao giờ nó chủ động mời con gái đến nhà ăn cơm như thế? Vừa rồi bà còn thấy cậu kéo bàn tay nhỏ của người ta.
Thật ra bà là một phụ huynh rất tiến bộ, không phản đối yêu sớm.
Đầu óc của con trai không tệ, ở phương diện học tập chưa từng khiến bà thất vọng, thậm chí có lúc bà còn lo lắng cậu học hành đến khù khờ, sau này hệt như anh họ của cậu, học tới tiến sĩ rồi nhưng vẫn là cẩu độc thân, vậy thì phải làm sao? Cho nên bà suy nghĩ rất thoáng, nếu như con trai thật sự thích người ta thì bà sẽ không ngại mắt nhắm mắt mở, thậm chí thỉnh thoảng trợ giúp một chút có vẻ cũng không tệ.
Bà gắp một khối thịt cá vào chén của Lục Tịnh An, cười híp mắt nói: "An An, dì nghe mẹ con nói sau này chị ấy đều phải đi làm, hay là những ngày chị ấy đi làm con cứ tới nhà dì ăn cơm đi nhé?"
Nhìn nụ cười trên mặt mẹ Phỉ, không biết sao Lục Tịnh An cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.