Cơm chùa? Lục Tịnh An nghi ngờ đánh giá Phỉ Minh Sâm.
Cậu ta thì ngược lại, biểu tình vẫn bình thường, làm cho Lục Tịnh An không nhìn ra điều gì. Chỉ có đầu ngón tay cầm bút của cậu ta hơi dùng sức nên có chút trắng bệch, tiết lộ cậu ta đang có phần căng thẳng.
Lục Tịnh An mím môi, cúi đầu nghịch miếng giấy gói kẹo trong tay.
Cô vẫn chưa quên Lục Tuyết Cầm có ấn tượng tốt vô cùng với người này, chắc chắn mẹ cô rất hoan nghênh cậu ta qua ăn.
Nhưng mà...
"Không tiện sao?" Thấy cô không đáp lại, Phỉ Minh Sâm hỏi.
Lục Tịnh An lại liếc cậu một cái, thực ra thỉnh thoảng ghé ăn bữa cơm cũng không có gì, dù sao đều là hàng xóm. Nhưng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, mời cậu ta về nhà ăn cơm, cô luôn cảm thấy có chút là lạ...
"Ting ting ting --"
Ngay lúc cô đang phân vân, điện thoại cô bỗng vang lên. Cô vừa cầm lên thì thấy, là bà Lục Tuyết Cầm, mẹ cô.
Lục Tịnh An xoay người, đưa lưng về phía Phỉ Minh Sâm nghe điện thoại.
"An An, con về nhà chưa?" Giọng nói của Lục Tuyết Cầm truyền tới.
Nghe mẹ hỏi vậy, Lục Tịnh An có hơi chột dạ, chuyện cô đưa bài ghi chép cho Phỉ Minh Sâm vẫn luôn không nói với mẹ, chứ đừng nói đến việc hôm nay đưa cậu ta về nhà.
"Dạ, sắp." Cô trả lời qua loa, chưa nói với bà thật ra cô đang ở cách vách.
"An An, xin lỗi, tối nay không biết mấy giờ mẹ mới có thể trở về, con đặt thức ăn bên ngoài được không?" Ai ngờ, Lục Tuyết Cầm lại cũng không ở nhà.
"Sao vậy?" Lục Tịnh An không khỏi nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải, bạn mẹ hẹn tới thẩm mỹ viện làm vài liệu trình, không ngờ lại tốn thời gian tới vậy. "
Giọng nói của Lục Tuyết Cầm mang theo mấy phần rầu rĩ, tựa như bởi vì mình đi thẩm mỹ viện mà tối nay không thể làm cơm cho cô.
Chân mày Lục Tịnh An khẽ thả lỏng, mẹ cô có thể ra ngoài đi dạo, biết thêm vài người, cô hiển nhiên tán thành hết mình.
"Vâng, con đã biết, vậy mẹ không nên về quá trễ, chú ý an toàn."
Lại nói thêm vài câu, cô đồng ý nhất định sẽ ăn bữa tối, lúc này Lục Tịnh An mới cúp điện thoại, kết quả vừa quay đầu lại, liền chống lại ánh mắt của Phỉ Minh Sâm.
Nghĩ đến đề tài mới vừa nãy của hai người, cô không khỏi nhún vai, "Cậu nghe được rồi hả?"
Phỉ Minh Sâm chỉ có thể cười khổ, biết mình thừa dịp ăn cơm chùa, mượn cớ bồi dưỡng tình cảm, nguyện vọng như thế cứ rơi vào khoảng không.
"Vậy cậu tính giải quyết bữa tối thế nào?"
"Không biết." Lục Tịnh An lại nhai một viên kẹo, "Chắc là đi ra ngoài tìm cái gì ăn."
Cô bỏ viên kẹo vào miệng ngậm, một bên má liền phồng lên, nhìn cô có một chút tính trẻ con, rơi vào mắt Phỉ Minh Sâm, cậu cảm thấy cô hết sức đáng yêu.
Trong lòng cậu có quyết định, khép lại laptop, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Mẹ cậu, Lâm Tố Vân, có thói quen nhét đầy ắp trong tủ lạnh, rồi định kỳ dọn dẹp, cho nên nhà cậu chưa bao giờ thiếu nguyên liệu nấu ăn mới.
"Vậy thì nếm thử tay nghề của tôi nhé?" Cậu mở cửa tủ lạnh, thuận miệng hỏi.
Lục tịnh An nghe vậy, không nhịn được quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu còn biết nấu cơm?"
"Biết một chút thôi." Phỉ Minh Sâm gật gật đầu, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên tay, tự hỏi nên làm gì ăn thì tốt.
Lục Tịnh An thật ngạc nhiên, có chút không dám tin tưởng.
Người cha cặn bã của cô là một người đàn ông gia trưởng điển hình, ông ta không bao giờ nấu cơm chứ đừng nói là làm việc nhà, cho nên theo quan niệm của Lục Tịnh An, đàn ông không bao giờ biết nấu cơm.
Nhưng nếu cậu ta biết, vậy thì tại sao còn muốn đến nhà cô ăn cơm chùa nhỉ?
Như đoán được cô sẽ nghĩ gì, Phỉ Minh Sâm bình tĩnh bổ sung thêm: "Vì tôi cảm thấy phiền phức."
Thế là vì lười hử? Lục Tịnh An trợn trừng mắt, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.
Cơ mà.... Cậu ta biết nấu ăn thật đấy hả? Cô không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Phỉ Minh Sâm mải bận rộn trong bếp còn Lục Tịnh An mải nghe ngóng động tĩnh bên trong, cô nhẹ nhàng lê dép, rón rén bước tới.
"Cậu đang làm gì đó?" Phỉ Minh Sâm nhíu mày hỏi.
Lục Tịnh An vừa ló vào, đã bị tóm lại. Cô không tiện trốn nữa, đành phải bỏ tay vào túi, bày ra dáng vẻ không để ý tới đứng thẳng người.
"Không tin tưởng tay nghề của tôi à?" Phỉ Minh Sâm liếc mắt một cái là thấy cô.
Lục Tịnh An đá đá mũi chân, không trả lời, coi như ngầm chấp nhận.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu đói bụng."
Thiếu niên liếc nhìn cô, lại nhẹ nhàng cười một cái, đưa tay ra đánh một cái lên mũi cô.
"Cậu!"
Lục Tịnh An bị đánh lén thành công, không khỏi trừng mắt liếc cậu ta, nhưng nhìn cậu ta đang vội, cô lại không được tự nhiên nhìn sàn nhà, hỏi: "Có cần giúp gì không?"
Phỉ Minh Sâm tốt xấu gì cũng là người bị thương, cô cái gì cũng không làm ngồi chờ ăn, khó tránh khỏi có hơi áy náy.
Vẫn còn may là Phỉ Minh Sâm không khách khí với cô.
"Biết thái thức ăn không?" Cậu ta hỏi.
"Đương nhiên."
Vì thế, Lục Tịnh An xắn tay áo, ở trong phòng bếp cùng làm với cậu ta.
Không thể không nói, động tác xào rau của Phỉ Minh Sâm rất nhuần nhuyễn, rất có phong phạm của đầu bếp, xác thực nhìn rất giống.
"Đao pháp không tệ nha." Cậu ta nhìn thoáng qua thành quả lao động của Lục Tịnh An khen tặng.
Giống như chỉ là thuận miệng nói thôi, nói xong lại quay đầu đi, lấy nguyên liệu nấu ăn vào cái nồi, đảo đều.
Ở nơi cậu ta không thấy được, Lục Tịnh An nhịn không được khẽ cong khóe môi, cô nhìn bóng dáng của thiếu niên, cố gắng ép xuống rung động đột nhiên phát sinh.
Sau một hồi bận rộn, rốt cuộc hai người ngồi đối mặt nhau ở phòng ăn đẹp đẽ, bọn họ bắt đầu thưởng thức bữa tối đầu tiên, cùng nhau làm.
Hai món một canh, thịt xào dưa cải, cải thìa sốt, cùng với canh trứng, là món ăn gia đình rất thông thường, lại tản ra hương thơm mê người làm cho người ta phải gắp một đũa lớn.
Lục Tịnh An thật sự đói bụng, hôm nay hao tổn tinh thần nghe giảng bài, lại ăn trễ hơn so với bình thường, bụng cô đã sớm đói mà kêu ục ục.
"Không nghĩ tới cậu còn nấu cơm ăn thật ngon."
Lục Tịnh An gắp một miếng thịt, miếng thịt xào với dưa cải này vừa mềm lại vừa thơm, lửa vừa vặn, lại thêm chút rượu làm gia vị, ăn đặc biệt ngon miệng.
Cô thật bất ngờ, Phỉ Minh Sâm không chỉ biết nấu cơm, lại còn nấu ngon, hơn nữa còn rất hợp với khẩu vị của cô.
"Ừ." Phỉ Minh Sâm mỉm cười gật đầu, lại gắp thêm cho cô một ít đồ ăn.
Lục Tịnh An là người không từ chối, ăn đến hết sức vui vẻ.
Giữa hai người, dường như vì một bữa tối này, mà quan hệ tiến triển không ít, ít nhất Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, cảm giác cậu ta thuận mắt hơn rất nhiều.
Đợi đến khi ăn uống xong, Lục Tịnh An lười biếng làm tổ trên sofa.
Phỉ Minh Sâm đang rửa chén ở phòng bếp, nghe động tĩnh kia, Lục Tịnh An dừng suy nghĩ lại, không biết là do quá mệt mỏi, hay bởi vì quá thư thái, mà mí mắt cô từ từ ríu lại, cuối cùng không kiên trì được nữa, nhắm lại...
Phỉ Minh Sâm từ trong phòng bếp đi ra, vừa định gọi cô, liền nhìn thấy cô gái dựa vào ghế sofa, mắt khép hờ, cứ như vậy đã ngủ rồi.
Trời thu vào đêm vẫn có chút lạnh, cô nằm hơi co lại, dường như vẫn cảm thấy lạnh, nhìn có chút yếu ớt hơn so với thường ngày.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút kinh sợ, cậu bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt, rón ra rón rén đi về phòng, lấy một tấm chăn mỏng ra.
Cậu rũ chăn, nhẹ nhàng trùm lên người cô.
Trong lúc ngủ mơ màng, Lục Tịnh An cảm giác được chút ấm áp, liền cuốn lấy tấm chăn, rụt vào bên trong, rồi lại yên ổn ngủ tiếp, không tỉnh lại.
Phỉ Minh Sâm chống đầu dựa trước mặt cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái. Mới một tuần không đi học, cậu cảm giác đã lâu chưa thấy được gương mặt cô lúc ngủ, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy, làm cho người ta rất hoài niệm.
Cậu ngắm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mê ly.
Không biết vì sao, từ lúc Mạc Xảo Xảo nói Lục Tịnh An thích cậu, tâm tư của cậu giống như rất khó để rời khỏi người cô.
Có lẽ, từ rất lâu trước kia, cậu đã bắt đầu chú ý đến cô. Chỉ tiếc, cô gái này vẫn là người không tim không phổi.
Có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, người trong lòng cô, căn bản không phải là cậu.
Phỉ Minh Sâm vươn tay, vén tóc mai của cô rớt xuống ra sau tai, để lộ ra gương mặt tinh xảo của cô.
Khi nhìn gò má cô gần trong gang tấc, thì rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, thận trọng chạm một cái vào gò má của cô gái.
Mềm mại, láng mịn, làm cho người ta rất muốn cắn thử một cái, để xem rốt cuộc là tư vị gì.
Cậu nhìn ngắm cô, cuối cùng không nhịn được rung động trong lòng, len lén nhích về phía trước...
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm dần kéo xuống, bên trong phòng khách xinh đẹp, ánh đèn bị che, mờ tối thành màu sắc ấm áp mập mờ.
Trên sofa, Phỉ Minh Sâm dùng một tay chống lên bên cạnh gương mặt cô gái. Mắt cô nhắm lại, lông mi rũ xuống đen nhánh như lông quạ, điềm tĩnh, cực kỳ xinh đẹp, cởi bỏ hết tất cả sắc bén cùng với xa cách thường ngày.
Giờ phút này, cô đẹp đến động lòng người.
Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt như sứ trắng không tì vết, Phỉ Minh Sâm ghìm người lại, chậm rãi tiến sát đến gần cô.
Gần một chút, thêm chút nữa, chỉ thiếu một tí nữa...
Thiếu niên như ngừng thở, bởi vì căng thẳng mà tim đập tăng tốc, trên gương mặt hiện lên màu đỏ nhạt.
Ngay tại lúc môi cậu gần đụng đến gò má của cô, thì lông mi đang cụp xuống của cô khẽ run lên.
Phỉ Minh Sâm như chết trân.
Cô sắp tỉnh lại sao? Bị phát hiện rồi ư?
Cậu liếc nhìn gò má cô một cái, cuối cùng vẫn là nhẫn nại lựa chọn buông tha cho cô.
Thế nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị thẳng người lên, trên môi bỗng thấy ấm áp, làm cho cả người cậu hoàn toàn cứng đờ --
Trong lúc ngủ mơ, Lục Tịnh An giật giật thân mình, đầu nhẹ nhàng lắc một cái, mà thiếu niên lúc này chưa kịp dời môi ra xa, lập tức được cô hôn lên khóe môi.
Có lẽ cảm thấy là lạ, mày thiếu nữ cau lại, lông mi càng lay động nhiều hơn.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút hoảng hốt, không kịp cảm nhận mùi vị thế nào, đã nhanh chóng dời cằm ra, tách khỏi hai cánh môi ấm nóng mềm mại ấy.
Ngay sau đó một khắc, Lục Tịnh An mở mắt, cảm giác bên cạnh có người, cô theo bản năng quay đầu một cái ----
Bốn mắt nhìn nhau, môi kề môi.
Tai nạn này, làm cho hai người đều sợ ngây người.
Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này, hai người trừng mắt lẫn nhau, dường như không biết phải phản ứng thế nào.
"Thình thịch -- Thình thịch --"
Buổi đêm yên tĩnh, giống như có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương.
Thời gian giống như đã qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới qua một vài giây.
Lục Tịnh An mới vừa tỉnh ngủ, bay mất mê mang, ý thức được tư thế của bọn họ trong thời khắc này là gì, trong lòng cô dâng lên một trận tức giận, cô giơ chân lên dùng sức đạp một cái.
Phỉ Minh Sâm buồn bực hừ một tiếng, té ngửa vào ghế sofa bên kia.
"Cậu đang làm gì vậy?" Lục Tịnh An dùng mu bàn tay chùi miệng, ngồi thẳng người, tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Phỉ Minh Sâm ôm bụng, một cước này của cô hoàn toàn dùng hết lực, có thể tưởng tượng được là đau đến thế nào.
Nghe cô hỏi như vậy, cậu chịu đau nhìn cô, ý đồ muốn làm cho bản thân tự nhiên một chút.
"Sợ cậu cảm lạnh, tôi đắp chăn giúp cậu, rồi..." Cậu dừng lại một chút, "Chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Thật ra thì, không chỉ một cái...
Nghĩ đến hai nụ hôn ngoài ý muốn vừa nãy, tim cậu khẽ rung động, dù bụng có đang đau đớn dường như cũng lập tức tiêu tan hết, khóe miệng không nhịn được muốn cong lên.
Đương nhiên, cậu phải đè xuống.
Suy cho cùng sắc mặt cô vẫn rất khó coi, cậu lo lắng bị cô nhìn thấy cậu đang cười, chắc chắn cậu sẽ không còn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Lục Tịnh An nhìn thấy chăn đắp trên người mình, nhớ lại vừa nãy, là cô tỉnh lại không chú ý, mới không cẩn thận đụng phải bờ môi của cậu ta....
Nói như vậy thì Phỉ Minh Sâm đúng là vô tội, nhưng mà cái này vẫn không thể giảm bớt xấu hổ cho cô.
"Đắp chăn thôi mà cần đến gần như vậy sao?" Cô nhìn chằm chằm vào cậu, sắc mặt bởi vì tức giận mà ửng hồng.
Phỉ Minh Sâm khẩy khẩy gò má, thần sắc không được tự nhiên lắm.
"Xin lỗi..."
Cậu liếc Lục Tịnh An một cái, lại có chút dè dặt hỏi: "Nói về... mới vừa nãy không phải là nụ hôn đầu của cậu chứ?"
Lục Tịnh An hung ác trợn mắt nhìn cậu, không nói gì.
Phỉ Minh Sâm đoán được câu trả lời, lúc này không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, tận đáy lòng cậu cảm thấy thật phấn chấn, nhưng biểu hiện ra lời nói, nhất định là đi tìm đường chết không còn gì nghi ngờ.
"Thật ra tôi cũng... Không, ý của tôi là không tính toán gì hết... A, cũng không phải nói như vậy....."
Phỉ Minh Sâm bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cậu ngước mắt trộm dò xét cô, song vẻ mặt của cô không có dịu đi được tí nào, cô nheo mắt lại, kéo thảm đắp trên người xuống vò thành một cục, hung hăng ném về hướng cậu.
"Khốn kiếp!"
Lục Tịnh An nhảy xuống sofa, đi chân trần trên sàn nhà, hướng ngoài cửa chạy đi.
"Cậu muốn đi đâu?"
Đáp lại Phỉ Minh Sâm, là một tiếng rầm thật lớn -- Lục Tịnh An mang giày, hung hăng đóng sầm cửa, chạy ra khỏi nhà cậu.
Phỉ Minh Sâm nhanh chóng đuổi theo, khi nhìn thấy bóng dáng cô gái đi vào căn nhà bên cạnh, hung hăng đóng cửa lại, lúc này cậu mới dừng bước chân.
Phỉ Minh Sâm đứng trong sân, xuyên qua cửa kính nhìn phòng đối diện, thần sắc có chút ảm đạm.
"Gâu gâu gâu --" Tiểu Đại lông vàng nằm trong ổ tỉnh lại, vọt tới sủa vào mặt cậu.
Cậu đi đến bên cạnh Tiểu Đại, dùng sức vuốt đầu nó.
"Này, tiểu Đại, hình như tao lỡ chọc cho người ta xù lông rồi...."
Còn phản ứng lớn như vậy, chỉ sợ.... Cô ấy là thật không thích cậu đi?
***
Lục Tịnh An vội vã đi về nhà, chạy thình thịch lên lầu, chạy về phòng mình, quăng người xuống giường.
Cô nằm trên chăn, ngơ ngác nhìn trần nhà, bởi vì mới chạy nhanh nên hơi thở còn hổn hển, nhất thời chưa khôi phục lại bình thường.
Cô nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn kia, không khỏi đưa tay lên dùng đầu ngón tay nghiền một cái lên môi. Thực ra ở một khắc kia, cô quá chấn động, căn bản không nhớ rõ cảm giác nụ hôn đó như thế nào.
Điều này càng khiến cô cảm thấy thất vọng.
Cho dù bề ngoài cô ăn mặc trung tính thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn là một cô gái. Làm gì có cô gái nào lại không để ý đến nụ hôn đầu của mình chứ?
Huống chi đối tượng của nụ hôn đầu tiên, còn là cái tên Phỉ Minh Sâm đáng ghét kia! Cô thở phì phò thầm nghĩ.
Song giống như đã nói qua, cô sao lại ghét cậu ta đến như vậy?
Cô kéo gối ôm qua ôm vào trong lòng, trên mặt lộ ra nét suy tư.
Ngay từ đầu chỉ là không thích bên cạnh có thêm người ngồi, cho nên không thể nào thích cậu ta, sau lại....
Lục Tịnh An nhớ tới sau khi cô dọn đến nhà mới, ngày đó gặp phải bọn Liên Vũ, cậu ta đứng bên ngoài công viên, ánh mắt nhìn cô.
Giây phút đó cô bỗng có một cảm giác rõ rệt.
Bọn họ là người của hai thế giới, cậu ta như đám mây trắng ở trên cao, còn cô ở dưới bùn, dù làm thế nào cũng không có khả năng tẩy trắng được.
Tất cả quá khứ đã qua không thể nào xóa đi, cuộc đời của cô lại không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.
Cô vùi mặt vào trong gối ôm. Rõ ràng không phải cô đánh người, rõ ràng cô không hề muốn đón lấy điếu thuốc kia....
Cô nhớ tới những ấm ức cô đã cố ý quên đi. Hóa ra, cô mới là người đáng ghét, chính là cô có đúng không?
"Ting ting ---" Âm thanh nhắc nhở từ WeChat.
Trong đầu cô thoáng hiện lên mặt người nào đó, Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, lấy di động ra khỏi túi.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt cô gái được chiếu sáng rực rỡ.
Quả nhiên là Phỉ Minh Sâm.
"Thực xin lỗi."
"Cậu không sao chứ?"
Lục Tịnh An bĩu môi, vẫn không muốn để ý đến cậu ta.
Chỉ mới sinh hoạt chung có mấy ngày nay, nhớ tới bữa ăn tối hôm nay, cô lại cảm thấy, có phải cô có chút phản ứng hơi quá không?
"Ting ting --"
Đối phương lại phát ra một biểu cảm "Cầu tha thứ" lần nữa.
Nhìn biểu cảm đáng thương của con chó Golden Retriever, cô nhịn không được gửi đi mèo mun "Mặt lạnh".
Mặt mèo mun không cảm giác, thấy kiêu ngạo thế nào ấy.
Trong phòng đối diện lầu hai, Phỉ Minh Sâm đứng trước cửa sổ, nhìn cô gái rốt cuộc đã trả lời tin nhắn của mình, cậu không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chịu hồi âm tin nhắn là tốt rồi, ít nhất còn bằng lòng phản ứng với cậu.
Do dự một lúc, cậu ghi âm giọng nói gửi qua yêu cầu cuộc gọi thoại.
"Reng reng reng --"
Yêu cầu bằng giọng nói bỗng nhảy ra, Lục Tịnh An không khỏi sửng sốt, cô liếm môi, vẫn nhấn nghe.
"Tịnh An." Giọng nói của thiếu niên xuyên qua ống nghe truyền tới, trong đêm yên tĩnh nghe vào hết sức ôn nhu.
Tâm Lục Tịnh An khẽ động, nhưng không trả lời ngay cho cậu ta.
"Cậu có đang nghe không?"
Cô gái lạnh nhạt mở miệng: "Làm gì?"
Lại nghe được giọng nói của cô, Phỉ Minh Sâm vui vẻ, cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi..."
"Biết rồi, cậu không phải cố ý mà."
Nghe giọng nói không tốt của cô, Phỉ Minh Sâm khẽ mỉm cười, "Đều là lỗi của tôi, cậu đừng nóng giận được không?"
Giọng nói nghe có chút đáng thương.
Lục Tịnh An có chút không thông, cô là một điển hình ăn mềm không ăn cứng, vả lại cô vừa mới bớt giận, bây giờ lại sừng sộ trở lại vốn có chút khó khăn.
Cô cắn cắn môi, bất đắc dĩ nói: "Không giận."
"Thật sự?"
"Tôi giống như loại người hẹp hòi như vậy sao?"
Giọng điệu có hơi hung dữ, có điều vào tai Phỉ Minh Sâm, lại giống như cậu vừa được đại xá.
Mấy ngày này ít nhiều cậu đã tìm ra được tính khí của cô gái này, cô nói như vậy, chứng tỏ cô thật sự không tức giận, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng đã buông xuống được.
"Ừm, vậy tốt rồi." Cậu mỉm cười.
Nhưng chưa đợi cậu nói tiếp, đã nghe cô gái hỏi: "Phỉ Minh Sâm, nói... tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi cậu."
"Cậu hỏi đi."
"Chính là... khi đó sao cậu lại muốn tôi làm bạn gái cậu?"
Ngay từ đầu cô nghĩ là cậu ta muốn chỉnh cô, nhưng mấy ngày sau đó, cô phát hiện hình như không giống như vậy.
Vậy rốt cuộc là vì sao phải là cô làm bạn gái cậu ta?
Ở đầu dây bên kia, Phỉ Minh Sâm sửng sốt, dù thế nào cậu cũng không nghĩ tới, cô vậy mà sẽ hỏi cậu vấn đề này.
Cậu ta thì ngược lại, biểu tình vẫn bình thường, làm cho Lục Tịnh An không nhìn ra điều gì. Chỉ có đầu ngón tay cầm bút của cậu ta hơi dùng sức nên có chút trắng bệch, tiết lộ cậu ta đang có phần căng thẳng.
Lục Tịnh An mím môi, cúi đầu nghịch miếng giấy gói kẹo trong tay.
Cô vẫn chưa quên Lục Tuyết Cầm có ấn tượng tốt vô cùng với người này, chắc chắn mẹ cô rất hoan nghênh cậu ta qua ăn.
Nhưng mà...
"Không tiện sao?" Thấy cô không đáp lại, Phỉ Minh Sâm hỏi.
Lục Tịnh An lại liếc cậu một cái, thực ra thỉnh thoảng ghé ăn bữa cơm cũng không có gì, dù sao đều là hàng xóm. Nhưng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, mời cậu ta về nhà ăn cơm, cô luôn cảm thấy có chút là lạ...
"Ting ting ting --"
Ngay lúc cô đang phân vân, điện thoại cô bỗng vang lên. Cô vừa cầm lên thì thấy, là bà Lục Tuyết Cầm, mẹ cô.
Lục Tịnh An xoay người, đưa lưng về phía Phỉ Minh Sâm nghe điện thoại.
"An An, con về nhà chưa?" Giọng nói của Lục Tuyết Cầm truyền tới.
Nghe mẹ hỏi vậy, Lục Tịnh An có hơi chột dạ, chuyện cô đưa bài ghi chép cho Phỉ Minh Sâm vẫn luôn không nói với mẹ, chứ đừng nói đến việc hôm nay đưa cậu ta về nhà.
"Dạ, sắp." Cô trả lời qua loa, chưa nói với bà thật ra cô đang ở cách vách.
"An An, xin lỗi, tối nay không biết mấy giờ mẹ mới có thể trở về, con đặt thức ăn bên ngoài được không?" Ai ngờ, Lục Tuyết Cầm lại cũng không ở nhà.
"Sao vậy?" Lục Tịnh An không khỏi nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải, bạn mẹ hẹn tới thẩm mỹ viện làm vài liệu trình, không ngờ lại tốn thời gian tới vậy. "
Giọng nói của Lục Tuyết Cầm mang theo mấy phần rầu rĩ, tựa như bởi vì mình đi thẩm mỹ viện mà tối nay không thể làm cơm cho cô.
Chân mày Lục Tịnh An khẽ thả lỏng, mẹ cô có thể ra ngoài đi dạo, biết thêm vài người, cô hiển nhiên tán thành hết mình.
"Vâng, con đã biết, vậy mẹ không nên về quá trễ, chú ý an toàn."
Lại nói thêm vài câu, cô đồng ý nhất định sẽ ăn bữa tối, lúc này Lục Tịnh An mới cúp điện thoại, kết quả vừa quay đầu lại, liền chống lại ánh mắt của Phỉ Minh Sâm.
Nghĩ đến đề tài mới vừa nãy của hai người, cô không khỏi nhún vai, "Cậu nghe được rồi hả?"
Phỉ Minh Sâm chỉ có thể cười khổ, biết mình thừa dịp ăn cơm chùa, mượn cớ bồi dưỡng tình cảm, nguyện vọng như thế cứ rơi vào khoảng không.
"Vậy cậu tính giải quyết bữa tối thế nào?"
"Không biết." Lục Tịnh An lại nhai một viên kẹo, "Chắc là đi ra ngoài tìm cái gì ăn."
Cô bỏ viên kẹo vào miệng ngậm, một bên má liền phồng lên, nhìn cô có một chút tính trẻ con, rơi vào mắt Phỉ Minh Sâm, cậu cảm thấy cô hết sức đáng yêu.
Trong lòng cậu có quyết định, khép lại laptop, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Mẹ cậu, Lâm Tố Vân, có thói quen nhét đầy ắp trong tủ lạnh, rồi định kỳ dọn dẹp, cho nên nhà cậu chưa bao giờ thiếu nguyên liệu nấu ăn mới.
"Vậy thì nếm thử tay nghề của tôi nhé?" Cậu mở cửa tủ lạnh, thuận miệng hỏi.
Lục tịnh An nghe vậy, không nhịn được quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu còn biết nấu cơm?"
"Biết một chút thôi." Phỉ Minh Sâm gật gật đầu, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên tay, tự hỏi nên làm gì ăn thì tốt.
Lục Tịnh An thật ngạc nhiên, có chút không dám tin tưởng.
Người cha cặn bã của cô là một người đàn ông gia trưởng điển hình, ông ta không bao giờ nấu cơm chứ đừng nói là làm việc nhà, cho nên theo quan niệm của Lục Tịnh An, đàn ông không bao giờ biết nấu cơm.
Nhưng nếu cậu ta biết, vậy thì tại sao còn muốn đến nhà cô ăn cơm chùa nhỉ?
Như đoán được cô sẽ nghĩ gì, Phỉ Minh Sâm bình tĩnh bổ sung thêm: "Vì tôi cảm thấy phiền phức."
Thế là vì lười hử? Lục Tịnh An trợn trừng mắt, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.
Cơ mà.... Cậu ta biết nấu ăn thật đấy hả? Cô không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Phỉ Minh Sâm mải bận rộn trong bếp còn Lục Tịnh An mải nghe ngóng động tĩnh bên trong, cô nhẹ nhàng lê dép, rón rén bước tới.
"Cậu đang làm gì đó?" Phỉ Minh Sâm nhíu mày hỏi.
Lục Tịnh An vừa ló vào, đã bị tóm lại. Cô không tiện trốn nữa, đành phải bỏ tay vào túi, bày ra dáng vẻ không để ý tới đứng thẳng người.
"Không tin tưởng tay nghề của tôi à?" Phỉ Minh Sâm liếc mắt một cái là thấy cô.
Lục Tịnh An đá đá mũi chân, không trả lời, coi như ngầm chấp nhận.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu đói bụng."
Thiếu niên liếc nhìn cô, lại nhẹ nhàng cười một cái, đưa tay ra đánh một cái lên mũi cô.
"Cậu!"
Lục Tịnh An bị đánh lén thành công, không khỏi trừng mắt liếc cậu ta, nhưng nhìn cậu ta đang vội, cô lại không được tự nhiên nhìn sàn nhà, hỏi: "Có cần giúp gì không?"
Phỉ Minh Sâm tốt xấu gì cũng là người bị thương, cô cái gì cũng không làm ngồi chờ ăn, khó tránh khỏi có hơi áy náy.
Vẫn còn may là Phỉ Minh Sâm không khách khí với cô.
"Biết thái thức ăn không?" Cậu ta hỏi.
"Đương nhiên."
Vì thế, Lục Tịnh An xắn tay áo, ở trong phòng bếp cùng làm với cậu ta.
Không thể không nói, động tác xào rau của Phỉ Minh Sâm rất nhuần nhuyễn, rất có phong phạm của đầu bếp, xác thực nhìn rất giống.
"Đao pháp không tệ nha." Cậu ta nhìn thoáng qua thành quả lao động của Lục Tịnh An khen tặng.
Giống như chỉ là thuận miệng nói thôi, nói xong lại quay đầu đi, lấy nguyên liệu nấu ăn vào cái nồi, đảo đều.
Ở nơi cậu ta không thấy được, Lục Tịnh An nhịn không được khẽ cong khóe môi, cô nhìn bóng dáng của thiếu niên, cố gắng ép xuống rung động đột nhiên phát sinh.
Sau một hồi bận rộn, rốt cuộc hai người ngồi đối mặt nhau ở phòng ăn đẹp đẽ, bọn họ bắt đầu thưởng thức bữa tối đầu tiên, cùng nhau làm.
Hai món một canh, thịt xào dưa cải, cải thìa sốt, cùng với canh trứng, là món ăn gia đình rất thông thường, lại tản ra hương thơm mê người làm cho người ta phải gắp một đũa lớn.
Lục Tịnh An thật sự đói bụng, hôm nay hao tổn tinh thần nghe giảng bài, lại ăn trễ hơn so với bình thường, bụng cô đã sớm đói mà kêu ục ục.
"Không nghĩ tới cậu còn nấu cơm ăn thật ngon."
Lục Tịnh An gắp một miếng thịt, miếng thịt xào với dưa cải này vừa mềm lại vừa thơm, lửa vừa vặn, lại thêm chút rượu làm gia vị, ăn đặc biệt ngon miệng.
Cô thật bất ngờ, Phỉ Minh Sâm không chỉ biết nấu cơm, lại còn nấu ngon, hơn nữa còn rất hợp với khẩu vị của cô.
"Ừ." Phỉ Minh Sâm mỉm cười gật đầu, lại gắp thêm cho cô một ít đồ ăn.
Lục Tịnh An là người không từ chối, ăn đến hết sức vui vẻ.
Giữa hai người, dường như vì một bữa tối này, mà quan hệ tiến triển không ít, ít nhất Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, cảm giác cậu ta thuận mắt hơn rất nhiều.
Đợi đến khi ăn uống xong, Lục Tịnh An lười biếng làm tổ trên sofa.
Phỉ Minh Sâm đang rửa chén ở phòng bếp, nghe động tĩnh kia, Lục Tịnh An dừng suy nghĩ lại, không biết là do quá mệt mỏi, hay bởi vì quá thư thái, mà mí mắt cô từ từ ríu lại, cuối cùng không kiên trì được nữa, nhắm lại...
Phỉ Minh Sâm từ trong phòng bếp đi ra, vừa định gọi cô, liền nhìn thấy cô gái dựa vào ghế sofa, mắt khép hờ, cứ như vậy đã ngủ rồi.
Trời thu vào đêm vẫn có chút lạnh, cô nằm hơi co lại, dường như vẫn cảm thấy lạnh, nhìn có chút yếu ớt hơn so với thường ngày.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút kinh sợ, cậu bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt, rón ra rón rén đi về phòng, lấy một tấm chăn mỏng ra.
Cậu rũ chăn, nhẹ nhàng trùm lên người cô.
Trong lúc ngủ mơ màng, Lục Tịnh An cảm giác được chút ấm áp, liền cuốn lấy tấm chăn, rụt vào bên trong, rồi lại yên ổn ngủ tiếp, không tỉnh lại.
Phỉ Minh Sâm chống đầu dựa trước mặt cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô gái. Mới một tuần không đi học, cậu cảm giác đã lâu chưa thấy được gương mặt cô lúc ngủ, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy, làm cho người ta rất hoài niệm.
Cậu ngắm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mê ly.
Không biết vì sao, từ lúc Mạc Xảo Xảo nói Lục Tịnh An thích cậu, tâm tư của cậu giống như rất khó để rời khỏi người cô.
Có lẽ, từ rất lâu trước kia, cậu đã bắt đầu chú ý đến cô. Chỉ tiếc, cô gái này vẫn là người không tim không phổi.
Có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, người trong lòng cô, căn bản không phải là cậu.
Phỉ Minh Sâm vươn tay, vén tóc mai của cô rớt xuống ra sau tai, để lộ ra gương mặt tinh xảo của cô.
Khi nhìn gò má cô gần trong gang tấc, thì rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, thận trọng chạm một cái vào gò má của cô gái.
Mềm mại, láng mịn, làm cho người ta rất muốn cắn thử một cái, để xem rốt cuộc là tư vị gì.
Cậu nhìn ngắm cô, cuối cùng không nhịn được rung động trong lòng, len lén nhích về phía trước...
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm dần kéo xuống, bên trong phòng khách xinh đẹp, ánh đèn bị che, mờ tối thành màu sắc ấm áp mập mờ.
Trên sofa, Phỉ Minh Sâm dùng một tay chống lên bên cạnh gương mặt cô gái. Mắt cô nhắm lại, lông mi rũ xuống đen nhánh như lông quạ, điềm tĩnh, cực kỳ xinh đẹp, cởi bỏ hết tất cả sắc bén cùng với xa cách thường ngày.
Giờ phút này, cô đẹp đến động lòng người.
Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt như sứ trắng không tì vết, Phỉ Minh Sâm ghìm người lại, chậm rãi tiến sát đến gần cô.
Gần một chút, thêm chút nữa, chỉ thiếu một tí nữa...
Thiếu niên như ngừng thở, bởi vì căng thẳng mà tim đập tăng tốc, trên gương mặt hiện lên màu đỏ nhạt.
Ngay tại lúc môi cậu gần đụng đến gò má của cô, thì lông mi đang cụp xuống của cô khẽ run lên.
Phỉ Minh Sâm như chết trân.
Cô sắp tỉnh lại sao? Bị phát hiện rồi ư?
Cậu liếc nhìn gò má cô một cái, cuối cùng vẫn là nhẫn nại lựa chọn buông tha cho cô.
Thế nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị thẳng người lên, trên môi bỗng thấy ấm áp, làm cho cả người cậu hoàn toàn cứng đờ --
Trong lúc ngủ mơ, Lục Tịnh An giật giật thân mình, đầu nhẹ nhàng lắc một cái, mà thiếu niên lúc này chưa kịp dời môi ra xa, lập tức được cô hôn lên khóe môi.
Có lẽ cảm thấy là lạ, mày thiếu nữ cau lại, lông mi càng lay động nhiều hơn.
Trong lòng Phỉ Minh Sâm có chút hoảng hốt, không kịp cảm nhận mùi vị thế nào, đã nhanh chóng dời cằm ra, tách khỏi hai cánh môi ấm nóng mềm mại ấy.
Ngay sau đó một khắc, Lục Tịnh An mở mắt, cảm giác bên cạnh có người, cô theo bản năng quay đầu một cái ----
Bốn mắt nhìn nhau, môi kề môi.
Tai nạn này, làm cho hai người đều sợ ngây người.
Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này, hai người trừng mắt lẫn nhau, dường như không biết phải phản ứng thế nào.
"Thình thịch -- Thình thịch --"
Buổi đêm yên tĩnh, giống như có thể nghe được nhịp tim đập của đối phương.
Thời gian giống như đã qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới qua một vài giây.
Lục Tịnh An mới vừa tỉnh ngủ, bay mất mê mang, ý thức được tư thế của bọn họ trong thời khắc này là gì, trong lòng cô dâng lên một trận tức giận, cô giơ chân lên dùng sức đạp một cái.
Phỉ Minh Sâm buồn bực hừ một tiếng, té ngửa vào ghế sofa bên kia.
"Cậu đang làm gì vậy?" Lục Tịnh An dùng mu bàn tay chùi miệng, ngồi thẳng người, tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Phỉ Minh Sâm ôm bụng, một cước này của cô hoàn toàn dùng hết lực, có thể tưởng tượng được là đau đến thế nào.
Nghe cô hỏi như vậy, cậu chịu đau nhìn cô, ý đồ muốn làm cho bản thân tự nhiên một chút.
"Sợ cậu cảm lạnh, tôi đắp chăn giúp cậu, rồi..." Cậu dừng lại một chút, "Chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Thật ra thì, không chỉ một cái...
Nghĩ đến hai nụ hôn ngoài ý muốn vừa nãy, tim cậu khẽ rung động, dù bụng có đang đau đớn dường như cũng lập tức tiêu tan hết, khóe miệng không nhịn được muốn cong lên.
Đương nhiên, cậu phải đè xuống.
Suy cho cùng sắc mặt cô vẫn rất khó coi, cậu lo lắng bị cô nhìn thấy cậu đang cười, chắc chắn cậu sẽ không còn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Lục Tịnh An nhìn thấy chăn đắp trên người mình, nhớ lại vừa nãy, là cô tỉnh lại không chú ý, mới không cẩn thận đụng phải bờ môi của cậu ta....
Nói như vậy thì Phỉ Minh Sâm đúng là vô tội, nhưng mà cái này vẫn không thể giảm bớt xấu hổ cho cô.
"Đắp chăn thôi mà cần đến gần như vậy sao?" Cô nhìn chằm chằm vào cậu, sắc mặt bởi vì tức giận mà ửng hồng.
Phỉ Minh Sâm khẩy khẩy gò má, thần sắc không được tự nhiên lắm.
"Xin lỗi..."
Cậu liếc Lục Tịnh An một cái, lại có chút dè dặt hỏi: "Nói về... mới vừa nãy không phải là nụ hôn đầu của cậu chứ?"
Lục Tịnh An hung ác trợn mắt nhìn cậu, không nói gì.
Phỉ Minh Sâm đoán được câu trả lời, lúc này không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, tận đáy lòng cậu cảm thấy thật phấn chấn, nhưng biểu hiện ra lời nói, nhất định là đi tìm đường chết không còn gì nghi ngờ.
"Thật ra tôi cũng... Không, ý của tôi là không tính toán gì hết... A, cũng không phải nói như vậy....."
Phỉ Minh Sâm bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cậu ngước mắt trộm dò xét cô, song vẻ mặt của cô không có dịu đi được tí nào, cô nheo mắt lại, kéo thảm đắp trên người xuống vò thành một cục, hung hăng ném về hướng cậu.
"Khốn kiếp!"
Lục Tịnh An nhảy xuống sofa, đi chân trần trên sàn nhà, hướng ngoài cửa chạy đi.
"Cậu muốn đi đâu?"
Đáp lại Phỉ Minh Sâm, là một tiếng rầm thật lớn -- Lục Tịnh An mang giày, hung hăng đóng sầm cửa, chạy ra khỏi nhà cậu.
Phỉ Minh Sâm nhanh chóng đuổi theo, khi nhìn thấy bóng dáng cô gái đi vào căn nhà bên cạnh, hung hăng đóng cửa lại, lúc này cậu mới dừng bước chân.
Phỉ Minh Sâm đứng trong sân, xuyên qua cửa kính nhìn phòng đối diện, thần sắc có chút ảm đạm.
"Gâu gâu gâu --" Tiểu Đại lông vàng nằm trong ổ tỉnh lại, vọt tới sủa vào mặt cậu.
Cậu đi đến bên cạnh Tiểu Đại, dùng sức vuốt đầu nó.
"Này, tiểu Đại, hình như tao lỡ chọc cho người ta xù lông rồi...."
Còn phản ứng lớn như vậy, chỉ sợ.... Cô ấy là thật không thích cậu đi?
***
Lục Tịnh An vội vã đi về nhà, chạy thình thịch lên lầu, chạy về phòng mình, quăng người xuống giường.
Cô nằm trên chăn, ngơ ngác nhìn trần nhà, bởi vì mới chạy nhanh nên hơi thở còn hổn hển, nhất thời chưa khôi phục lại bình thường.
Cô nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn kia, không khỏi đưa tay lên dùng đầu ngón tay nghiền một cái lên môi. Thực ra ở một khắc kia, cô quá chấn động, căn bản không nhớ rõ cảm giác nụ hôn đó như thế nào.
Điều này càng khiến cô cảm thấy thất vọng.
Cho dù bề ngoài cô ăn mặc trung tính thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn là một cô gái. Làm gì có cô gái nào lại không để ý đến nụ hôn đầu của mình chứ?
Huống chi đối tượng của nụ hôn đầu tiên, còn là cái tên Phỉ Minh Sâm đáng ghét kia! Cô thở phì phò thầm nghĩ.
Song giống như đã nói qua, cô sao lại ghét cậu ta đến như vậy?
Cô kéo gối ôm qua ôm vào trong lòng, trên mặt lộ ra nét suy tư.
Ngay từ đầu chỉ là không thích bên cạnh có thêm người ngồi, cho nên không thể nào thích cậu ta, sau lại....
Lục Tịnh An nhớ tới sau khi cô dọn đến nhà mới, ngày đó gặp phải bọn Liên Vũ, cậu ta đứng bên ngoài công viên, ánh mắt nhìn cô.
Giây phút đó cô bỗng có một cảm giác rõ rệt.
Bọn họ là người của hai thế giới, cậu ta như đám mây trắng ở trên cao, còn cô ở dưới bùn, dù làm thế nào cũng không có khả năng tẩy trắng được.
Tất cả quá khứ đã qua không thể nào xóa đi, cuộc đời của cô lại không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.
Cô vùi mặt vào trong gối ôm. Rõ ràng không phải cô đánh người, rõ ràng cô không hề muốn đón lấy điếu thuốc kia....
Cô nhớ tới những ấm ức cô đã cố ý quên đi. Hóa ra, cô mới là người đáng ghét, chính là cô có đúng không?
"Ting ting ---" Âm thanh nhắc nhở từ WeChat.
Trong đầu cô thoáng hiện lên mặt người nào đó, Lục Tịnh An trừng mắt nhìn, lấy di động ra khỏi túi.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt cô gái được chiếu sáng rực rỡ.
Quả nhiên là Phỉ Minh Sâm.
"Thực xin lỗi."
"Cậu không sao chứ?"
Lục Tịnh An bĩu môi, vẫn không muốn để ý đến cậu ta.
Chỉ mới sinh hoạt chung có mấy ngày nay, nhớ tới bữa ăn tối hôm nay, cô lại cảm thấy, có phải cô có chút phản ứng hơi quá không?
"Ting ting --"
Đối phương lại phát ra một biểu cảm "Cầu tha thứ" lần nữa.
Nhìn biểu cảm đáng thương của con chó Golden Retriever, cô nhịn không được gửi đi mèo mun "Mặt lạnh".
Mặt mèo mun không cảm giác, thấy kiêu ngạo thế nào ấy.
Trong phòng đối diện lầu hai, Phỉ Minh Sâm đứng trước cửa sổ, nhìn cô gái rốt cuộc đã trả lời tin nhắn của mình, cậu không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chịu hồi âm tin nhắn là tốt rồi, ít nhất còn bằng lòng phản ứng với cậu.
Do dự một lúc, cậu ghi âm giọng nói gửi qua yêu cầu cuộc gọi thoại.
"Reng reng reng --"
Yêu cầu bằng giọng nói bỗng nhảy ra, Lục Tịnh An không khỏi sửng sốt, cô liếm môi, vẫn nhấn nghe.
"Tịnh An." Giọng nói của thiếu niên xuyên qua ống nghe truyền tới, trong đêm yên tĩnh nghe vào hết sức ôn nhu.
Tâm Lục Tịnh An khẽ động, nhưng không trả lời ngay cho cậu ta.
"Cậu có đang nghe không?"
Cô gái lạnh nhạt mở miệng: "Làm gì?"
Lại nghe được giọng nói của cô, Phỉ Minh Sâm vui vẻ, cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi..."
"Biết rồi, cậu không phải cố ý mà."
Nghe giọng nói không tốt của cô, Phỉ Minh Sâm khẽ mỉm cười, "Đều là lỗi của tôi, cậu đừng nóng giận được không?"
Giọng nói nghe có chút đáng thương.
Lục Tịnh An có chút không thông, cô là một điển hình ăn mềm không ăn cứng, vả lại cô vừa mới bớt giận, bây giờ lại sừng sộ trở lại vốn có chút khó khăn.
Cô cắn cắn môi, bất đắc dĩ nói: "Không giận."
"Thật sự?"
"Tôi giống như loại người hẹp hòi như vậy sao?"
Giọng điệu có hơi hung dữ, có điều vào tai Phỉ Minh Sâm, lại giống như cậu vừa được đại xá.
Mấy ngày này ít nhiều cậu đã tìm ra được tính khí của cô gái này, cô nói như vậy, chứng tỏ cô thật sự không tức giận, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng đã buông xuống được.
"Ừm, vậy tốt rồi." Cậu mỉm cười.
Nhưng chưa đợi cậu nói tiếp, đã nghe cô gái hỏi: "Phỉ Minh Sâm, nói... tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi cậu."
"Cậu hỏi đi."
"Chính là... khi đó sao cậu lại muốn tôi làm bạn gái cậu?"
Ngay từ đầu cô nghĩ là cậu ta muốn chỉnh cô, nhưng mấy ngày sau đó, cô phát hiện hình như không giống như vậy.
Vậy rốt cuộc là vì sao phải là cô làm bạn gái cậu ta?
Ở đầu dây bên kia, Phỉ Minh Sâm sửng sốt, dù thế nào cậu cũng không nghĩ tới, cô vậy mà sẽ hỏi cậu vấn đề này.